Phong Nhân và Đậu Hi trò chuyện với nhau rất sôi nổi, giống như bạn vong niên vậy, đối với Đậu Hi, Phong Nhân càng hiểu biết về anh ta lại càng vừa lòng, nhưng ông không vội vã nói ra mục đích muốn chiêu mộ, ngược lại âm thầm thử dò ẩn ý của Đậu Hi, nghe thử xem trong mắt Đậu Hi, anh ta đánh giá về “Lan Đình Công” như thế nào?
Cho dù Khương Bồng Cơ có tuyệt vời đến đâu thì vẫn luôn có rất nhiều phái bảo thủ không chấp nhận cô, Đậu Hi trước mắt trông không giống với hạng người cổ hủ, nhưng khó mà bảo đảm đối phương sẽ không sinh ra mâu thuẫn vì giới tính của Khương Bồng Cơ, bởi vì không phải không có tiền lệ vì khác biệt giới tính mà từ chối chiêu mộ.
“Không ngờ Dương Sơn cũng là một chốn bồng lai tiên cảnh.” Phong Nhân tháo mũ rộng vành xuống đặt trước ngực, một tay chắp ra sau lưng, đứng ở bên cạnh bờ ruộng nhìn ra phía xa xăm, ông nói: “Lan Đình Công định xây phân viện ở nơi này, những đứa trẻ đó có thể rời ra phàm tục, chuyên tập học tập rồi.”
Đậu Hi cười nói: “Lan Đình Công thương xót Dương Sơn, đây cũng là phúc của dân chúng ở Dương Sơn.”
Cho dù Đậu Hi ở Dương Sơn lâu năm, rất hiếm khi chạy tới vùng khác, anh ta cũng từng nghe thấy tiếng tăm của thư viện Kim Lân.
Nếu như phân viện có thể xây dựng tại Dương Sơn, chắc chắn nó sẽ mang đến cho Dương Sơn một lượng lớn dân cư, dân số gia tăng tất nhiên sẽ kéo theo kinh tế địa phương phát triển.
Phong Nhân nói: “Ồ? Tông Quang đúng là có cái nhìn rất thấu đáo.”
Luôn luôn có những kẻ thích tranh luận, không ít người tài trí tầm thường còn cảm thấy việc thành lập phân viện là chuyện xấu, họ cho rằng hành động này là xây dựng rầm rộ, hao tài tốn của.
Đậu Hi là người chính trực, có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện, khiến Phong Nhân có thiện cảm với anh ta hơn.
“Chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, để tiên sinh chê cười rồi.” Đậu Hi khiêm tốn nói: “Vãn bối không gánh vác được lời khen như vậy đâu.”
Đậu Hi làm phú hộ địa chủ ở Dương Sơn, lại là con cháu Nông gia, ánh mắt của anh ta tất nhiên sẽ gần gũi với dân chúng hơn, tất nhiên anh ta biết đối với Dương Sơn mà nói, xây dựng phân viện là một chuyện rất tốt. Lợn đứng ở đầu ngọn gió còn có thể cất cánh, khỏi phải nói tới phân viện Kim Lân vốn là một cơn lốc!
“Mặc dù khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng không thể tự coi nhẹ mình được.” Phong Nhân cười nói: “Khi phân viện mới được thành lập, không ít người vốn không coi trọng nó, thậm chí còn có người châm biếm chửi bới, trong đó lại không thiếu danh sĩ. Giờ nghĩ lại, đúng là khiến cho người ta cảm khái mà bật cười...”
Những lời này biến tướng thành khen ngợi kiến thức của Đậu Hi không thua kém gì những danh sĩ này.
Đậu Hi thưa vâng cũng không được, không thưa vâng cũng không được, rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể khéo léo thay đổi đề tài.
“Lan Đình công có tài năng cai trị thiên hạ, phàm phu tục tử tầm thường có thể hiểu được ba phần suy nghĩ đã là không dễ rồi.”
