Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1427

Người xưa luôn rất kính sợ thần quỷ, Đậu Hi cũng không ngoại lệ.



Nghe thấy phu nhân kể về giấc mộng này, anh ta càng thêm tin tưởng không nghi ngờ gì, không khỏi vui mừng nói: “Phu nhân được như vậy là có phúc tinh tương trợ đấy!”



Đậu Hi kể những chuyện xảy ra ban ngày cho phu nhân nghe.



Phu nhân của Đậu Hi vui mừng nói: “Nói như vậy thì chúng ta nên lập một bài vị Trường Sinh cho vị ân nhân này, mỗi ngày thờ cúng mới được.”



Đậu Hi gật đầu, anh ta còn có một câu chưa nói ra…



Anh ta cảm thấy, có lẽ mình sắp gặp may mắn rồi.



Cho dù vị tiểu phúc tinh kia không nói ra tất cả mọi chuyện, nhưng căn cứ vào thông tin mà đối phương vô tình tiết lộ, mục đích Phong Nhân bất ngờ đến nhà thăm hỏi tuyệt đối không phải như những gì đối phương đã nói, có lẽ Lan Đình Công thật sự muốn chinh tích anh ta. Nếu là như vậy thì anh ta thật sự có thể thực hiện hoài bão của mình, làm rạng rỡ tổ tông rồi.



Thấp thỏm chờ đợi mấy ngày, Phong Nhân lại ghé thăm lần nữa.



Sau khi hàn huyên nói chuyện qua lại, Phong Nhân đúng là hỏi anh ta có mong muốn xuất sĩ hay không.



Trái tim Đậu Hi đập thình thịch, cố gắng kìm nén cảm xúc phấn khích, cẩn thận nói ra hoài bão của bản thân, coi như để đáp lại rằng đồng ý xuất sĩ.



Phong Nhân mỉm cười vuốt râu nói: “Lan Đình Công tán thưởng tài năng của Tông Quang nên có ý định chinh tích, cậu có muốn dốc sức mình làm việc cho Lan Đình Công không?”



Đậu Hi đứng dậy thi lễ một cái, nói chắc như đinh đóng cột: “Thảo dân sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho Lan Đình Công!”



Lúc anh ta nhận được công văn chinh tích do chính tay Khương Bồng Cơ viết, đầu ngón tay anh ta vẫn đang run rẩy.



Cái gì gọi là khổ tận cam lai?



Chính là thế này đấy!



Lúc trước, Đậu Hi còn vì bệnh tình của phu nhân mà lo nghĩ lao lực, bây giờ phu nhân đã khỏi bệnh, con đường làm quan rạng rỡ, đúng là không thể tốt đẹp hơn nữa!



Lúc Đậu Hi thu dọn hành lý và chuẩn bị đi đến huyện Tượng Dương nhậm chức thì kế hoạch nhà vệ sinh công cộng và trang trại chăn nuôi của Khương Bồng Cơ cũng được đưa ra nghị sự.



Cô tổng hợp xem xét tình hình kinh tế và điều kiện đường xá các nơi, khoanh tròn mười nơi để xây dựng trại chăn nuôi.



Khách quan mà nói, chi phí xây dựng một nhà vệ sinh công cộng thì thấp nhưng số lượng cần xây lại rất nhiều.



Chỉ là hạng mục này có ra không có vào, Khương Bồng Cơ đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng số tiền đầu tư vào hàng năm sẽ rất nhiều.



Cô dự định xây dựng nhà vệ sinh công cộng ở nơi đông người qua lại trước, vừa phải chọn xong khi nào ở đâu, còn phải chú ý đến hình dáng của nhà vệ sinh công cộng sao cho hợp với môi trường xung quanh, không quá lạc lõng để duy trì vẻ đẹp tổng thể. Dĩ nhiên, nếp sống là điều cần phải xem xét trước mắt, Khương Bồng Cơ càng nghiêm khắc hơn về việc chăm sóc nhà vệ sinh cho nữ, vừa phải đảm bảo sự riêng tư của nhà vệ sinh vừa phải phòng ngừa những kẻ lưu manh cố tình mạo phạm.



Do đó, cần phải sắp xếp nhân viên trông coi nhà vệ sinh nữ, dĩ nhiên cũng không thể thiếu người trông coi giữ gìn nhà vệ sinh công cộng.



Tính toán thế này thì phải tăng thêm không ít vị trí làm việc.



