Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1430

Đoán không ra!



Phong Chân bất đắc dĩ hất tay Khương Bồng Cơ ra, anh ta không muốn Vệ Từ bắt gặp cảnh mình và chủ công kề vai sát cánh đâu.



Bản lĩnh “ủ giấm” của Vệ Từ không phải ai cũng chống đỡ được.



May mà Khương Bồng Cơ là người tính tình phóng khoáng, nên lúc này mới không để ý đến hành động của Phong Chân.



“Tóm lại là không phải chuyện tốt.” Phong Chân thành thật nói: “Mỗi lần chủ công cười xinh đẹp như vậy thì sẽ có người gặp xui xẻo.”



Có thể nói “mong muốn sống sót” của anh ta rất mạnh mẽ, vừa mới cà khịa Khương Bồng Cơ xong lại lập tức nịnh hót.



Khương Bồng Cơ sờ mặt, lẩm bẩm: “Cười rất xinh đẹp à?”



Phong Chân nói dối lòng: “Đẹp! Đẹp đến mức nếu Tử Hiếu nhìn thấy sẽ không thể nhúc nhích luôn.”



Cơ mà không biết người sắp gặp xui xẻo là ai đây?



Chủ công nhà mình không phải người hiền lành, nếu bị cô để ý đến thì chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi.



“Người yêu trong mắt hóa Tây Thi.” Khương Bồng Cơ nói “Kể cả ta không cười, huynh ấy cũng sẽ nhũn chân không nhúc nhích được.”



Phong Chân nghe mà bỗng dưng có ảo giác dạ dày quặn đau.



Trước kia chủ công còn biết che che giấu giấu chuyện cô và Vệ Từ có tình cảm với nhau, bây giờ lại hồn nhiên không sợ gì, lại còn tự luyến nữa chứ.



Nếu Phong Chân biết sự tồn tại của kênh livestream, anh ta sẽ hiểu hành động này của Khương Bồng Cơ là “thể hiện mối quan hệ của bạn với người yêu chốn đông người”, tên gọi tắt là “ngược cún FA”.



“Chủ công nên kiềm chế chút đi.” Phong Chân cười khổ một tiếng, nói: “Tuy người nào không mù đều thấy rõ, nhưng dù sao không công khai, tất cả mọi người đều có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, tự lừa dối mình. Nhưng nếu chuyện này lộ ra cũng không tốt.”



Trong lòng mọi người biết rõ là một chuyện, Khương Bồng Cơ công khai chuyện tình cảm của mình và Vệ Từ lại là chuyện khác.



Mối quan hệ giữa Phong Chân và Khương Bồng Cơ không chỉ là bề tôi và quân chủ mà còn là bạn tốt có thể trò chuyện được, đối với Vệ Từ, anh ta vừa là thầy vừa là bạn.



Từ góc độ của Phong Chân mà nói, anh ta thật sự không hy vọng hai người bị dư luận tổn thương.



Thật vậy, tình cảm là chuyện của hai người nhưng cũng phải xem xem thân phận của bọn họ là gì.



Thân phận, địa vị của Vệ Từ và Khương Bồng Cơ không cho phép cô công khai chuyện của cô và Vệ Từ.



Đó không phải là yêu mà là hại anh, hơn nữa còn thể hiện sự ngây thơ không chín chắn của cô.



Ranh giới cuối cùng của đám người Phong Chân cũng rất rõ ràng, âm thầm thì họ không xen vào nhưng mối quan hệ bên ngoài của hai người chỉ có thể dừng ở vua tôi.



Khương Bồng Cơ là chư hầu, cô có địa vị và quyền lực, cô sẽ không xảy ra chuyện gì, cuối cùng người bị thương tổn chỉ là Vệ Từ.



“Chẳng phải ta không làm to chuyện khiến mọi người biết rõ sao?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Việc lựa chọn như thế nào, trong lòng ta đã có tính toán rồi.”



Phong Chân lẩm bẩm: “Chuyện này cũng khó nói, dẫu sao chuyện tình cảm nam nữ sẽ khiến đầu óc con người ta mụ mị.”



Nếu không tại sao lại có câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”?



Chủ công nhà mình dù có anh dũng bao nhiêu nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn đổ ngay trước mặt mỹ nhân Vệ Từ hay sao.



Khương Bồng Cơ không nhịn được trợn trắng mắt, chế giễu nói: “Chúng ta quen biết hiểu nhau nhiều năm như vậy, có lúc nào huynh thấy ta làm chuyện gì không lý trí chưa? Huyên náo oanh oanh liệt liệt rồi để mất Vệ Từ thì chẳng bằng giữ nguyên tình trạng hiện giờ, chỉ mong được sống chết có nhau.”



“Chủ công, ý của ngài là...” Phong Chân là người nắm bắt trọng điểm rất tốt, anh ta hỏi ngược lại cô. “Từ lúc nào mà ngài để mắt tới Tử Hiếu vậy?”



Vốn tưởng rằng Vệ Từ để ý đến chủ công mười hai tuổi đã biến thái lắm rồi, không ngờ hai người đều có tình cảm với nhau.



Khương Bồng Cơ ho nhẹ một tiếng, đánh trống lảng: “Huynh hỏi kĩ quá làm gì? Muốn có thiếu chủ không?”



Nếu không phải tác phong Khương Bồng Cơ mạnh mẽ, không biết có bao nhiêu người đã “ân cần dạy bảo” cô, thúc giục cô lấy chồng sinh con rồi.



Đừng tưởng rằng cô không biết trong lòng đám người này cực kỳ mong đợi thiếu chủ nhé.



