Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1422

Là một khán giả cá muối trung thành của kênh livestream, thỉnh thoảng cô gái cũng hay mơ mộng hão huyền về việc xuyên không.



Nếu như cô may mắn được xuyên không, cô sẽ làm gì?



Cô sẽ làm con gái nhà quan rụt rè cao quý, hưởng thụ phong tình nguyên nước nguyên vị của thời cổ đại ư?



Hay là khác với lẽ thường, giải phóng bản tính, sống với phong thái của một cô gái hiện đại giữa thời cổ đại vốn lễ giáo nghiêm ngặt này?



Hay là tập luyện văn võ, noi theo Streamer trở thành một nữ anh hào tóc dài không thua kém đấng mày râu, nhiệt huyết sôi sục, cười nói tiêu sái không nề hà điều gì?



Có điều, tưởng tượng hay mơ mộng hão huyền bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể xóa bỏ được sự khó khăn và căng thẳng khi tự mình trải nghiệm.



Cho dù lần xuyên không này chỉ có mười hai tiếng nhưng cô không muốn đánh mất mặt mũi của nữ xuyên không Mary Sue ngay trước mặt năm triệu cá muối đâu!!!



[Ăn Cơm Bằng Chân]: Âu hoàng, đường căng thẳng, tui tin bác là người tuyệt vời nhất mà!



[Tiểu Hôi Tròn Trùng Trục]: Tự thôi miên mình thành Streamer khí tràng hai mét tám đi, Phong Nhân và Đậu Hi đâu là gì chứ?



Cô gái không nhịn được run rẩy khóe miệng, cô cũng muốn bình tĩnh lại lắm chứ, nhưng mấy bình luận trong kênh livestream này thật sự đã cản trở cô, không cẩn thận một cái là lại phân tâm.



Cô không thể tưởng tượng được Khương Bồng Cơ đã làm thế nào mà lại có thể hoàn toàn mặc kệ đống bình luận cợt nhả này?



Nô tì không làm được đâu!



Cô gái đâu phải diễn viên, năng lực kiềm chế cảm xúc chỉ có thể tính là trình độ bình thường.



Mặc dù không thể đến mức viết hết mọi cảm xúc lên trên mặt, nhưng cũng không tới trình độ vui giận đều không thể hiện ra ngoài.



Cô không hề nhận ra rằng người ngoài lại chú ý tới tất cả những biểu cảm trên mặt cô dù rất nhỏ.



Buồn khổ, kinh ngạc, sợ hãi, chần chừ... Tất cả những cảm xúc chỉ chợt thoáng qua.



Phong Nhân: “...”



Đây chính là phu nhân của Đậu Hi à?



Ánh mắt Đậu Hi nhìn phu nhân mình có vẻ ngạc nhiên và lo lắng, duy chỉ không thấy trách móc hay hờn giận.



Bởi vậy có thể thấy được, tình cảm của vợ chồng Đậu Hi vô cùng tốt.



“Phong tiên sinh, đây là phu nhân của ta.”



Đậu Hi cười, tiến lên nắm lấy tay cô gái, người kia lập tức cứng người lại, dường như muốn co ngón tay về.



Đậu Hi cảm thấy buồn bực, nhưng không để cô giãy ra được, nếu không thì không tiện xoa dịu trước mặt Phong Nhân.



“Lúc còn chưa gả chồng, phu nhân ta đã vô cùng ngưỡng mộ tài hoa của tiên sinh, bây giờ nghe thấy tiên sinh tới phủ làm khách, e là vui mừng lắm.”



Nghe tin idol mình yêu mến nhiều năm tự mình tới thăm, fan hâm mộ vì quá vui vẻ... nên nhất thời làm ra vài hành động không hợp lễ nghi, vậy cũng có thể lý giải được.



Phong Nhân cười nói: “Vừa rồi, lão phu thấy quý phủ đâu đâu cũng gọn gàng ngăn nắp, có lẽ là nhờ quý phu nhân giỏi giang lo liệu việc nhà, biết cách sắp xếp xử lý.”



Cô gái thi lễ, động tác thoáng cứng ngắc, hai gò má đỏ hồng, cô lúng túng nói: “Tiểu phụ nhân thẹn không dám nhận, tiên sinh quá khen rồi.”



Dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, phản ứng của cô hoàn toàn phù hợp với lời nói vừa rồi của Đậu Hi.



Bầu không khí xấu hổ lập tức giảm đi không ít.



Sau khi vào trong ngồi, hai gò má của cô gái liên tục đỏ lên, sau một lúc lâu vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.



[Bóng Bàn Của Trương Kế Khoa]: Vừa rồi tui xem mà đổ mồ hôi hột ấy, vượt qua được ải này, ải sau chắc sẽ đơn giản hơn nhỉ?



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Diễn xuất của Âu hoàng không tệ đó!



Không ngờ, nội tâm của cô gái đã lệ tuôn ào ào rồi.



Vừa rồi, cô thật sự vừa sợ vừa lo lắng!



Trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, đối mặt với những người hoàn toàn xa lạ, trái tim của cô đã nảy lên tận cổ họng rồi, nhưng cô chỉ có thể cố gắng chống đỡ.



Sự lo lắng và lúng túng của cô gái tất nhiên không thể gạt được ánh mắt của Đậu Hi và Phong Nhân. Cũng may hai người đều là quân tử, trọng tâm trước mắt không có gì liên quan tới cô, cho nên cũng không thắc mắc về cô quá lâu. Đậu Hi không biết mục đích lần này của Phong Nhân, nhưng cô gái vốn có kịch bản trong tay nên biết hết.



Chuyến này, Phong Nhân tới đây là để dò hỏi tài năng của Đậu Hi, nếu như Đậu Hi phù hợp với điều kiện thì ngay sau đó sẽ cân nhắc chiêu mộ Đậu Hi cho chủ công.



Cô gái cố gắng giữ nguyên tư thế ngồi thẳng, trong lòng cảm thán, cảm giác ngồi xem hiện trường trực tiếp quả nhiên không giống nhau.



Khi cô tới, Phong Nhân và Đậu Hi vẫn chưa nói được với nhau bao nhiêu.



Đậu Hi đang âm thầm phỏng đoán mục đích đến đây lần này của Phong Nhân.



Chẳng lẽ mục đích của Phong Nhân có liên quan đến tiền đồ của mình?



Nhưng...



Anh ta có tài có đức gì đáng để cho Phong Nhân phải tự mình tới đây một chuyến?



Theo anh ta được biết, nhân tài dưới trướng Lan Đình Công đông đúc, sao có thể thiếu một người như anh ta được, càng đừng nói tới chuyện phái hẳn Phong Nhân ra mặt.



Anh ta đang âm thầm nghi hoặc thì lão cáo già Phong Nhân đã bắt đầu thăm dò rồi.



Đậu Hi không nhận ra được điểm này, nhưng cô gái đang ngồi xem lại kích động mà nắm chặt lấy hai tay đang đặt trên đầu gối, lớp vải bị cô nắm đến mức nhăn lại.



Màn chính sắp bắt đầu rồi!



“Vãn bối có thể mạo muội hỏi một câu không, vì sao tiên sinh lại tới đây?” Đậu Hi âm thầm cân nhắc, trong lòng cũng ấp ủ sự mong đợi mơ hồ, anh ta thử dò hỏi Phong Nhân: “Dương Sơn hẻo lánh, nếu như tiên sinh muốn làm chuyện gì, e là cũng không được tiện lắm...”



“Đúng là bị Tông Quang nói trúng rồi, lão phu quả thật đã gặp phải một chút khó khăn.” Phong Nhân cười nói: “Ta phụng mệnh của Lan Đình Công, chỉ huy đốc thúc xây dựng phân viện của thư viện Kim Lân, địa chỉ lại ở ngay cạnh Dương Sơn. Nói ra thì thật xấu hổ, lão phu không hiểu biết lắm về Dương Sơn, nếu như lúc này xây dựng rầm rộ thì không thể thiếu người hiểu biết rõ giúp đỡ được. Trước khi lão phu rời phủ, nghe Hoài Giới nói trước đây có người bạn đồng môn, nhà ở Dương Sơn nhiều thế hệ, hiểu rõ địa hình, có thể sẽ giúp đỡ được ta... Đi tới nơi này, lão phu cũng đã hỏi thăm nhiều phương, rồi mới mặt dày tìm tới cửa...”



