Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1423

Cô gái đã thấy rõ nhưng không nói gì, ấn tượng của Phong Nhân với cô lại được nâng cao hơn một chút.



Bên kia, Đậu Hi càng đọc càng kích động, không nhịn được nói: “Tiên sinh đã tìm thấy vật này ở chỗ nào thế?”



Phong Nhân để lộ vẻ nghi ngờ vừa phải: “Sao Tông Quang lại kích động tới vậy? Chẳng lẽ vật này lại là chí bảo sao?”



Đậu Hi kiềm chế kích động: “Có phải là bảo bối hay không thì vãn bối không biết, nhưng nếu biết vận dụng đúng cách thì e là giá trị tới nghìn vàng đấy!”



Cho dù bản thảo viết rất qua loa, nhưng Đậu Hi vẫn có thể nhìn ra được giá trị trong đó.



Không hề đơn giản tối nghĩa giống như các quyển sách nghề nông tầm thường khác, nội dung trong bản nháp vừa ngắn gọn vừa rõ ràng, gần như nói suông vậy, nhưng nội dung bên trong lại vô cùng thú vị, từ nông tới sâu, chất lượng tăng dần lên, từ các chủng loại lớn thô sơ giản lược sau đó lại phân tích thành các loại nhỏ, lại được trình bày cụ thể, còn có không ít phương án canh tác nông nghiệp.



Những phương án này đối với Đậu Hi mà nói là rất mới mẻ!



Thứ này giống như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới, khiến cho anh ta có cảm giác như được mở mang đầu óc vậy.



“Ồ? Thật là vậy sao?” Phong Nhân giả vờ ngạc nhiên.



Đậu Hi kìm nén kích động, cười nói: “Nếu không phải không biết tác giả là ai, vãn bối thật sự muốn tới phủ bái phỏng, tham thảo kỹ càng xem sao.”



Phong Nhân: “Ý của cậu là thế nào?”



Đậu Hi nói: “Khu vực Đông Khánh dưới sự thống trị của Lan Đình Công đúng là hòa bình cát lợi, nhưng những địa phương khác thì nạn nói khắp nơi, suy cho cùng vẫn là do lương thực mà ruộng đất phì nhiêu sản xuất quá ít. Nguyên nhân gây ra hạn chế này là ở đất ruộng có nhiều kiểu nhiều loại, mà chí mạng nhất chính là độ phì nhiêu của ruộng.”



Độ phì nhiêu của ruộng là một vấn đề quan trọng và rất khó giải quyết, nó kìm hãm việc sản xuất nông nghiệp từ trong gốc rễ.



Cho dù là đồng ruộng phì nhiêu cũng không thể chịu nổi việc trồng trọt không gián đoạn, sớm hay muộn cũng sẽ bị thoái hóa do thiếu thốn độ phì nhiêu.



Để có thể phát triển liên tục, chỉ có thể lựa chọn dừng canh tác, ngừng trồng trọt, để độ phì nhiêu của đồng ruộng được khôi phục.



Một khi dừng canh tác, điều này cũng có nghĩa là không thể sản xuất lương thực, chắc chắn sẽ gây ra áp lực lớn về lương thực. Mấy năm nay, Khương Bồng Cơ liên tục đánh giặc, để giữ được nguồn cung ứng, chỉ có thể vừa khai khẩn ruộng hoang vừa liên tục canh tác. Về lâu về dài, hành động này không giác gì uống rượu độc giải khát.



Phong Nhân gật đầu nói: “Ý của Tông Quang là?”



“Không biết là ai đã viết ra cuốn sách này, nội dung có chí khí lại mới lạ, vãn bối mới thấy lần đầu.” Đậu Hi chỉ vào bản thảo và nói: “Cho dù người khác sẽ cảm thấy cuốn sách này bay bổng và không thực tế, nhưng vãn bối lại cảm thấy suy nghĩ của người này rất có trật tự, có lẽ là được viết ra từ tay một danh sĩ nghề nông. Người này muốn dùng sức người để bổ khuyết cho độ phì nhiêu của đồng ruộng, kế hoạch rõ ràng lại cụ thể, phần lớn đều hợp lý và có thể thực hiện. Rất nhiều người dân đều không biết phải lợi dụng độ phì nông thế nào, người biết thì lại không rõ nên dùng lượng bao nhiêu mới phù hợp, lại càng không biết phải sử dụng thế nào mới có thể khiến đồng ruộng đạt lợi ích tối đa... Suy nghĩ của người này tinh tế tỉ mỉ, không chỉ suy nghĩ tới tất cả các điểm mà còn vạch ra được từng trình tự khá tỉ mỉ và rõ ràng...”



