“Nhìn thấy chưa, cái này gọi là tiêu xài phung phí, tiêu tiền như nước, có lúc ta còn cảm thấy mình còn phá của hơn Chiêu Nhi nữa.”
Khương Bồng Cơ nhìn thấy sổ sách dự toán mà Từ Kha trình lên, cô vừa kinh ngạc đồng thời lại không ngừng tự chế giễu mình.
Tốt xấu gì thì trang trại chăn nuôi vẫn có thể cân bằng thu chi được, nhà vệ sinh công cộng thì không có khả năng rồi. Không những không có chỗ trống nào kiếm được chút tiền mà ngược lại còn phải chi ra rất nhiều tiền bạc dùng để duy trì và tu sửa. Lợi ích duy nhất có lẽ là tăng thêm công ăn việc làm, còn ổn định nguồn cung cấp nguyên liệu phân bón nông nghiệp nhỉ?
Khương Bồng Cơ thở dài một hơi, lấy tay che mắt lại không nhìn sổ sách trên bàn nữa.
Nếu không phải đám người Đào thị “tài trợ hữu nghị” thì tài chính của Khương Bồng Cơ đã sớm xảy ra chuyện rồi.
Từ Kha khuyên nhủ: “Chủ công cũng nên suy nghĩ tích cực hơn, nếu như hành động lần này thật sự có lợi cho cày bừa phân bón nông nghiệp, ngày sau còn lo không có chỗ bù đắp vào sao?”
Nếu như giải quyết được vấn đề phân bón nông nghiệp, mỗi năm đều là vụ mùa bội thu, thuế lương thực có thể đạt đến một mức cao mới, đâu còn phải đau lòng chút mức chi ra này?
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Ta thích nghe lời này của Hiếu Dư, thời gian sẽ chứng minh sự phá của của ta đều có ý nghĩa.”
Mất hơn nửa ngày để xử lý công việc, Khương Bồng Cơ đứng dậy khỏi ghế, dáng vẻ không đứng đắn mà thả lỏng cơ bắp của mình.
Có lẽ là vì đã lâu rồi không vận động cơ bắp toàn thân nên các đầu khớp xương lúc nào cũng uể oải lười biếng. Hôm nào, cô phải đi võ đài tìm mấy người Phù Vọng so tài một trận mới được.
Khương Bồng Cơ thực hiện một số bài tập mở rộng cơ ngực, xoa xoa vùng cổ nhức mỏi, tai thính nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần.
“Lúc này cũng sắp đến giờ cơm rồi, chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?”
Khương Bồng Cơ đang chuẩn bị ăn trưa đây, có để cho người ta nghỉ ngơi không hả?
“Bẩm báo chủ công, Đậu Hi mang văn thư đến đây nhậm chức, chủ bộ muốn hỏi ngài nên sắp xếp thế nào.”
Khương Bồng Cơ nhướng chân mày, hạ cánh tay đang xoa cổ xuống và nói: “Đưa người đó đến chỗ của ta, ta tự mình sắp xếp.”
Mặc dù Phong Giác và Phong Nhân đều công nhận tài năng của Đậu Hi, nhưng Khương Bồng Cơ dùng người còn nghiêm khắc hơn, vẫn phải đích thân tự mình kiểm tra.
Ở một nơi khác, Đậu Hi đang thấp thỏm chờ đợi kết quả.
Anh ta cảm thấy mình giống như Dương Sơn được phân viện Kim Lân để ý đến, giống hệt như con lợn đứng đầu ngọn gió*, chờ đợi khoảnh khắc cất cánh bất cứ lúc nào.
* Cơ hội đã đến không thể ngăn cản.
Đậu Hi đã cố gắng đánh giá cao tương lai của mình hết mức có thể, nhưng không ngờ anh ta vẫn còn đang đánh giá thấp mình.
Lúc người bên ngoài báo cho anh ta biết chư hầu Liễu Hi sẽ đích thân gặp mặt anh ta, cả người Đậu Hi choáng váng, suýt chút nữa thì cùng tay cùng chân bước đi.
Cho dù trong lòng sóng to gió lớn nhưng trên mặt Đậu Hi vẫn bình tĩnh như thường, từng cử động giống như đã được thước kẻ đo đạc, không có chút sai lầm nào.
