Phong Giác vừa đặt bút xuống thì nghe thấy có tiếng bước chân quen thuộc trong hành lang vọng lại.
“Phụ thân?” Anh ta không nhanh không chậm thu dọn phong thư, thấy người tới là Phong Nhân, hai hàng lông mày nhăn tít lại mới giãn ra.
Phong Nhân thấy vậy, hơi nhíu mày hỏi: “Vừa rồi là con cho hạ nhân gọi ta tới phải không? Có việc gì sao?”
Phong Giác nói: “Phụ thân giao thiệp rộng rãi, con muốn nhờ phụ thân giúp một chút, đưa phong thư này cho một vị đồng môn cùng cầu học lúc trước.”
Tình cảnh lúc này của anh ta rất nhạy cảm, cần thận trọng trong việc giao thiệp hơn.
Anh ta đã nghĩ mấy lần, cảm thấy việc này để phụ thân mình ra mặt làm là thích hợp nhất. Nhị ca Phong Cẩn làm cũng được, nhưng hai huynh đệ chẳng mấy khi gặp nhau. Sau khi thành hôn, vì nhiều nguyên nhân nên Phong Cẩn đã dọn ra ngoài, hiện giờ không ở cùng bọn họ, Phong Giác cũng chỉ có thể nhờ phụ thân hỗ trợ.
Phong Nhân không nhận phong thư, chỉ nhìn xuống phần lạc khoản ghi tục danh trên đó.
Phong Giác chủ động giải thích: “Hôm nay gặp phải Lan Đình Công, con cho rằng có lẽ ngài ấy cần tới người này, nên giúp đỡ tiến cử.”
Phong Nhân giãn lông mày, nhận lấy lá thư, hỏi: “Vì sao không tự mình ra mặt?”
Nếu có công dẫn tiến, Phong Giác cũng có thể mượn cơ hội này xuất sĩ một lần nữa. Thân làm cha, đương nhiên Phong Nhân không hy vọng đứa con trai út của mình ở nhà cả ngày quần nhau với nhóc con mới ba tuổi. Phong Giác không hợp làm thầy. Bảo anh ta dạy chữ dạy người sao? Ha ha, dạy hư học sinh đấy.
Hoàng Tung cũng to gan, vậy mà dám yên tâm phó thác con gái cho Phong Giác dạy bảo, không sợ bị dạy lầm đường lạc lối à?
Phong Giác đáp: “Nhi tử không còn nghĩ tới con đường làm quan nữa, chỉ vì cảm thấy tính tình Lan Đình Công thú vị mà thôi.”
Phong Nhân âm thầm thở dài một tiếng. Ông cũng biết đứa con út của mình bướng bỉnh, ngoại trừ mặc kệ, ông cũng chẳng có cách nào.
“Vậy... Người con tiến cử là ai?” Phong Nhân thuận miệng hỏi.
Dù Phong Giác có tâm tư xuất sĩ nữa không, lần này anh ta chủ động tận dụng mạng lưới giao thiệp để lôi kéo nhân tài giúp cho Khương Bồng Cơ cũng là tín hiệu cho thấy anh ta có thiện ý.
Đương nhiên Phong Nhân không muốn Phong Giác lấy lòng vì nguyên nhân gì đó đặc biệt, kết duyên không thành, ngược lại còn kết thù kết oán!
Phong Giác nhìn ra được tâm tư của phụ thân, lạnh lùng trả lời: “Người Nông gia, có lẽ là truyền nhân còn sót lại sau khi trải qua sàng lọc đi. Người này họ Đậu, tên Hi, tự Tông Quang, trước kia là đồng môn của nhi tử. Theo như lời Lan Đình Công nói hôm nay, có lẽ ngài ấy cần dùng đến người này.”
Phong Nhân kinh ngạc hỏi: “Nông gia?”
Tuy Nông gia cũng là một trong bách gia, nhưng mấy trăm năm qua cực kỳ nghèo túng, trước kia Phong Nhân làm quan trong triều cũng chưa từng nghe qua có quan viên nào xuất thân Nông gia. Dù Mặc gia có thảm, tốt xấu gì vẫn còn vài dòng độc đinh, bây giờ được Khương Bồng Cơ nâng đỡ, rất có xu thế phục hưng.
Còn Nông gia thì sao?
Người theo học phái Nông gia phần lớn đảm nhiệm chức quan nông tắc, nói thông tục ra là chức quan liên quan tới nông nghiệp. Nhưng vì Nông gia nghèo túng nên gần như không có quan hệ gì với chức quan. Nghe con trai nói tới ai đó là truyền nhân của phái Nông gia, Phong Nhân cũng rất khiếp sợ.
Phong Nhân hỏi Phong Giác: “Mặc dù Lan Đình Công chú trọng nông tang, nhưng chưa từng nghe ngài ấy nhắc đến chuyện này...”
Trước kia Khương Bồng Cơ cần đệ tử Mặc gia. Dù Mặc gia và Nho gia không hợp nhau, cô cũng cất công đi tìm đệ tử Mặc gia.
Bây giờ cần người Nông gia, vì sao không nghe thấy tin tức gì?
Phong Giác kể sơ chuyện gặp được hôm nay, anh ta thấy Khương Bồng Cơ đúng là một người rất thú vị.
“Thì ra là vậy. Tác phong của ngài ấy là thế.” Phong Nhân nghe xong, tỏ vẻ thận trọng và tán đồng: “Vậy… Người kia thế nào?”