Cho dù công việc này vừa bẩn vừa thối vừa mệt, nhưng có thể kiếm được tiền nuôi sống gia đình qua ngày, dĩ nhiên không lo không có người làm.



Khương Bồng Cơ cắn cán bút, cố gắng viết ra những điểm mà nhà vệ sinh công cộng cổ đại cần phải lưu ý.



“Nghĩ tới mình đường đường là quân đoàn trưởng Liên Bang, lại còn phải lo lắng chuyện nhà vệ sinh công cộng. Nghĩ đến lúc mình còn ở Liên Bang, nhà vệ sinh công cộng bị nghẹt cũng không liên quan đến công việc của mình, thật là càng ngày càng đi xuống.” Khương Bồng Cơ vừa ngậm cán bút vừa than phiền, vì chuyện nhà vệ sinh công cộng và trang trại chăn nuôi mà mấy ngày nay, cô không có được một giấc ngủ ngon. “Quản trời quản đất còn phải quản ăn uống ngủ nghỉ của người ta, đây đâu phải là chủ nông trường chứ, rõ ràng là bảo mẫu toàn thời gian mà.”



Khương Bồng Cơ giống như một miếng thịt ba chỉ bị bày trên thớt mà nằm trên ghế bên cạnh bàn, hai tay gác ra sau đầu, mở thẻ tre công văn ra đắp lên mặt để che đi ánh mặt trời. Một chân cô duỗi thẳng, cái chân còn lại đưa lên gác trên bàn, bàn chân trần lắc qua lắc lại...



Kỳ Quan Nhượng đi vào trong thì nhìn thấy dáng vẻ như bị chó gặm của chủ công nhà mình, hàng chân mày giật giật nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.



Đừng nói là phụ nữ mà ngay đến cả đàn ông cũng hiếm khi bày ra dáng vẻ không để ý đến lễ nghi như vậy.



“Tham kiến chủ công.”



Kỳ Quan Nhượng thi lễ một cái, Khương Bồng Cơ thổi một hơi về phía thẻ tre, thấy nó không bị thổi bay đi, cô mới đưa tay lên lấy nó xuống.



“Văn Chứng? Có chuyện gì à?”



Khương Bồng Cơ ngáp một cái, lười biếng dựng người lên ngồi thẳng dậy nhưng trông cô vẫn mềm nhũn, không có chút tinh thần nào.



“Mấy ngày gần đây, chủ công rất mệt mỏi sao?”



Kỳ Quan Nhượng thử thăm dò, anh ta không có cơ hội bắt mạch cho Khương Bồng Cơ nên chỉ có thể nói gần nói xa.



Chủ công luôn luôn sinh khí dồi dào, đột nhiên lại mệt mỏi rã rời chỉ muốn đi ngủ, dù sao cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì.



Khương Bồng Cơ chống cằm lẩm bẩm: “Văn Chứng, bốn, năm ngày qua, ta đã không được chợp mắt rồi. Huynh nói đi, ta có mệt hay không?”



Đừng thấy cô không có quầng thâm mắt, nhưng chuyện cô thức suốt đêm là có thật. Nhiều ngày qua không phải bôn ba ở bên ngoài khảo sát thì chính là ở trong phòng lên kế hoạch, còn phải vắt hết óc tưởng tượng những vấn đề có thể xảy ra sau khi thực hiện, chuẩn bị trước chính sách đối phó…



Cô rất bận rộn, không được nhẹ nhõm thoải mái như mấy người Kỳ Quan Nhượng.



Mấy người Kỳ Quan Nhượng đều là người thường, năng lực chịu đựng của cơ thể có hạn, thật sự không có khả năng bận rộn liên tục cả ngày lẫn đêm.



Nói rằng tăng ca siêu mệt nhưng nếu thật sự tính toán thời gian làm việc thì thật ra cũng không tính là mệt, không nhìn thấy mấy tên Phong Chân, Dương Tư vẫn có thể tụ tập uống rượu à?



Khương Bồng Cơ thiệt thòi hơn, trạng thái cơ thể cô tốt, thức đêm chiến đấu hăng say cũng không nhìn ra dấu vết nào.



Lại thêm chuyện cô thường xuyên trốn việc, nên chỉ để lại hình tượng không làm việc nghiêm chỉnh cho người khác mà thôi.



