Sau bữa tiệc mừng năm mới, mọi người còn phải trở về phủ đón giao thừa.
Dựa theo thông lệ những năm trước, Khương Bồng Cơ không phải một mình trở về ngủ một giấc thì chính là đón giao thừa cùng với Liễu Chiêu, năm nay có hơi khác. Liễu Xa và Cổ Trăn đều ở đây, với tư cách là con gái, cô nên ở cùng với hai ông bà. Nhưng mà Khương Bồng Cơ và Liễu Xa đều đã ngả bài, cô cũng không muốn đối mặt với Liễu Xa vào một ngày đẹp trời như vậy, tiếp tục giả mù sa mưa trình diễn tiết mục cha hiền con gái hiếu thảo cho người ngoài xem, dứt khoát thoái thác nói thân thể cô không khỏe để trốn tránh.
Cổ Trăn nghe vậy thì chau mày, hỏi: “Lan Đình không khỏe ở đâu, có gọi thầy lang nhìn xem một chút chưa?”
Tùy tùng nào biết được chuyện đó, chỉ có thể ấp úng chống đỡ.
Liễu Xa đang ngồi trên vị trí đầu khẽ nhướng chân mày, lạnh nhạt nói: “Thân phận Lan Đình không giống như trước kia nữa, nếu như nó đã không khỏe, vậy thì hãy để cho nó nghỉ ngơi.”
Đón giao thừa chẳng qua chỉ là một hình thức có cũng được mà không có cũng được, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Khương Bồng Cơ.
Cổ Trăn thấy Liễu Xa đã lên tiếng, chỉ có thể ngại ngùng nuốt lời nói vào trong.
“May mắn a tỷ không tới đây, nếu như tỷ ấy đến đây, không biết cảnh tượng này còn khó coi hơn bao nhiêu đâu.”
Liễu Chiêu đang mặc hoa phục tinh xảo, từ lúc thành hôn đến nay, cậu trông trưởng thành hơn nhiều, nhưng vẫn mang dáng vẻ trắng trắng mềm mềm của người nhàn rỗi phú quý.
Cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cũng sẽ nói một câu “ôn hòa vô hại”.
“Nói chuyện này làm gì? Nếu để cho người khác nghe thấy được, khi không hại người ta lúng túng.”
Phu nhân Liễu Chiêu nhìn vẫn còn mấy phần non nớt nhưng từng hành động đều thận trọng lịch sự. Nghe thấy chồng thầm lẩm bẩm, cô không nhẹ không nặng nhắc nhở một câu. Hai người thành hôn cũng được một khoảng thời gian rồi, tính tình Liễu Chiêu ôn hòa lại là người biết nhường nhịn, vì vậy đôi vợ chồng này khá hòa hợp.
“Vi phu như vậy không phải là đồng cảm với hai vị biểu huynh sao? Vốn là khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc, lại cứ khiến cho cả nhà đều cảm thấy không thoải mái.”
Liễu Chiêu liếc mắt nhìn hai vị về bản chất là biểu huynh ruột một cái, thầm thở dài trong lòng.
Hai người cùng hội cùng thuyền Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân này đều xui xẻo như nhau, vốn dĩ nên ở nhà đón giao thừa với vợ con. Không ngờ Cổ Trăn chợt nổi hứng, hy vọng hai người có thể mang theo gia đình cùng nhau tới đây chơi với bà ta, gọi với cái tên mỹ miều là… hưởng thụ niềm vui gia đình.
Có thể từ chối sao?
Không cho phép từ chối!
Đừng nhìn từ đầu đến cuối Liễu Chiêu là một người nhàn rỗi phú quý, nhưng đầu óc cậu không ngu ngốc chút nào, âm thầm nhìn thấu hết tất cả.
Theo cách nhìn của cậu, hai người con trai này đều xa cách với Cổ Trăn, bà ta hung hăng như vậy, chỉ biết đẩy người khác ra xa mà thôi.