Nói tới những chuyện này, Đậu Hi chậm rãi lên tiếng, có vẻ không thể dừng lại nổi.



Ruộng tốt vốn dĩ được cho là ruộng tốt, sản lượng cao hơn những đồng ruộng bình thường, tất nhiên là do độ phì nhiêu của ruộng cao.



Nếu dùng ngoại lực tác động vào độ phì nhiêu của đồng ruộng, không cần phải dừng canh tác cũng có thể khiến cho đồng ruộng duy trì được độ phì nhiêu cực cao, lo gì không thu hoạch được nhiều hơn?



Đậu phủ cũng là một phú hộ bản địa khá lớn ở Dương Sơn, bản thân Đậu Hi lại là con cháu Nông gia, vô cùng quen thuộc quy trình canh tác ruộng đất, để nâng cao sản xuất, anh ta thường xuyên nghiên cứu những nội dung về phương diện này, bản thân anh ta cũng tổng kết ra được những kinh nghiệm canh tác. Chính vì điều này mà sản lượng từ đồng ruộng dưới danh nghĩa của Đậu phủ luôn cao hơn nhiều so với bên ngoài. Nhưng nếu so sánh phương pháp của Đậu Hi với nội dung ở trong bản thảo thì lại giống như ngọc trai bì với trăng sáng vậy.



Xem nội dung của bản nháp, hẳn là không chỉ dừng lại ở đó.



Đậu Hi thở dài: “Không biết là người ở phương nào, nếu may mắn được gặp một lần thì vãn bối nhất định phải cầm đuốc nói chuyện cả một đêm mới đủ sảng khoái.”



Vừa dứt lời, Phong Nhân và “Đậu phu nhân” cùng năm triệu cá muối đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.



Cầm đuốc nói chuyện suốt đêm?



Ha ha...



Mơ đẹp quá!



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Từ mỹ nhân bày tỏ, ngủ chung, cầm đuốc nói chuyện suốt đêm đều là phúc lợi chỉ thuộc về mình anh thôi.



Mặc dù Phong Nhân không biết quan hệ của Khương Bồng Cơ và Vệ Từ, nhưng ông vẫn biết nữ chư hầu không thể quá thân mật với cấp dưới khác phái được.



Lý luận của Đậu Hi đủ tiêu chuẩn, nhưng thực tế như thế nào thì chưa biết, dù sao lúc nào cũng có người ngoài miệng một đằng, tay làm một nẻo rồi.



Phong Nhân nói vài ba câu đã lừa được Đậu Hi ra ngoài, “Đậu phu nhân” thấy thế, bèn nhấc chân muốn đi theo.



Đậu Hi khuyên nhủ: “Phu nhân, bên ngoài gió lớn, nàng vừa mới khỏi phong hàn, nên ở lại trong phủ tĩnh dưỡng thì hơn.”



Cô gái đang không biết phải nói thế nào mới có thể theo ra ngoài cùng thì Phong Nhân ở bên cạnh lại nói đỡ một câu.



“Mặc dù tĩnh dưỡng quan trọng, nhưng giải sầu hợp lý cũng có tác dụng giúp đỡ bình phục nhanh hơn. Sắc mặt của phu nhân đây không tệ, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”



Đậu Hi xấu hổ nói: “Dù sao thì phu nhân của vãn bối cũng là nữ giới, nếu như đi cùng, e là sẽ gây trở ngại cho tiên sinh.”



Phong Nhân cười nói: “Không sao đâu”.



