Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1426

Sau bữa tối, cô gái phát hiện hoạt động “Mộng Hồi Nghìn Năm” bắt đầu đếm ngược hai mươi phút cuối cùng.



Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại hơi tiếc nuối, mục tiêu của cô là sờ được tay của Streamer mà, không ngờ lại bị đưa đến Dương Sơn quận Thượng Dương cách huyện Tượng Dương quận Phụng Ấp mấy ngày đi đường. Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô lộ ra mấy phần tiếc nuối, Đậu Hi đều nhìn thấy rõ.



“Phu nhân có muốn đi tản bộ trong sân với vi phu không?” Đậu Hi hỏi cô.



Có lẽ là vì chỉ còn hai mươi phút nữa nên cô gái không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa, ngược lại mỉm cười đáp lại.



“Đi dạo sau khi ăn cơm thì có thể sống lâu đến chín mươi chín tuổi. Đương nhiên là ta muốn đi rồi!”



Tiếng guốc gỗ gõ vào đá cuội trên đường nhỏ phát ra tiếng vang lanh lảnh nhịp nhàng, cô gái không cố tình đi theo sau lưng hay đi bên cạnh Đậu Hi, mà cô vượt lên, đi trước đối phương nửa thân người. Bên trong Đậu phủ có vườn hoa nhỏ, hòn non bộ và đầy đủ mọi thứ hoa cỏ, bố cục chỉnh thể vô cùng lịch sự và tao nhã.



Đậu Hi thấy cô ngay cả đi đường cũng không tập trung, anh ta cười thầm trong bụng, không khỏi có ý muốn trêu đùa.



“Tại hạ là Đậu thị ở Dương Sơn, tên hiệu là Sơn Cư Tán Nhân. Có thể mạo muội hỏi thăm một câu tên họ của vị cô nương xinh đẹp như hoa này là gì được không?”



Cô gái nghe xong mà trong lòng giật thót, quay đầu lại nhìn Đậu Hi, thấy ánh mắt mỉm cười của anh ta, càng không nắm chắc được anh ta định làm gì.



Lúc này, hệ thống tri kỷ đưa ra lời nhắc nhở cho cô.



[Hệ thống: Cảnh báo cao độ! Đừng nói ra bất cứ lời gì không nên nói. Hệ thống sẽ đưa ra lệnh cấm nói khi cần thiết.]



Ngoài cảnh báo này ra, hệ thống còn tri kỷ cung cấp các câu trả lời khác nhau để cho cô lựa chọn. Cô gái chọn một câu trong số đó.



Cô mỉm cười trả lời cứng nhắc: “Tiểu phụ nhân đã sớm gả cho người ta, ngươi là đồ dê xồm từ đâu tới đây?”



Đậu Hi nghe xong thì bật cười, không tiếp tục gây khó dễ cô nữa.



Hai người cười nói một hồi thì đi đến thủy các* gần vườn hoa.




* Thủy các: Kiến trúc nhà (giống đình) được xây dựng bên hồ nước hoặc có đường dẫn ra giữa lòng hồ nước.



Căn thủy các này là nơi Đậu Hi thường hóng mát đọc sách vào những ngày hè nóng bức, ngày thường cũng có người hầu dọn dẹp vệ sinh, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hồ nước.



“Xây thủy các ở chỗ này... Thật sự không sợ mùa hè sẽ bị muỗi bao vây cắn đầy nốt à?”



Cô gái thì thầm, không thấy Đậu Hi xoay người lấy vật gì đó từ trong Đa Bảo Các* ra. Lúc thu lại tầm mắt, cô nhìn thấy Đậu Hi đang ôm một chiếc đàn cổ Phục Hy Thị trong lòng. Cô gái không am hiểu nhiều về đàn cổ nhưng cảm thấy đàn cổ thời cổ đại thì đều là đồ cổ, chắc chắn không tầm thường.




* Đa Bảo Các: là một loại đồ nội thất được dành riêng để trang trí đồ vật cổ rất phổ biến chỉ xuất hiện trong triều đại nhà Thanh.