Đây là người mẹ vội vàng muốn bù đắp cho hai người con trai sao?
Liễu Chiêu bật cười trong lòng, vị mẹ kế trên danh nghĩa, còn về bản chất thì là dì của cậu tuyệt đối không giàu tình cảm như vậy.
Bà ta nuôi dưỡng Liễu Hi mười hai năm nói bỏ là bỏ, quay đầu lựa chọn Khương Bồng Cơ ngày hôm nay. Như vậy, đứa con trai lớn gần như không có liên hệ và đứa con trai nhỏ mất tích hơn hai mươi năm nay, bọn họ có bao nhiêu sức nặng trong lòng Cổ Trăn? Bà ta vội vàng muốn bù đắp quan hệ như vậy, càng giống như là giấu đầu hở đuôi! Mượn thân phận người mẹ mạnh mẽ hôm nay, ép buộc con trai nghe theo bà ta, tiếp tục thỏa mãn sự chột dạ và áy náy trong lòng bà ta mà thôi.
Liễu Chiêu trông có vẻ hiền lành vô hại nhưng trong đầu cậu không ngần ngại dùng những suy nghĩ đen tối nhất để đánh giá người khác.
Người một nhà tụ họp vui vẻ cùng nhau đón giao thừa, đây gọi là niềm vui gia đình.
Một đám người trừng mắt nhìn nhau không nói lời nào, đây gọi là tổn thương lẫn nhau.
Đêm giao thừa năm nay, người nhà Mạnh Hằng và Nhiếp Tuân trải qua bữa ăn không biết vị, cuối cùng lấy con cái ra làm cớ để rời đi sớm.
Bên Khương Bồng Cơ lại mang sắc thái khác hoàn toàn.
“Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên một mình ta đón giao thừa với Tử Hiếu đấy.”
Khương Bồng Cơ “cơ thể không khỏe”, lúc này lại đang nương nhờ trong nhà Vệ Từ không chịu rời đi, nhìn dáng vẻ sinh khí dồi dào của cô, làm gì có một chút dáng vẻ khó chịu nào? Vệ Từ không đáp lời, đưa tay đẩy mứt hoa quả cô thích ăn đến trước mặt cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
“Đúng rồi, lễ vật ta đưa cho Tử Hiếu, huynh đã mở ra xem qua chưa?”
Vệ Từ nói: “Vẫn chưa mở ra.”
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Vậy bây giờ huynh đi mở ra nhìn xem một chút đi.”
Vệ Từ bật cười, nói: “Nào có ai mở quà ngay trước người tặng chứ? Thật thất lễ!”
Khương Bồng Cơ nháy mắt với anh, dưới ánh nến đôi mắt cô sâu thẳm mà sáng ngời: “Dựa theo quan hệ của ta và huynh, chút thất lễ này càng giống là tình thú hơn.”
Vệ Từ không lay chuyển được cô, chỉ có thể lấy ra một chiếc hộp vuông đỏ thẫm từ trong tay áo. Bên ngoài chiếc hộp này được phủ một lớp vật liệu không biết tên, lớp da ngoài sờ lên mềm mại nhẵn nhụi, cho dù Vệ Từ học rộng tài cao, anh cũng không phân biệt được đây là da lông của loài động vật nào.
Dưới ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú của Khương Bồng Cơ, anh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Dưới ánh nến, thứ đó phát ra ánh sáng trắng chói mắt, vô cùng rực rỡ đẹp mắt.
“Đây là nhẫn sao?”
Vệ Từ nhìn chăm chú, phát hiện nguồn gốc của ánh sáng trắng là từ châu báu được khảm bên trên bề mặt chiếc nhẫn.
Theo như anh biết, thứ chiếu sáng lấp lánh này gọi là “kim cương” ở quốc gia phương Tây xa xôi lưu truyền vào Trung Nguyên.