Không phải Đậu Hi có tài thế nào, cũng không phải những danh sĩ có cái nhìn sai kia vô dụng bao nhiêu, rõ ràng là do tâm tư của chính chủ quá sâu, năng lực quá mạnh mẽ.
Ý cười ở khóe môi của Phong Nhân dần dần dày thêm, theo lý mà nói, ông xuất thân Nho gia sẽ không thể thích người có xuất thân Nông gia như Đậu Hi, dù sao học thức và quan điểm chính trị của hai bên vốn đã xung đột với nhau, nhưng chuyện này vẫn không cản trở Phong Nhân tán thưởng Đậu Hi. Người trẻ tuổi thú vị như vậy, giờ đã không còn nhiều.
“Nghe những lời này, hẳn là Tông Quang cũng hơi tôn sùng Lan Đình Công nhỉ.” Phong Nhân cười hỏi: “Về ngài ấy, cậu có ý kiến thế nào?”
Đậu Hi lắc đầu nói: “Đường đường là chư hầu, lại còn là một minh quân, đâu phải người mà một thứ dân tầm thường như ta có thể ngông cuồng bình luận chứ.”
Nói vài ba câu, Phong Nhân đã moi ra được nội dung mà mình muốn từ trong miệng Đậu Hi rồi.
Đậu Hi rất tôn sùng Khương Bồng Cơ, nếu như muốn chiêu mộ anh ta, hẳn là anh ta sẽ không từ chối.
Biết được điều này, Phong Nhân cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành hơn một nửa, tâm trạng cũng giống như rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời vậy, hoàn toàn trong xanh.
“Đậu phu nhân” đi theo phía sau hai người, nhìn thấy bóng lưng của Đậu Hi, cô âm thầm dựng cho anh ta hai ngón tay cái.
Thanh niên, có triển vọng!
[Tiểu Thợ Mộc]: Biểu đạt lòng trung thành trước mặt năm triệu cá muối, tên nhóc Đậu Hi này tiên đồ rộng mở!
[Văn Diệu Tàng Thi]: Chẳng lẽ trọng điểm không phải là thể hiện lòng trung thành với Streamer ngay cả khi không biết gì sao?
Đối với Đậu Hi mà nói, cá muối có nhiều hơn nữa cũng không có trọng lượng bằng một mình Streamer.
Dù sao thì Khương Bồng Cơ mới là sếp tương lai của Đậu Hi.
Ba người rời khỏi ruộng thí nghiệm của Đậu Hi, nhìn thấy một dãy tôi tớ nhà giàu đang cung kính đứng đợi ở chân núi.
Đậu Hi nhìn thấy trên xe ngựa có huy hiệu của Phong thị, liền thức thời nói: “Tiên sinh bận rộn công việc, vãn bối không làm phiền nữa.”
Phong Nhân cười gật đầu, hẹn lần sau gặp mặt.
“Đậu phu nhân” thấy Phong Nhân lên xe ngựa, buông màn xe, mãi một hồi lâu sau mới hồi thần lại được...
Đợi đã!!!
Đại lão Phong Nhân, có phải ngài đã quên gì rồi không?
Công văn chinh tích mà Streamer viết cho Đậu Hi đâu rồi?
Cho dù không nói rõ thành tiếng, nhưng cảm xúc vẫn để lộ ra không ít, Đậu Hi đều nhìn thấy mọi biểu cảm của cô.
“Phu nhân làm sao vậy?”
Bên ngoài nắng to, Đậu Hi che ô cho cô.
Cô gái tỉnh táo lại, lúng túng nói: “Thiếp thân thấy hơi không nỡ, hiếm khi mới được gặp danh nho đầy tiếng tăm như thế.”