Đậu Hi vẫn chưa biết được suy nghĩ của ông, vị phu nhân này lại giống như đã hiểu rõ, chỉ đợi ở bên cạnh xem kịch, thiết nghĩ cũng là một người có suy nghĩ thông thấu.



[Hận Sinh Sớm]: Mẹ ơi, không biết vì sao, khi nhìn thấy đại lão Phong Nhân cười, tui cứ cảm thấy dựng tóc gáy ấy.



Đâu chỉ là sợ hãi chứ...



Cô gái âm thầm suy nghĩ, khi thực sự đứng trước mặt Phong Nhân, cô mới cảm thấy lão cáo già này còn khiến người khác không được tự nhiên hơn cô tưởng.



Ba người thay kiểu trang phục thuận tiện đi xa, cô gái cũng thay đổi một bộ trang phục khá là đơn giản, dưới chân xỏ guốc gỗ.



Cô gái xấu hổ phát hiện Phong Nhân và Đậu Hi bước đi không phát ra âm thanh nào, chỉ một mình cô đạp guốc gỗ ra tiếng lộp cộp lộp cộp. w●ebtruy●enonlin●e●com



Cô gái: “...”



Hiu hiu hiu (╥╯^╰╥)



Đậu Hi cũng ngạc nhiên liếc nhìn “phu nhân” nhà mình một cái, Phong Nhân lại nhìn cô, cười như không cười.



Áp lực cao như núi!!!



Lúc nào cũng cảm thấy như sắp bị lộ tẩy rồi!!!



“... Gần đây ta bị bệnh khá nặng... Nếu như có chỗ nào thất lễ, mong tiên sinh thứ lỗi...”



Hệ thống không có nhắc nhở gì, cô chỉ có thể vắt óc nghĩ ra cách ứng phó.



May mà Phong Nhân không phải người tính toán chi li, ngược lại, ông không hề chỉ trích điều gì.



Đồng ruộng của Đậu phủ rất nhiều, trong đó có một vài mẫu ruộng là do Đậu Hi tự mình phụ trách, coi như là ruộng thí nghiệm



Bởi vì chăm sóc phù hợp nên cây nông nghiệp sinh trưởng rất khả quan.



Đậu Hi không phải chỉ có bản lĩnh lý luận mà năng lực thật sự cũng rất mạnh.



Anh ta biết chủ kiến chính trị của Nông gia không phù hợp với xu hướng, bản thân mình lại không có nội tình gì, quan trường không phù hợp với anh ta.



Bởi vậy, dù anh ta có ý muốn xuất sĩ nhưng cũng cân nhắc rõ ràng, phần lớn tâm sức đều dùng cho việc kinh doanh gia nghiệp.



Làm phú hộ ở Dương Sơn, kinh doanh đồng ruộng tốt không khác nào kinh doanh tài sản tốt. Đậu Hi kết hợp giữa lý luận với thực tiễn, kết quả thu hoạch ruộng đồng vô cùng khả quan, cho dù có gặp phải năm hạn hán cũng có thể kiếm được khoản nhỏ, nếu như ông trời ban thưởng thì năm đó kiếm được rất nhiều. Trên đời này, địa chủ đơn giản không ra vẻ như anh ta đã rất hiếm thấy rồi, những địa chủ ở xa vua khác không cần nghĩ cũng biết thế nào, nhưng thanh danh của anh ta ở Dương Sơn lại rất tốt.



Phong Nhân chưa từng xuống ruộng, nhưng lý luận thì ông vẫn phải có.



Cô gái lại có sự giúp đỡ từ cá muối trong kênh livestream, thỉnh thoảng cũng sẽ có những lời khiến người ta kinh ngạc!



Phong Nhân khen: “Phu nhân đây quả thực không phải là nữ tử chốn khuê phòng tầm thường, hiểu biết như vậy, khó trách có thể cầm sắt hòa minh với Tông Quang.”



Cô gái cười, vẻ mặt ngượng ngùng.



Nhất thời đắc ý quên hình, cô không phát hiện ánh mắt Đậu Hi nhìn cô đã mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng với... sự phòng bị kiêng dè càng sâu hơn trước.

Bình Luận (0)
Comment