“Nghe nói độ cứng của kim loại này hiếm có trong thiên hạ, sắt thép đồng thau cũng không thể làm hỏng được chút gì... Bề mặt vật này sáng bóng trơn nhẵn, các vết cắt được sắp xếp theo quy luật, không giống như là hình thành một cách tự nhiên. Chủ công có biết người chế tác vật này là ai không? Lại có bản lĩnh chế tác thành hình dáng như vậy!”
Khương Bồng Cơ nói: “Một cặp nhẫn kim cương, của ta và huynh giống nhau.”
Cô không có cách nào cho Vệ Từ danh phận, càng không thể chiêu cáo thiên hạ, đối với Vệ Từ nhận nền giáo dục chính thống của cổ đại mà nói, đó là một điều tiếc nuối.
Trong lòng cô tự hỏi, xem chừng chính bản thân mình ở đời kia của Vệ Từ cũng không nghĩ đến việc này.
Bây giờ cô nhận ra, dĩ nhiên phải làm chút gì đó.
“Nhẫn kim cương?”
Vệ Từ nghi ngờ lấy hai chiếc nhẫn ra, phát hiện hai chiếc nhẫn này có kích cỡ khác nhau.
“Ta bí mật đo cỡ ngón tay của huynh để đi đặt làm riêng.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta đeo lên giúp huynh được không?”
Cảm ơn lão thủ trưởng đã mua giúp, nếu không Khương Bồng Cơ chỉ còn cách tìm thợ kim hoàn ở thế giới này chế tác một đôi.
Vệ Từ rụt rè nói: “Làm phiền chủ công rồi.”
Khương Bồng Cơ đeo lên cho anh, hài lòng thích ý đưa tay mình ra, ý bảo anh cũng đeo chiếc nhẫn dành cho nữ giới kia lên cho mình.
Vàng ròng có tính mềm dẻo, rất dễ biến dạng theo thời gian, nhẫn kim cương thì không cần phải lo đến chuyện đó.
Đối với chuyện này, lão thủ trưởng vẫn chế giễu cô mãi.
Bởi vì ở thời đại kia của Khương Bồng Cơ, kim cương thật sự là nguyên vật liệu đồ trang sức giá rẻ, cho dù nó có tính cứng rắn cũng vô dụng.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại không quan tâm đến giá trị của chính kim cương mà ý muốn của cô là ngụ ý mọi người giao phó cho kim cương.
Với những cá muối ở vị diện kia, kết hôn thì phải mua nhẫn kim cương, dĩ nhiên Khương Bồng Cơ cũng theo trào lưu.
“Vật liệu này có tính cứng rắn, đeo lâu ngày cũng sẽ không biến dạng, vĩnh viễn không bao giờ thay lòng đổi dạ.”
Lúc này Vệ Từ mới nghe ra điều gì đó không đúng, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, mặt đỏ tía tai.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ nhắc nhở anh: “Tử Hiếu, huynh nhìn xem một chút đi, trong hộp còn có một thứ nữa.”
Vệ Từ vừa ngại ngùng vừa lấy đồ vật trong hộp ra.
“Đây lại là vật gì?”
Vật này vuông vức, mềm dẻo nhưng lại lạnh như băng.
Ngón tay vân vê một chút, phát hiện vật này có cấu tạo hai lớp, chính giữa hai lớp còn đặt một vật hình tròn.
Lúc anh đang tự hỏi đây là vật gì thì chẳng biết chủ công đã đi vòng qua sau lưng anh từ lúc nào, hơi thở thơm mát luẩn quẩn bên tai anh, hai tay trắng nõn mịn màng giống như con rắn linh hoạt trượt xuống cổ và xương quai xanh của anh. Tư thế này dọa Vệ Từ sợ đến nỗi cứng đờ cả người, không dám động đậy.
“Đêm dài đằng đẵng, Tử Hiếu có biết chúng ta lúc này đang lãng phí mấy nghìn vàng* không?”
* Ý chỉ đêm xuân đáng giá nghìn vàng.