“Thảo dân Đậu Hi bái kiến Lan Đình Công.”
Mãi cho đến tuổi xế chiều, Đậu Hi vẫn còn nhớ rõ lần cúi đầu trong phòng khách này chính là cả đời.
Con ngươi màu nhạt của Khương Bồng Cơ nhìn sâu vào Đậu Hi bên dưới, đánh giá một lúc, cô mới dời tầm mắt đi.
Cô đứng lên đỡ Đậu Hi dậy, hỏi: “Ngươi chính là Tông Quang? Đúng là giống như Phong lão tiên sinh nhắc tới, có phong thái nhân trung long phượng*.”
* Nhân trung long phượng: Rồng phượng trong biển người, ý chỉ người tài trong dân gian.
Đậu Hi vừa đứng dậy vừa khiêm tốn nói: “Thảo dân chỉ là thứ dân thôn quê mà thôi, trên người thảo dân không có chút công danh nào, không gánh nổi danh tiếng như Lan Đình Công nói.”
“Lập công thì có gì khó khăn? Vàng thật không sợ lửa, trên người Tông Quang có tài hoa, chỉ thiếu một cơ hội là có thể dễ dàng bay thẳng lên mây xanh.” Khương Bồng Cơ mỉm cười trêu chọc Đậu Hi, cô nói: “Theo như ta thấy, không phải là Tông Quang không gánh nổi lời này, mà là lời này không làm nền nổi cho Tông Quang mới đúng.”
Đậu Hi càng bối rối hơn, trong lòng thấp thỏm không yên.
Ông chủ mới đánh giá cao bản thân là chuyện tốt, nhưng dành cho kỳ vọng quá lớn như vậy cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Kỳ vọng quá lớn, một khi không thể đạt được ranh giới kỳ vọng cuối cùng trong lòng đối phương, nếu không may còn phải trả giá bằng cả tính mạng.
Nhưng Khương Bồng Cơ đã nói thẳng như vậy rồi, Đậu Hi thưa vâng cũng không nên, khiêm tốn đùn đẩy cũng không nên, thật sự không biết phải làm gì mới đúng.
Đang lúc anh ta lo lắng thì Khương Bồng Cơ mỉm cười nói với anh ta: “Tông Quang thấy chức hiệu úy điển nông thế nào?”
Chức hiệu úy điển nông sao?
Đậu Hi giật mình hoảng sợ, vội vàng nói: “Thảo dân chưa lập được công danh gì, không dám đảm nhiệm chức vị cao như vậy đâu, kính xin Lan Đình công thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Đừng nghĩ hiệu úy điển nông nghe giống như nông dân làm ruộng, nhưng lại có tư cách quản lý sản xuất nông nghiệp, các vấn đề dân sự và thuế ruộng đất, quyền hành không hề nhỏ. Vietwriter.vn
Trước khi đến đây, Đậu Hi vẫn còn là thứ dân tay trắng, mới lăn một vòng đã trở thành giáo úy quản lý nông nghiệp, chức quyền tương tự như quận thủ, đây không phải là tự gây ra thù hận sao?
Thấy Đậu Hi bị dọa sợ đến nỗi toát mồ hôi hột, Khương Bồng Cơ bật cười nói: “Đừng dè dặt như vậy, ở chỗ này của ta, hiệu úy điển nông chẳng phải công việc béo bở gì. Nếu như ngươi xuất thân từ Nông gia thì dĩ nhiên chức vị này phù hợp với ngươi, chứ không thể tiếp tục để cho nhóm người Hán Mỹ kiêm nhiệm được, rất không hợp lý.”
Một tướng quân mang binh đánh giặc như Lý Uân, sau khi trở về, không chỉ phải luyện binh mà còn phải quản lý công việc ở đồn điền, thật sự quá phân tán tinh thần sức lực.
Cho dù những đóng góp của Lý Uân về mặt nông nghiệp không tính là ít, nhưng dù sao cũng không phải là người chuyên nghiệp, tiếp tục để cho anh đảm nhiệm thật không ổn.
Đậu Hi cố chấp nói: “Thảo dân xấu hổ, không dám nhận mệnh.”
Phẩm hạnh không phù hợp với vị trí, chắc chắn sẽ có tai ương.