“Chàng muốn đánh đàn à?” Cô gái hỏi Đậu Hi.



Đậu Hi gật đầu, cười hỏi: “Phu nhân có muốn nghe bài nào không?”



“Phượng Cầu Hoàng?”



Cô gái chớp mắt, nghĩ tới nghĩ lui, cô đau khổ phát hiện ngoài Phượng Cầu Hoàng ra, mình hoàn toàn không biết khúc nhạc đàn cổ nào khác.



Đậu Hi mỉm cười từ chối nhã nhặn: “Khúc nhạc này... Vi phu không thông thạo lắm, không nên tự làm xấu mặt mình trước mặt phu nhân.”



Cô gái nói: “Vậy thì đánh bài sở trường của chàng đi, chàng đánh khúc gì cũng được.”



Chỉ sợ là cô mù âm nhạc, không nghe ra được hay hay dở thôi.



“Nếu đã như vậy thì vi phu chỉ có thể tự làm xấu mặt mình rồi.”



Đậu Hi cười nói, trước khi đánh đàn, anh ta còn tặng cô một món quà.



Đáy mắt cô gái dâng lên chút kinh ngạc: “Tặng ta sao?”



Đậu Hi gật đầu nói: “Ừm, tặng nàng đấy.”



Đó là một chiếc hộp lớn cỡ lòng bàn tay, bên ngoài hộp được điêu khắc tinh xảo tỉ mỉ, thân hộp tản ra mùi thơm nhẹ dễ chịu.



Cô gái nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, nhìn thấy một miếng ngọc xinh đẹp nằm bên trong. Cho dù cô không hiểu rõ về ngọc thạch nhưng vẫn say mê nhìn nó.



“Thật là đẹp.” Cô gái nói lời chán ngắt.



Với tư cách là một người tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thiếu thốn từ ngữ, dù vắt hết óc cũng không nghĩ ra được lời ca ngợi nào thích hợp. Nếu như là cô trước và sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chắc chắn cô có thể nói hay đến mức lưỡi sáng chói như đóa hoa sen, tuyệt đối sẽ không bị bẽ mặt trước mặt người cổ đại.



Sau khi dâng hương và rửa tay sạch sẽ, Đậu Hi tấu lên một khúc nhạc, cô gái không nghe ra hay hay dở, chỉ cảm thấy giai điệu rất dễ nghe.



Cô nghiêng người ngồi bên cạnh đàn cổ, một tay chống cằm, cơn buồn ngủ đột ngột xuất hiện khiến cô liên tục gật đầu.



[Đếm ngược... Ba, hai, một!]



[Hoạt động “Mộng Hồi Nghìn Năm” kết thúc, cảm ơn sự tham gia và phối hợp của bạn, cảm ơn!]



“Oa… ngủ thật đã!” Cô bé Âu hoàng dễ thương mơ mơ màng màng vén chăn lên, đột nhiên bên tay bị góc cạnh của một vật nào đó quẹt phải, cô thuận tay lần theo, mò được một chiếc hộp lạnh ngắt. Cô chợt giật mình, cả người tỉnh táo, chộp lấy chiếc hộp, quan sát kỹ càng: “Mẹ ơi!”



Cô sợ đến mức ngồi bật người dậy, lông tơ toàn thân dựng đứng, đầu óc hỗn loạn của cô ngay lập tức tỉnh táo lại, ký ức trước khi ngủ bao phủ lấy cô.



“Đây, đây không phải là...”



Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp ra, phát hiện có một miếng ngọc xinh đẹp nằm bên trong.



[Ừm, tặng nàng đấy!]



Giọng nói của Đậu Hi vang vọng trong đầu cô, cô vỗ nhẹ hai má, đột nhiên có ảo giác rằng mình đã bị người ta lật tẩy.



Cô trượt xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy đến trước bàn máy tính, màn hình máy tính còn đang dừng ở giao diện diễn đàn kênh livestream của Nữ Đế.



Cô liếc mắt nhìn hậu trường, thông báo trả lời bài post đã tăng vọt tới mấy triệu.