Nếu như Phong Nhân là idol mà thân thể này sùng bái, trả lời như vậy hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
“Có lẽ sau này vẫn còn cơ hội.” Đậu Hi cười nói: “Hồi trước, phu nhân bị trúng phong hàn, bệnh tình rất nặng, suýt nữa đã làm vi phu sợ chết khiếp. Bây giờ bệnh tình của phu nhân đã khỏi rồi, vi phu cũng nên chuẩn bị lễ mang tới Thanh Tuyết Quán để tạ thần, phu nhân cứ về phủ nghỉ ngơi trước đi, đừng để quá mệt nhọc.”
“Thanh Tuyết Quán? Nếu như là để tạ lễ thì thiếp thân cũng nên tới đó, như vậy mới có vẻ thành tâm.”
Thời gian trải nghiệm xuyên không chỉ có mười hai tiếng, cô còn muốn ngắm nhìn thời cổ đại chân chính nhiều hơn, làm sao có thể lãng phí thời gian ngồi trong phủ chứ?
Đậu Hi nói: “Như vậy cũng được.”
Nhìn thấy hai người giao tiếp, không ít người xem đều thở phào nhẹ nhõm.
Âu hoàng đúng là có chút tài cán đấy, không ngờ lại không bị Đậu Hi vạch mặt.
Nhưng...
Sự thật đúng là như vậy sao?
Khương Bồng Cơ chống má nhìn màn hình, ánh mắt mang theo vài phần nặng nề, lúc này, phần tin nhắn riêng của cô vang lên tiếng ting ting.
[Cha Mày]: Không cần phải lo.
Khương Bồng Cơ nói: “Tôi lo lắng gì cơ?”
[Cha Mày]: Chẳng lẽ không phải cô đang lo thứ gọi là “Mộng Hồi Nghìn Năm” sẽ khiến người trong kênh livestream bị thương à?
Khương Bồng Cơ chẳng buồn nâng mắt lên, cô nói: “Lão thủ trưởng không lo sao? Thứ gọi là hệ thống đó đã từng khuấy đảo Liên Bang nghiêng trời lệch đất, làm bùng nổ chiến tranh suốt hai nghìn năm. Tất nhiên là tôi có lý do để lo rằng thứ này sẽ lại gây ra chuyện gì...”
[Cha Mày]: Người nọ đưa đao Trảm Thần cho cô, cho dù có dụng ý lợi dụng cô để giải quyết Thiên Não đang chạy trốn, nhưng suy cho cùng thì vẫn là vì vấn đề thu dọn những gì lịch sử còn sót lại. Lập trường của đối phương và cô giống nhau, tất nhiên sẽ không gây cản trở gì cho cô đâu.
Đổi cách nói khác, chuyện mà Khương Bồng Cơ lo lắng sẽ không xảy ra.
Khương Bồng Cơ đảo mắt một cái: “Bí mật mà lão thủ trưởng biết cũng nhiều thật đấy.”
Một lát sau, thông báo của hệ thống xuất hiện.
Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng xuất.
Khương Bồng Cơ xì một tiếng, thầm nói: “Sợ rồi kìa!”
Ngày nào đó quay về Liên Bang, kiểu gì cô cũng phải tóm hết những kẻ biết chuyện để hỏi thăm kỹ càng một phen mới được.
Nguồn : Vietwriter.vn
Chờ tới khi cô chuyển tầm mắt về màn hình của kênh livestream thì mới phát hiện “vợ chồng Đậu Hi” đã đi tới Thanh Tuyết Quán rồi.
Thanh Tuyết Quán là một đạo quán, mặc dù có lịch sử xây dựng rất lâu đời, nhưng hương khói lại không thịnh, tín đồ không nhiều.
Cho tới vài năm trước, có một vị chân nhân đến Thanh Tuyết Quán ở lại tu hành, đạo quán mới dần trở nên hưng thịnh.
Pháp danh của vị chân nhân này là Lục Như, nghe đồn là nhân sĩ Trung Chiếu.