Không đợi Kỳ Quan Nhượng lộ ra vẻ mặt đau lòng và không đồng ý, Khương Bồng Cơ đã hỏi lại anh ta: “Văn Chứng có việc gì sao?”



Kỳ Quan Nhượng dâng lên một quyển sách dày, Khương Bồng Cơ cầm lấy, liếc mắt nhìn qua.



“Đây là chữ viết của Văn Bân, bên chỗ anh ta có tiến triển rồi sao?”



Công việc một năm nay của Hàn Úc chính là sửa sang lại các điều luật cũ, biên soạn những luật mới. Chẳng hạn như luật hôn nhân trước đây và luật bảo vệ trẻ em vẫn còn đang chỉnh sửa.



Chỉ cần chiến sự tiền phương không dữ dội, Khương Bồng Cơ không có ý định để cho Hàn Úc ra chiến trường lần nữa.



Không phải là tài năng quân sự của Hàn Úc không giỏi. Ngược lại, Hàn Úc suýt chút nữa đã có thể chôn sống cái mạng nhỏ của Dương Tư, còn khiến cho Khương Bồng Cơ bị tổn thất nặng nề, tài năng của anh ta không thể nghi ngờ. Chẳng qua Khương Bồng Cơ cảm thấy anh ta có một nơi khác để thể hiện tài hoa của mình, so với trên chiến trường, phương diện này càng thích hợp với Hàn Úc hơn. Trước mắt trừ Hàn Úc ra, Khương Bồng Cơ chưa tìm được nhân tài luật pháp vừa lòng nào khác, Hàn Úc chính là một bông hoa siêu phàm.



Đương nhiên, nếu như Hàn Úc yêu thích chiến trường hơn, Khương Bồng Cơ cũng sẽ không ngăn cản anh ta.



Chiến trường rất nguy hiểm nhưng tích lũy chiến công lại nhanh hơn nha.



Kỳ Quan Nhượng nói: “Vâng, nhưng mà tinh thần của Văn Bân không được tốt lắm, mấy ngày chưa ngủ, bây giờ nên để huynh ấy nghỉ ngơi trước đã.”



Nhìn vành mắt thâm đen của Hàn Úc, nếu như tên này tiếp tục đi “tu tiên” như vậy thì thế nào cũng sẽ rơi vào kết cục đột tử.



Kỳ Quan Nhượng không thể chịu đựng được nếu như Hàn Úc gặp chuyện không may, khuyên can mãi mới dỗ được anh ta trở về nhà ngủ bù.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Từ lúc Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng ngả bài, Kỳ Quan Nhượng liền đặt Hàn Úc và Vệ Từ ở đáy lòng. Đây đều là cục cưng cả.



Vì cục cưng, dù phải đích thân đi một chuyến cũng vui vẻ chấp nhận.



Khương Bồng Cơ nghiêm túc xem xét bản phác thảo thô sơ mà Kỳ Quan Nhượng đưa, chân mày lúc thì buông lỏng, lúc thì nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc.



“Chủ công thấy thế nào?”



Khương Bồng Cơ nói: “Vẫn có chỗ thiếu sót, nhiều chỗ còn hơi rườm rà. Luật pháp không giống như những thứ khác, chỗ nào nên rút gọn thì rút gọn, chỗ nào nên kỹ càng tỉ mỉ thì phải kỹ càng tỉ mỉ, không được để lại chỗ trống cho kẻ phạm pháp lợi dụng sơ hở... Có điều, lấy tiêu chuẩn bản phác thảo thô sơ mà nói, Văn Bân không hề khiến ta thất vọng. Văn Chứng trở về nói với huynh ấy một câu, bảo huynh ấy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, năm, ba ngày sau hẵng tới đây gặp ta.”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Vâng.”



Lúc Kỳ Quan Nhượng lui ra, Khương Bồng Cơ đi tới giá sách và lấy ra một quyển tập mới tinh, gọi thị nữ tới mài mực.



Khương Bồng Cơ sao chép một phần bản phác thảo thô sơ của Hàn Úc, dự định cùng với khán giả trong kênh livestream đối chiếu, sửa chữa, bổ sung từng cái một...



“Sớm muộn gì cũng sẽ đột tử… kiếp trước mình cũng chẳng chăm chỉ đến vậy…”



“Tiếp tục làm việc như thế thì kiếp này có khác gì kiếp làm trâu làm ngựa!”



Khương Bồng Cơ hất nước sạch vào mặt, gắng gượng khôi phục lại một chút tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment