“Những bản thảo này có lẽ sẽ hữu dụng đối với ngươi, đem cả về mà tham khảo đi.” Khương Bồng Cơ nói thẳng: “Sau khi có kế hoạch tương đối hoàn thiện liên quan đến đồn điền, ta sẽ đưa cho ngươi một bản, thực hiện từng bước chắc sẽ không xảy ra sai sót gì. Nhiệm vụ quan trọng của Tông Quang vẫn là làm sao để bổ sung độ phì nhiêu cho đồng ruộng, phải lập ra một kế hoạch cụ thể. Tốt nhất là đầu xuân năm sau có thể thực hiện luôn để bảo đảm lượng thu hoạch của năm tiếp theo.”
Đậu Hi nghe xong, trong lòng vừa kích động vừa muốn cười khổ.
Đây là một nhiệm vụ quan trọng, nếu làm tốt thì cái chức hiệu úy điển nông sẽ trong tầm tay.
Nếu như làm không tốt, không chỉ đơn giản là đập bỏ bảng hiệu mà e là thân bại danh liệt.
Nhưng Đậu Hi không phải loại đàn ông gặp khó khăn liền lùi bước, anh ta hít sâu một hơi, trịnh trọng nhận nhiệm vụ nặng nề này.
Những nhà vệ sinh công cộng đầu tiên đã được xây ở huyện Tượng Dương.
Hầu như trên mỗi con đường đều có một nhà vệ sinh công cộng, từng nhà vệ sinh công cộng đều được phân nam riêng nữ riêng.
Tuy huyện Tượng Dương có đường ống thoát nước nhưng vẫn chưa đủ trang thiết bị, lại không có hệ thống mạng lưới chuyên để xử lý chất thải.
Nếu xây nhà vệ sinh công cộng thì chỉ có thể lựa chọn cầu tiêu cạn, cử người chuyên phụ trách dọn dẹp hố phân để giảm mùi hôi.
Hành động này ngược lại được không ít dân chúng ủng hộ, tuy nhà nào cũng có thùng đựng phân, nhưng xử lý không dễ, không phải nhà nào cũng có khả năng xây dựng nhà vệ sinh. Khi đi xa làm ăn hoặc lúc làm việc, không ít những tiểu thương chỉ có cách tìm một chỗ kín đáo giải quyết “nỗi buồn”. Đàn ông còn dễ, vén quần lên quay lưng lại với mọi người thì cái góc tường nào cũng có thể biến thành nhà vệ sinh, nhưng phụ nữ thì rất bất tiện.
Từ góc độ nào đó mà nói, đó cũng là nguyên nhân hạn chế các cô gái thoát khỏi những ràng buộc với gia đình.
Mặc dù Khương Bồng Cơ quản lý trị an của huyện Tượng Dương rất nghiêm minh, nhưng vẫn có người biết luật pháp mà vẫn phạm pháp, khi quá buồn đi vệ sinh, không nhịn được nữa đành phải làm bừa.
Những con đường đông đúc thì còn khá hơn một chút, người dân không dám tùy tiện làm bậy, nhưng mà những chỗ xó xỉnh hẻo lánh thì không ổn, thời tiết mà nóng bức thì mùi ô uế sẽ bốc lên nồng nặc. Có lúc bước chân ra cửa, sơ ý một chút là giẫm phải thứ gì đó, cũng chẳng biết là “mìn” của dê, bò, heo, chó hay là người nữa.
Ở thành phố lớn còn có hiện tượng này, ở vùng quê thì khỏi phải bàn.
Chuyện này thì mọi người đều quen rồi, không ai oán trách than phiền gì.
Nào ngờ Khương Bồng Cơ lại đột nhiên làm ra một công trình như vậy, dân chúng dĩ nhiên vui mừng hớn hở.
Ai cũng cần thể diện, cho dù là người thường không biết chữ cũng biết xấu hổ, bọn họ đều biết để lộ chỗ tư mật khi đại tiện tiểu tiện là hình ảnh vô cùng xấu xí, trước kia không phải do hoàn cảnh bắt buộc sao? Nếu như có nhà vệ sinh công cộng giúp bọn họ thuận lợi giải quyết vấn đề sinh lý thì dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn.
Phần lớn người dân đều rất mong đợi, nhưng không phải ai cũng tán thành kế hoạch này.
Trên đời này không hề thiếu những “giang tinh*” ảo tưởng bản thân tốt đẹp, mọi chuyện đều phải nhúng tay vào.
* Giang tinh: là những người luôn thể hiện sự phản biện, cố gắng tìm kiếm những thiếu sót của người khác, nói đơn giản là những người thích bới lông tìm vết.
“Nhà ai mà không có thùng đựng phân, cần gì phải bày trò như vậy, đúng là hao tài tốn của.”
Những lời này là mỉa mai Khương Bồng Cơ “ăn no rửng mỡ”, nhiều tiền quá nên không biết tiêu như nào.
“Cái gì mà nhà vệ sinh công cộng còn phân nam nữ? Phần lớn đàn bà con gái đều không bước chân ra khỏi nhà, làm cái này có tác dụng gì?”
“Tuy nhà vệ sinh công cộng không phải bãi đất hoang nhưng cũng không phải ở nhà, làm sao phái nữ dám tùy ý cởi quần áo, sơ sẩy một cái là bị người ta nhìn thấy ngay.”
Những lời này là chê nhà vệ sinh nữ không có tác dụng, có người còn lo lắng các cô gái khi vào nhà vệ sinh công cộng có khả năng sẽ bị người khác sàm sỡ.
Nếu như các cô gái bị xúc phạm ở nhà vệ sinh công cộng, món nợ này nên tìm ai để đòi đây?
