Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1419

[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Tui không đồng ý. Nói đến chuyện gây sự lục đục, bác Streamer mới là lão tổ tông.



Tâm cơ thấp liệu có thể gợi nên hứng thú cho cô?



Thật nghi ngờ, rất nghi ngờ, đây mới thực sự là nguyên nhân chủ yếu mà Khương Bồng Cơ thích mẫu người thật thà!



Cũng không lâu lắm, bình luận này nhận được hơn mười nghìn cái like, lập tức vọt lên trên.



Khương Bồng Cơ: “...”



Bọn cá muối này quá mức rồi đó, chẳng lẽ cô giống một kẻ ý xấu đầy mình sao?



Khương Bồng Cơ khẽ ho một tiếng, nhìn không ra xấu hổ vì bị chọc thủng bản chất.



Cô công nhận suy đoán của mấy cá muối đứng đắn kia, còn “bình luận không đứng đắn” thì coi như gió thoảng.



“Lão Phịch Thủ nói đúng, đại khái là như vậy.” Khương Bồng Cơ nâng má nói: “Tôi chỉ cần nhân tài thật thà! Còn cái đám chỉ biết tập trung vào tâm kế, lục đục với nhau, ngoại trừ lãng phí tiền lương bổng lộc tôi phát, chiếm hầm cầu không gảy phân, có vẻ chẳng có công dụng gì khác, tôi cần bọn họ làm gì? Giày vò nội đấu nhiều quá dễ hỏng không khí, lòng người khó theo.”



Cũng không phải nói người giỏi tâm kế không có tác dụng gì, nhưng với giai đoạn hiện tại của Khương Bồng Cơ, thì giá trị của nó như gần gà ấy.



Dù từ góc độ nào mà nhìn, thì cô vẫn thích mẫu người thật thà hơn.



Bởi vì thực nghiệp có thể chấn hưng quốc gia!



Khương Bồng Cơ rất ít khi điểm danh ai, đương nhiên không biết con cá muối lão làng kia đã mừng rỡ nhảy lên cao ba thước, khóe miệng ngoác tới tận mang tai rồi.



[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Hu hu hu, giọng nói của bác Streamer thật là dễ nghe, cục cưng cảm giác như bị Nguyệt Lão và thần Cupid cùng quan tâm!



Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy không?



Người yêu cục cưng theo đuổi suốt mười năm rốt cuộc đã nhìn thấy cục cưng rồi. Cô ấy gọi cục cưng là “Lão Phịch Thủ”.



Đám cá muối thầm điên cuồng hò hét.



[Một Chén Rượu Đục Nhà Rất Xa]: Dù sao là một trong những đại boss lão làng trong kênh livestream, rụt rè một chút.



Đám cá muối không được nhắc tên ngoài mặt người hì hì nhưng trong lòng đang ghen ghét dữ dội, tất cả icon bình luận đều là [âm thầm cắn răng ghen ghét].



Năm triệu con cá muối, vì sao chỉ có nhà mi được đãi ngộ đặc biệt?



Vận may này còn lớn hơn cả trúng xổ số năm triệu, thực khiến cho người ta ghen ghét!



Dù bọn cá muối may mắn cỡ nào, chung quy lại cũng không qua được Khương Bồng Cơ.



Cô còn đang lo lắng về chuyện tuyển nhân công, ngày hôm sau, Phong Nhân đã tới nhà bái phỏng, uyển chuyển nói chuyện Phong Giác tiến cử nhân tài cho cô.



Khương Bồng Cơ nghe xong, hai tay run lên, kinh ngạc nhíu mày, ngay cả xưng hô với Phong Giác cũng trở nên thân cận hơn.



“Đồng môn của Hoài Giới sao?”



Khương Bồng Cơ là kẻ thù dai. Phong Giác lãnh đạm với cô, cô gọi anh ta là “Phong tam lang”.



Phong Giác thể hiện ý tốt với cô, cô cũng không ngại sửa thái độ một chút.



Phong Nhân không nhận ra được, chỉ cười nói: “Khuyển tử cũng khá khen ngợi người kia, có lẽ không tệ lắm.”



Khương Bồng Cơ hỏi: “Người ở nơi nào?”



Nếu người kia ở quá xa, Khương Bồng Cơ muốn nâng đỡ người ta, đi một chuyến hết hai ba tháng thì quá lâu.



Phong Nhân tới gặp Khương Bồng Cơ, đương nhiên đã thăm dò nơi ở của đối phương.



Nhắc tới cũng trùng hợp, người kia chính là nhân sĩ Dương Sơn quận Thượng Dương, tổ tiên từng nhậm chức quan nông chính, lần theo manh mối này rất dễ dàng.



“Nói vậy, anh ta và tiên sinh là đồng hương sao? Nếu có tài, ta thực lòng muốn mời anh ta tới làm việc cho ta.” Khương Bồng Cơ cười, lại chợt lộ ra mấy phần khó xử: “Có một chuyện tiên sinh không biết. Lần này bổ nhiệm nhân tài là quan hệ tới dân sinh, phải chọn người cực kỳ thận trọng. Ta muốn tự mình tới xem xem, nhưng công việc bận rộn, thực sự không dứt ra được...”



Tự mình tới sao?



Phong Nhân thầm giật mình, líu lưỡi.



Chỉ một người Nông gia thôi, phát một văn kiện là được, còn cần chư hầu một phương tự mình tới sao?



Tự mình tới gặp nhân tài, có thể thấy hành động tiếp theo của cô cực kỳ quan trọng, ít nhất có thể khiến cho bố cục thế lực thay đổi cực lớn!