Đậu Hi sửng sốt một hồi, không ngờ tới Phong Nhân tìm tới mình là bởi vì Phong Giác đề cử.



Anh ta khiêm tốn nói: “Đây cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi, tiên sinh phái người tới cửa gọi ta một tiếng là được, cần gì phải đích thân tới hàn xá?”



Nói là hỗ trợ, nhưng đối với Đậu Hi mà nói thì đây lại là một cơ hội rất tốt, người khác có cầu cũng không được.



Nếu như làm tốt, không chừng có thể móc nối được quan hệ với Phong thị, con đường sau này cũng rộng rãi hơn một chút.



“Thật ra cũng không đơn thuần chỉ vì chuyện này đâu.” Phong Nhân cười nói: “Mấy ngày gần đây, lão phu đang biên soạn một bộ sách cho trẻ em, nội dung đề cập tới Chư Tử Bách Gia*. Tác phẩm của trăm nhà rộng khắp, có không ít bộ sách mà ngay cả Phong thị cũng chưa sưu tầm được. Nghe Hoài Giới nói Tông Quang là truyền nhân của Nông gia, nói như vậy hẳn là quý phủ có không ít sách về nông nghiệp, lão phu mặt dày tới phủ, thật ra cũng là để thỉnh giáo Tông Quang, nếu như có thể mượn đọc một phần thì tất nhiên không thể tốt hơn.”




* Chư Tử Bách Gia: là thời kỳ chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kỳ trăm nhà tranh tiếng, chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau.



Nghe xong lời giải thích của Phong Nhân, Đậu Hi tất nhiên không hề nghi ngờ, ngược lại còn hơi kinh ngạc.

Vietwriter.vn

Danh sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ mà lại tới thỉnh giáo một tiểu bối vô danh tiểu tốt, người ta đang nể mặt anh ta, Đậu Hi nào dám tùy tiện nhận lời?



Phong Nhân muốn dựa vào đề tài này để thử độ nông sâu của Đậu Hi.



Nói tới sách nông nghiệp, Phong thị có sưu tầm được không ít, Phong nhân cũng từng đọc qua về phương diện này, dò hỏi kiểm tra trình độ không thành vấn đề.



Đậu Hi cũng hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, biết được chuyện gì đều nói hết.



Nông nghiệp không hề nổi trội trong trăm nghề, không bao giờ được coi trọng, có lẽ lâu rồi, Đậu Hi chưa từng vui vẻ bàn luận với người khác về nội dung liên quan tới nông nghiệp như vậy. Mở cánh cửa này ra rồi là cứ nói mãi nói mãi không dừng được miệng, anh ta đang đắm chìm nên không phát hiện ra ý cười của Phong Nhân đã dần dần dày hơn.



Cô gái thân là người quan sát, tất nhiên không hề bỏ qua phản ứng của Phong Nhân.



Xem dáng vẻ này thì đại lão Phong Nhân rất vừa lòng với Đậu Hi, xem ra có kịch hay để xem rồi!



Chờ Đậu Hi nói đến mức khô cả miệng, Phong Nhân mới lấy một quyển sách nào đó ra khỏi tay áo rồi nói: “Trước đây, ta vô tình có được thứ này...”



Đây tất nhiên là bản thảo mà Khương Bồng Cơ giao cho Phong Nhân.



Đậu Hi hỏi: “Đây là?”



Phong Nhân nói: “Nhìn nội dung thì hình như là có mối liên quan mật thiết tới nghề nông.”



Đậu Hi nổi lòng hiếu kỳ, cả gan mượn Phong Nhân đọc thử, nhìn thoáng qua một lần thì không có cảm giác gì, nhưng khi cẩn thận đọc thì anh ta như bắt được bảo bối.



Phong Nhân không quấy rầy Đậu Hi, ngược lại mỉm cười chờ đợi, khóe mắt thoáng nhìn phu nhân của Đậu Hi đang nhìn mình với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện.



Ông có ảo giác như bị tiểu bối nhìn thấu tính toán vậy...



Ừm, có lẽ không phải ảo giác.

Bình Luận (0)
Comment