Đến lúc Khương Bồng Cơ nói sẽ canh giữ nghiêm ngặt nhà vệ sinh nữ, bảo đảm an toàn cho các cô gái thì đám người này lại kiếm chuyện.
Một công trình kiến trúc công cộng chẳng có chút lợi ích nào, lại còn hao phí nhân lực để bảo vệ, đúng là hao tài tốn của.
Khương Bồng Cơ: “...”
“Giang tinh” quả thật là không thể dây vào, bất kể cô làm gì cũng bị bới móc cho bằng được.
Dù đám “anh hùng bàn phím” thời cổ đại này có bàn chuyện quốc gia đại sự hay chỉ trích như thế nào thì việc nên làm, Khương Bồng Cơ vẫn cứ làm.
Cô còn rất nhiều việc, không những phải cùng Hàn Úc ba lần bốn lượt sửa đổi luật bảo vệ trẻ em, cố gắng hết sức để luật pháp phù hợp với đạo nghĩa và tập tục, nếp sống đương thời mà còn phải hướng dẫn Đậu Hi, cả đoàn người cứ bôn ba từ Nam ra Bắc.
Lúc bận rộn thì cái gì cũng không nhớ.
Đến lúc nhà vệ sinh công cộng được xây xong và đưa vào sử dụng, luật bảo vệ trẻ em cũng hình thành khái niệm bước đầu, Đậu Hi đã tìm ra một kế hoạch bổ sung độ màu mỡ cho đồng ruộng đơn giản. Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, đã tới cuối thu, nhiệt độ giảm dần, Khương Bồng Cơ mới rảnh rỗi được một chút.
Tất nhiên, cô cũng không được thảnh thơi bao nhiêu, phòng chính vụ còn nộp lên một đống công văn. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc Khương Bồng Cơ đau khổ chuẩn bị đối mặt với hiện thực thì cô nhìn thấy một bóng dáng như tùng trúc đang cúi đầu đọc công văn trong phòng khách.
Khương Bồng Cơ xoa xoa giữa hai hàng lông mày, tiến đến hỏi thăm: “Tử Hiếu, huynh khỏi bệnh rồi à?”
Vệ Từ nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Khương Bồng Cơ, trên môi nở nụ cười ấm áp.
Anh đứng dậy hành lễ, nói: “Tham kiến chủ công, Từ đã khỏi bệnh rồi.”
Khương Bồng Cơ cầm tay anh, nhiệt độ thấp hơn cơ thể người bình thường không ít.
“Như này mà bảo là khỏi hả? Trước kia vất vả lắm mới vỗ béo được xíu, một thời gian không gặp thịt cũng biến mất rồi. Tuy công việc bận bịu nhưng vẫn có đủ nhân viên, huynh đang bệnh còn cố làm việc làm gì?” Cô thở dài nói: “Nếu như ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, dù thế nào cũng phải mập lên một ít chứ?”
Khương Bồng Cơ thích mập một chút thì ôm mới sướng, nhưng Vệ Từ lại là tạng người nuôi kiểu gì cũng không mập lên được.
Vệ Từ nói: “Đối với Từ mà nói, có thể giúp chủ công làm chút chuyện trong khả năng của mình thì còn bổ hơn so với thuốc bổ.”
Liên tiếp chuyện này đến chuyện kia xảy ra, anh nhìn mà sốt ruột, làm sao ngồi yên được.
Đợi vết thương lành lại, Vệ Từ lập tức quay về làm việc.
Có thể nói anh là tấm gương lao động điển hình.
Khương Bồng Cơ ngồi xuống bên cạnh, một tay nghịch áo Vệ Từ: “Nói như vậy, Tử Hiếu khẳng định mình đã khỏi rồi?”
Ánh mắt Vệ Từ lộ ra một chút khó hiểu nhưng vẫn trung thực gật đầu.
“Vậy Tử Hiếu có còn nhớ khi trước ta nói chờ thân thể huynh khỏi hẳn sẽ tặng quà cho huynh không?”
Khương Bồng Cơ cười mờ ám khiến Vệ Từ thấy hồi hộp lo lắng.
Anh có một dự cảm không lành.
“Đúng là Từ đã bình phục rồi.” Vệ Từ đắn đo mãi mới dám nói: “Được chủ công ưu ái, nhưng trong nhà Từ không thiếu thứ gì.”
Khương Bồng Cơ đặt ngón trỏ lên môi anh, cười nói: “Sai sai sai, thứ mà ta muốn tặng cho huynh, trong nhà huynh không có đâu.”
Vệ Từ: “...”
Làm sao mà dự cảm không lành ngày càng mãnh liệt vậy nhỉ?
Tuy ngoài miệng Vệ Từ nói như vậy, nhưng anh thấp thỏm mãi mà không thấy quà mà Khương Bồng Cơ tặng đâu, vừa thở phào vừa hơi thất vọng.
Chủ công đã quên rồi sao?
Tất nhiên không phải, chỉ là Khương Bồng Cơ bận quá mà thôi.
Tới gần cuối năm, những việc cần giải quyết sẽ nhiều lên, cô làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương?
Dù sao “nồi canh ếch” Vệ Từ bị “nấu” nhiều năm như vậy, sớm hay muộn thì kết quả cũng đều giống nhau cả.
Thấy Khương Bồng Cơ bận đến mức đầu tắt mặt tối mà vẫn cười được, Phong Chân bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Chủ công có chuyện gì vui sao?”
Khương Bồng Cơ vỗ vai Phong Chân, không kiềm chế được cười nham hiểm.
“Huynh đoán xem.”
Phong Chân: “...”