Đĩa bánh từ trên trời rơi xuống là chuyện tốt, nhưng nếu đĩa bánh quá lớn, một người không đỡ nổi thì cũng sẽ đập chết người.
Lúc này, các cá muối trong kênh livestream nhắc nhở Khương Bồng Cơ một chút.
[Tử Tiêu Tiêu]: Streamer, cô thương xót anh ta một chút đi, đừng tiếp tục hù dọa anh ta nữa. Việc này giống như một người vừa mới tốt nghiệp đi xin việc vào công ty top 500 thế giới, rồi tự dưng lại bị đẩy lên vị trí trưởng phòng, cô không sợ anh ta làm không tốt nhưng anh ta vẫn sẽ lo lắng mình làm việc không tốt.
[Dạ Vũ Diễm Linh]: Streamer hãy để cho anh ta bắt đầu từ vị trí bình thường trước đi, nếu như anh ta thật sự có bản lĩnh thì sớm muộn gì cũng có thể leo lên cao. Mới thoáng cái đã để anh ta nhảy dù lên vị trí hiệu úy điển nông như vậy, cho dù anh ta thật sự có bản lĩnh đi nữa thì cấp dưới cũng sẽ không tâm phục khẩu phục, chuyện này mới là phiền toái.
“Ngươi đã kiên trì như vậy thì ta cũng không tiện ép buộc thêm nữa.” Khương Bồng Cơ tiếp thu ý kiến của cá muối, nhượng bộ một bước, nói: “Ta sẽ giữ lại vị trí hiệu úy điển nông cho ngươi, chờ ngươi lập được công lao, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận chức! Tông Quang đừng nói với ta là ngay cả chút lòng tin này mà ngươi cũng không có nhé?”
Đậu Hi đã hiểu, Khương Bồng Cơ thật sự đặt kỳ vọng rất lớn lên người anh ta.
Anh ta nói chắc như đinh đóng cột: “Thảo dân chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực để báo đáp ân huệ của Lan Đình Công.”
Khương Bồng Cơ không phải là người thích lề mề chậm chạp. Nếu như Đậu Hi đã tham gia vào phe cánh của cô, thì sẽ không tồn tại cái gọi là thời gian thử việc mà trực tiếp xắn tay áo lên sân khấu. Độ phì nhiêu của đồng ruộng tuột dốc rất nhanh do việc không ngừng canh tác trong vài năm qua, nếu như lại không thử các cách cứu chữa thì thu hoạch hai năm tiếp theo sẽ hết sức khó coi. Thời gian quý báu, Đậu Hi có thể đi làm ngay sau khi đến đây, tốt nhất là có thể làm ra công trạng khiến cô hài lòng.
“Phong lão tiên sinh chắc đã cho ngươi xem qua bản thảo kia rồi nhỉ? Ngươi có ý kiến gì không?”
Đậu Hi ăn ngay nói thật: “Nếu có thể thành sách thì chắc chắn sẽ là một tác phẩm kinh điển của Nông gia, là tiêu chuẩn cho mọi người.”
Khương Bồng Cơ bật cười nói: “Chỉ là thứ thuận tay viết vẽ loạn xạ thôi, đâu đến mức như ngươi nói?”
Đậu Hi nghe xong, lập tức ngây ngốc tại chỗ, dù đầu óc thông minh cũng không khỏi dừng hoạt động.
Lời này của Lan Đình Công ý là... Chẳng lẽ phần bản thảo kia là do... cô viết?
Khương Bồng Cơ vỗ vỗ tay, người đang đứng chờ sẵn bên ngoài tiến vào đưa cho cô toàn bộ bản thảo tâm đắc đã được sửa sang lại.
Mặc dù cô biết một chút kiến thức thông thường về nông nghiệp, nhưng cũng chỉ là mấy thứ vặt vãnh, cùng lắm chỉ là có cái nhìn xa hơn, có thể nhìn đại cục một cách toàn diện hơn Đậu Hi mà thôi.
Tuyệt đối không phải cô chuyên nghiệp và hiểu biết hơn Đậu Hi, mà chỉ vì cô đang đứng trên vai người khổng lồ nên tầm nhìn rộng lớn hơn mà thôi.