Trong chớp mắt, trong đầu Phong Nhân đã có vài suy nghĩ.



Khương Bồng Cơ làm như không nhìn thấy gì, nói thẳng: “À mà, phân viện thư viện Kim Lân ở quận Thượng Dương cũng sắp khởi công động thổ...”



Phong Nhân hiểu ra, cười khổ nói: “Lan Đình Công bận rộn nhiều việc, sợ là không thể tự thân đi làm, nếu không chê lão phu tuổi cao vô dụng, hay cứ phó thác việc này cho tại hạ. Vừa lúc lão phu cũng tới quận Thượng Dương đốc thúc xây phân viện, tiện đường làm xong cả hai việc.”



Ngoài Trình Thừa, các danh sĩ đại nho như Phong Nhân, Uyên Kính và Vạn Hiên, nói đúng ra đều không phải gia thần phụ tá của Khương Bồng Cơ, cô cũng không thể tùy ý ra lệnh cho bọn họ. Tỷ như chuyện phân viện thư viện Kim Lân, cô và những người trong giới giáo dục này chỉ có thể thương lượng, chứ không có chuyện độc đoán lộng quyền.



Lần này muốn ủy thác Phong Nhân đi thay mình một chuyến, Khương Bồng Cơ cũng phải điên cuồng uyển chuyển ám chỉ.



Phong Nhân thức thời thì nhận, không thức thời, có thể giả câm giả điếc.



May sao, Phong Nhân không từ chối mà lại mỉm cười đồng ý.



“Đa tạ tiên sinh thông cảm, ta sẽ đi viết một lá thư.”



Phong Nhân không nhịn được nỗi tò mò, hỏi thử: “Chỉ là một môn nhân Nông gia thôi, dù anh ta có kỳ tài ngút trời cũng không đáng để Lan Đình Công thận trọng đối đãi như vậy. Trong lòng lão phu nghi vấn ngổn ngang, nên vượt giới hạn xin hỏi một câu, cớ gì Lan Đình Công lại coi trọng anh ta như vậy?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Khương Bồng Cơ nói: “Người này có thể tạo phúc cho nghìn vạn dân chúng, diệt nạn đói, chớ nói đến tự mình viết thư mời chào, dù có tự mình đi cũng không quá đáng.”



Phong Nhân nghe vậy, trong lòng bồn chồn.



Ông hơi lo lắng!



Nhân tài mà đứa con út không đáng tin cậy của mình đề cử thực sự có thể gánh nổi kỳ vọng của Khương Bồng Cơ sao?



Không thể đề cử nhân tài bậy bạ được, nếu nhân tài anh ta đề cử lại không có tí bản lĩnh nào, coi như chiêu bài đảm bảo của anh ta bị đập vỡ rồi.



Ông cân nhắc: “Vậy để lão phu thay Lan Đình Công đi một chuyến. Nếu người kia thực sự có tài, chắc chắn ta sẽ đem anh ta về.”



Phong Nhân cũng là một con cáo già, ông không tâng bốc quá mức, thế nào cũng để lại cho mình đường lui.



Nhân tài có tài thì mang về, không có tài thì nghỉ cơm. Dù sao cũng không liên quan đến ông.



Khương Bồng Cơ hiểu rõ, nhưng chỉ cười không nói gì.



Cô không chỉ đưa thư đề cử cho Phong Nhân, mà còn đưa bản nháp sách nông nghiệp mà mình đã sửa sang cho ông.



Nếu người kia có tri thức, nhất định có thể nhìn ra giá trị của mấy tờ bản nháp này.



Nếu không biết, Khương Bồng Cơ cũng không cần lãng phí tình cảm.



Từ đầu tới cuối, đám cá muối xem livestream là kinh ngạc nhất.



[Ăn Cơm Bằng Chân]: Không cần não, like nhiệt tình cho bác Streamer. Quả nhiên là con do trời chọn, muốn cái gì có cái đó!



Hôm qua còn phát sầu vì người của Nông gia, hôm nay Phong Nhân bèn tới nhà đưa gối đầu tới, còn gì trâu bò hơn nữa?



[Phiền Muộn Khi Thiếu Người]: Hành động của ngài đẹp trai Phong Nhân này hút rất nhiều fan đó.



Khương Bồng Cơ nhìn màn hình đầy like, nhịn không được mà cười lên, âm thầm phân tích dụng ý của Phong Nhân.



Cô cúi đầu tập trung suy nghĩ, không để ý hướng gió trong các bình luận ở kênh livestream đã đổi hướng.



Tới khi cô kịp phản ứng lại, vô số bình luận dấu chấm than đã đổ ập xuống.



“Cái gì thế này?”



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Bác Streamer, xem kênh livestream kìa!



Kênh livestream?



Kênh livestream làm sao?



Khương Bồng Cơ kinh ngạc, cẩn thận tìm trên màn hình livestream xem có gì khác biệt không, mới phát hiện ra có một thông báo.



[Để cảm ơn khán giả đã ủng hộ suốt nhiều năm qua, kênh livestream sẽ mở ra chuyên mục “Mộng Hồi Nghìn Năm”, hoan nghênh khán giả mới cũ nô nức tham gia.]



Cái quái gì thế này?



Khương Bồng Cơ chau mày, không ngờ hệ thống vẫn bị xem như chất dinh dưỡng của đao Trảm Thần lại có thể kiếm việc cho cô.

Bình Luận (0)
Comment