Phong Chân nhịn không được âm thầm che mặt.



“Muốn thì có muốn, nhưng đàn ông như Tử Hiếu không thể đảm đương trọng trách sinh con, thiếu chủ cũng không nên tới vào lúc này.”



Đây chính là hạn chế của việc phụ nữ làm chủ công, mười tháng mang nặng đẻ đau chỉ có thể tự mình “gồng gánh”, không thể giống như đàn ông, chỉ việc “quẳng” đứa trẻ cho phụ nữ là xong.



Không đúng...



Nói đến đây, Phong Chân đột nhiên nghĩ tới một chuyện.



Chủ công và Vệ Từ bên nhau nhiều năm như vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa có tin vui?



Là do thân thể chủ công “không được” sao?



Không thể nào!



Chuyện chủ công là người có sức lực còn mạnh hơn cả gấu hoang, đánh ngã hổ không phải chuyện đùa.



Vậy thì, tức là do thân thể Vệ Từ “không được”?



Phong Chân lo lắng cho thân thể Vệ Từ, chợt cảm thấy đau răng đau dạ dày, chỗ nào cũng đau.



Khả năng gì anh ta cũng tưởng tượng ra được, chỉ không ngờ là chủ công nhà mình căn bản chưa “đụng đến” Vệ Từ, đến nay Vệ Từ vẫn là trai tân.



Chẳng trách anh ta đoán không ra, đơn giản là vì chuyện Khương Bồng Cơ cùng anh ta đi lầu xanh uống rượu diễn ra quá thường xuyên, “tán gái” còn giỏi hơn anh ta cơ mà.



Nhìn vào ánh mắt ấy, không nghi ngờ gì nữa, Khương Bồng Cơ quả là “lão phịch thủ”.



Vị “lão phịch thủ” này có miếng thịt béo dâng đến tận miệng lại không ăn ư?



Sau khi đưa ra rất nhiều giả thuyết, Phong Chân chỉ đành run rẩy mà chấp nhận đáp án là thân thể Vệ Từ “không được” nên không có cách nào khiến phụ nữ mang thai.



Chủ công nhà mình có tính cách như thế nào, anh ta biết chứ, một khi đã bướng bỉnh thì đến mười con trâu cũng không kéo trở về được.



Ai có thể ép cô vì có con nối dõi mà “lâm hạnh” gã đàn ông xa lạ nào đó đây?



Giả sử, chủ công đồng ý “lâm hạnh” người khác, dựa theo tiêu chuẩn của cô, người có tư cách đụng vào người cô không thể thua kém hơn Vệ Từ được. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Vậy thì vấn đề là...



Trên cõi đời này có bao nhiêu người đàn ông tốt hơn Vệ Từ đây?



Đối nội đối ngoại đều giỏi, lớn thì tính toán sách lược, nhỏ thì những chuyện vặt vãnh, không có việc nào Vệ Từ không làm được.



Có tài năng, có tướng mạo thì chính là con cưng của trời, tính tình lại cực kỳ thân thiện, vì chủ công mà có thể vứt bỏ nguyên tắc.



Tiêu chuẩn cao như vậy, trên đời này có thể tìm được mấy người sánh với Vệ Từ?



Quên chưa nói, tên nhóc Vệ Từ này còn vì chủ công thủ thân như ngọc nữa.



Dù có tìm được người có thể sánh ngang với Vệ Từ nhưng e là cũng kiều thê mỹ thiếp một đống, con trai con gái chạy thành đoàn rồi ấy chứ.



Nghĩ vậy, Phong Chân nhất thời có cảm giác như tim đau quặn lên.



Khương Bồng Cơ không biết trong đầu Phong Chân đang nghĩ cái gì, chỉ kinh ngạc hỏi: “Sức khỏe của huynh không tốt à?”



Phong Chân đáp: “Không... Chân bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, Chân xin phép cáo lui trước.”



Khương Bồng Cơ nói: “Vậy huynh đi làm việc đi.”



Phong Chân quay đầu lập tức đi tìm danh y và dẫn tất cả đến phủ Vệ Từ.



Đúng lúc Vệ Từ đang bận rộn xử lý công văn, Phong Chân tiến đến giật lấy bút trong tay anh, kéo anh đến ngồi xuống ghế dài.



Vệ Từ liếc Phong Chân, lại liếc qua mấy vị thầy lang đeo túi thuốc trên lưng đứng sau đợi lệnh, hoàn toàn không hiểu gì.



“Xảy ra chuyện gì vậy?”



Phong Chân trực tiếp bảo thầy lang bắt mạch cho Vệ Từ, không cho Vệ Từ từ chối.



Mấy vị thầy lang bắt mạch xong thì đều dùng ánh mắt thần bí nhìn Phong Chân, lần này đến lượt Phong Chân bối rối.



Vệ Từ cau mày bảo các thầy lang về hết, bất đắc dĩ hỏi: “Tử Thực, hôm nay huynh sao thế?”



Gọi gì mà Phong Tử Thực chứ?



Dứt khoát gọi là người điên đi cho xong.



Phong Chân nói: “Không phải cậu có ‘vấn đề’? Lẽ nào là chủ công có ‘vấn đề’?”



Nếu là như vậy, chuyện này quả thật còn nghiêm trọng hơn việc thân thể Vệ Từ có bệnh, chủ công mà không thể sinh con thì thực sự rất gay go.



Mặt mày Phong Chân u ám, anh ta dám đưa thầy lang đến bắt mạch cho Vệ Từ nhưng không dám bảo họ đến bắt mạch cho Khương Bồng Cơ.

Bình Luận (0)
Comment