Tiến cử cũng không thể tiến cử bừa. Nếu là một nhân tài, đương nhiên là chuyện tốt, nếu là kẻ tầm thường, không chỉ gây tai họa cho dân chúng, người bên ngoài còn chỉ trích Phong Giác ra mặt tiến cử, vô duyên vô cớ rước họa vào thân. Phong Nhân thương đứa con út, đương nhiên cũng muốn kiểm soát giúp anh ta một chút.
Phong Giác nói: “Tài năng thì không dễ nói, nhưng tính nết và phong cách làm việc thì đúng là thứ Lan Đình Công cần.”
Khương Bồng Cơ cần cái gì nhất?
Cô cần nhân tài an tâm chăm chỉ, say mê nông tang, nguyện ý biên soạn sách nghề nông, tạo phúc cho dân chúng. Dù người này không phải Nông gia, chỉ cần phù hợp với những điều kiện này, hơn phân nửa cũng sẽ được Khương Bồng Cơ giao việc. Không cần kiến thức chuyên nghiệp sâu rộng, nhưng nhất định phải có hàm dưỡng chuyên nghiệp.
Ông càng nghĩ càng thấy người Phong Giác tiến cử hợp với tiêu chuẩn của cô.
“Vậy thì tốt.” Phong Nhân gật đầu nói: “Chỉ cần người này còn chưa chuyển đi, vi phụ sẽ nghĩ cách đưa phong thư này tới tay anh ta, chắc sẽ tốn một chút thời gian, tốt nhất cũng nên nói một tiếng với Lan Đình Công. Chỉ cần người này ở nơi Lan Đình Công quản lý, thế nào cũng có thể tìm tới.”
Tuy Phong Giác và người kia là đồng môn, nhưng lại không có liên hệ gì, chỉ mơ hồ nhớ được đối phương là nhân sĩ nơi nào, còn địa chỉ gia đình thì không nhớ rõ.
Phong Giác nói: “Nghe nói tổ tiên người này từng đảm nhiệm chức quan nông chính ở triều Hạ, lần theo manh mối này, hẳn là có thể tìm được.”
Cùng lúc đó, được đám cá muối nhắc nhở, Khương Bồng Cơ cũng đang nghĩ tới Nông gia.
Cô đã ký thác hy vọng phát triển khoa học kỹ thuật vào Mặc gia, vậy đương nhiên không thể thiếu Nông gia để phát triển nông nghiệp.
Đêm ấy, Khương Bồng Cơ tìm tư liệu về Nông gia, xem xong, cô có dự cảm sẽ khó mà tìm được đây.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Phái Nông gia đại khái chia làm hai nhánh. Một nhánh đề xướng truyền bá trăm cốc, khuyên canh tang, lấy đủ áo cơm. Còn tư tưởng của một nhánh kia lại có liên quan đến chính trị, tỷ như quân thần cùng cày, cùng ăn, nói thông tục ra thì là người thượng vị cũng phải trồng trọt nấu cơm cùng dân chúng...
Lấy góc độ hiện đại mà xem thì tư tưởng này là đề xướng cho quan niệm bình đẳng trong lao động, có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng vị quân vương phong kiến thời cổ đại sẽ đồng ý sao?
Xem tới đây, Khương Bồng Cơ liền hiểu vì sao Nông gia còn thảm hơn cả Mặc gia. Tư tưởng chính trị này chính là ngòi dẫn đó.
Ở phương diện này, Nho gia tương đối được người thượng vị thích hơn. Khó trách sau này được tôn sùng đứng đầu bách gia.
“Lại nói, tình hình Nông gia thế này, không biết mình có tìm ra nổi truyền nhân ra dáng một chút không?”
Khương Bồng Cơ không có niềm tin gì.
[Ăn Cơm Bằng Chân]: Sợ cái gì? Bác Streamer phải tự tin mình được ông trời lựa chọn, nhân tài bác cần đều sẽ chủ động tìm tới cửa!
[Kim Cương Năm Sao]: Nói không chừng còn có thể bồi dưỡng ra một phiên bản cha đẻ của lúa nước đó.
[Khanh Bích Điệp Chỉ]: Cá muối cũng có ước mơ, có thể làm tổng giáo đầu của năm triệu cá muối, khẳng định bác Streamer là con mặn nhất.
Có một vài con cá muối không đứng đắn, có một nhóm cũng rất đứng đắn.
[Kim Kết Nịnh Mông]: Thực ra tui vẫn luôn nghi hoặc, không phải nói Mặc gia và Nho gia không hợp nhau sao? Vì sao chỉ riêng mấy người Trương Bình, Thiệu Quang lại được nhận lương cao giữa một đám Nho gia? Xem livestream nhiều năm, tui chưa thấy bọn họ bị khinh bỉ làm khó vì trường phái lý luận khác biệt bao giờ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Bình thường mà. Bác Streamer có tư tưởng chính trị của mình, bất luận là Nho gia, Mặc gia, hay Nông gia, bác ấy đều không care. Bác ấy dùng Mặc gia vì kỹ thuật của Mặc gia, dùng Nông gia vì Nông gia truy cầu nông nghiệp. Nói trắng ra, bác ấy chỉ cần đến kỹ thuật của họ chứ không phải quan niệm chính trị. Người thông minh một tí sẽ không chạy tới trước mặt bác ấy tự chuốc lấy nhục nhã. Lại nói, ngoài Nho gia, các thế lực khác trong bách gia đều yếu ớt, dù muốn so đấu về mặt chính trị, bọn họ cũng là tứ cố vô thân, không tranh nổi đâu.