Lượng thông báo nhiều như vậy, cô không có thời gian đọc từng cái một. Suy nghĩ một chút, cô ngồi lên ghế trước bàn máy tính, mở camera trước của điện thoại ra, giơ cao chiếc hộp trong tay mà mỉm cười tít mắt chụp ảnh tự sướng. Cô lại dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh che mặt và bố trí trong phòng lại rồi tải ảnh lên bài post.



Chủ tút: Cục cưng chính là Âu hoàng may mắn mà các bạn đang hâm mộ ghen tị đây, mặc dù có chút tiếc nuối khi không thể sờ được bàn tay nhỏ bé của Streamer, nhưng cũng thu hoạch được một món quà quý báu. Các bạn nhìn xem, trông chiếc hộp và miếng ngọc xinh đẹp trong tay cục cưng có quen mắt không? Chậc chậc chậc, có hâm mộ không?



Cô sợ người khác không nắm bắt được điểm quan trọng, nên dứt khoát vẽ một vòng tròn đỏ quanh chiếc hộp trên bức ảnh, đánh dấu điểm quan trọng.



Đối với cái hoạt động “Mộng Hồi Nghìn Năm” này, có rất nhiều cá muối nóng lòng muốn thử, nhưng cũng có cá muối lo lắng.



Lo lắng về điều gì?



Bọn họ lo lắng cái gọi là xuyên không này chỉ là lừa gạt người ta, nói không chừng xuyên qua rồi thì không thể trở về được nữa, cái này có khác gì mưu sát đâu?



Mãi không thấy chủ tút cập nhật bài post mới, không ít người vây xem bày tỏ mối quan ngại sâu sắc.



Mười hai giờ trôi qua, bọn họ lại thấy bài post trả lời của chủ tút.



Phản ứng đầu tiên, rất tốt, chủ tút cá muối này vẫn còn sống, hoạt động xuyên không là có thật.



Phản ứng thứ hai, chết tiệt! Hâm mộ ghen tị! Hận không thể giơ cao ngọn đuốc nướng chín Âu hoàng tươi non mọng nước này!



Tin tức Âu hoàng thuận lợi trở về đã thành công vọt lên trang đầu Weibo, đè ép vô số đại hoa tiểu hoa trong làng giải trí xuống.



Ngoại trừ người vây xem bái lạy sự may mắn của Âu hoàng, số người còn lại đều giơ cao ngọn đuốc ghen tị, đốt cháy nó!



Cùng lúc đó, phu nhân của Đậu Hi cũng từ từ tỉnh lại, hiện ra nét mặt mà Đậu Hi quen thuộc.



“Tông Quang?”



Đậu Hi phu nhân nặng nề xoa bóp đôi chân mày mới thấy dễ chịu hơn một chút.



“Phu nhân, nàng cảm thấy thế nào?”



Đậu Hi lộ ra nét mặt vui mừng, kích động nắm chặt lấy tay đối phương. Lúc này anh ta mới phát hiện món quà mà mình tặng tiểu phúc tinh đã không cánh mà bay.



Anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ vội vàng gọi người mời thầy lang tới bắt mạch cho phu nhân.



Thầy lang rất ngạc nhiên, trước mặt là người mà ông ta đã chắc nịch rằng sẽ không thể sống qua khỏi nửa tháng, bây giờ mạch tượng lại mạnh mẽ, không giống người bệnh sắp chết chút nào.



Phu nhân của Đậu Hi khẽ nói với anh ta: “Cách đây không lâu, thiếp thân có một giấc mơ.”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Giấc mơ gì?”



Phu nhân của Đậu Hi nói: “Thiếp thân mơ thấy mình đi theo Hắc Bạch Vô Thường đến địa phủ, lúc định đi qua cầu thì chợt có người nói bên tai thiếp thân rằng ‘người phàm này thật may mắn’. Người ấy vừa mới nói xong thì thiếp thân liền bị một cơn gió lớn thổi bay lên trời, sau đó thì tỉnh lại.”

Bình Luận (0)
Comment