Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1433

“Một khắc đáng giá nghìn vàng, huynh đã lãng phí mấy khắc rồi?”



Tay Khương Bồng Cơ xuôi theo vạt áo chỉnh tề của anh trượt vào trong, cảm giác bàn tay tiến vào trong lại cực kỳ nhẵn nhụi ấm áp.



Trong lòng Vệ Từ hồi hộp, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên da thịt trực tiếp tăng vọt, lông tơ dựng đứng.



“Tử Hiếu phản ứng như vậy, chẳng lẽ là không thích ta sao?” Rõ ràng là lời oán trách, nhưng đặt nó vào trong miệng cô lại là nụ cười chế nhạo, nói đến nỗi Vệ Từ hận không thể tìm một cái kẽ hở dưới đất để chui vào, trốn tránh không ra ngoài nữa. Môi Khương Bồng Cơ lướt qua cổ anh, nóng bỏng đến nỗi anh muốn nhảy dựng lên.



“Chủ, chủ công…”



Vệ Từ nói năng lộn xộn, bỗng dưng trong đầu hiện lên một màn ở kiếp trước.



Cho dù thái độ của bệ hạ và chủ công không quá giống nhau, nhưng loại tư thế không cho chống cự này lại giống nhau như đúc!



[Tối nay, huynh theo hay là không theo?]



Thần...



Không dám không nghe theo nha!



Khương Bồng Cơ gác đầu lên bờ vai anh, mỉm cười trêu chọc: “Mặc dù ta không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ nhưng cũng biết được vài điều, có chút tâm đắc. Kiếp trước Tử Hiếu có con trai có con gái, chẳng lẽ vẫn chưa trải qua chuyện chăn gối hay sao? Trận chiến như vậy, chẳng lẽ huynh có... rất ít kinh nghiệm sao?”



Vệ Từ nghẹn đến mức mặt đỏ cả lên, cũng không phải là xấu hổ chuyện gì gì đó, chỉ là đối mặt với chủ công luôn cứng rắn, anh không vùng lên được mà thôi.



“Chủ công đừng chọc ghẹo Từ…” Vệ Từ nói xong lời này, cả người đỏ ửng như con tôm luộc, lời nói tiếp theo nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, nếu không phải thính lực Khương Bồng Cơ phi phàm, sợ cũng sẽ bỏ qua: “Ngài cũng thương Từ một chút đi, mùi vị đi tắm nước lạnh vào đêm ba mươi thật không dễ chịu chút nào.”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu đã khó chịu như vậy, chi bằng thuận theo tự nhiên đi?”



Vệ Từ ho nhẹ một tiếng, dùng lực tự chủ cực lớn chuẩn bị đứng dậy.



Nếu đặt ở kiếp trước, anh sẽ không dám làm như thế.



Theo góc độ nào đó mà nói, đây cũng coi như là được cưng chiều mà kiêu đi?



Khương Bồng Cơ làm sao để anh được như ý, một tay ôm lấy cổ của anh, xoay người đè anh xuống phía dưới, nửa người ngồi trên người anh.



Anh giãy giụa tránh thoát nhưng cũng không thoát ra được, dứt khoát nằm yên làm cá muối.



“Tử Hiếu.” Cô cúi người xuống thì thầm bên tai anh: “Nghe nói vợ chồng trong khuê phòng có thể lấy ruột dê bong bóng cá làm vật tránh thai, có điều mấy thứ đó vừa không an toàn lại còn không sạch sẽ. Ta đây chẳng phải là yêu thương Tử Hiếu, đặc biệt tìm một vật thay thế khác sao. Vật này tốt hơn ruột dê bong bóng cá nhiều, an toàn lại hiệu quả.”



Cả người Vệ Từ đều trong trạng thái mơ hồ, anh đột nhiên... hiểu rõ đồ vật vuông vức nắm trong tay là thứ gì.



Một thứ nóng phỏng tay như vậy anh chỉ muốn vứt đi, ai ngờ Khương Bồng Cơ nhanh hơn một bước, giữ chặt mười ngón tay anh lại.



Cô hơi đắc ý dạt dào hỏi anh: “Lúc này, huynh không có lý do gì để phản đối rồi nha?”



Vệ Từ vừa lúng túng vừa xấu hổ, hô hấp cũng theo đó nặng nề lên, giọng nói lộ ra chút khàn khàn hỏi lại Khương Bồng Cơ.



“Chủ công muốn làm thế nào?”



Khương Bồng Cơ nói: “Âm dương hòa hợp, thuận theo tự nhiên.”



Vệ Từ khó xử nói: “Từ... Không dám mạo phạm thân thể quý giá của chủ công, lại càng không dám vượt quá bổn phận chiếm vị trí phía trên.”



Lúc này đến phiên Khương Bồng Cơ mơ hồ, cô bật cười nói: “Thì ra Tử Hiếu thích nằm dưới sao?”



Vệ Từ nghe xong, khuôn mặt như ngọc chuyển đen hai phần, hô hấp càng nặng nề hơn.



Không phải anh thích nằm dưới, rõ ràng là không dám mạo phạm người phía trên.



Đối với Khương Bồng Cơ, đã là chủ công thì cũng là bệ hạ, bất cứ lúc nào anh cũng không dám mạo phạm vượt quá bổn phận, cho dù là lúc trên giường.



Một lúc sau, Khương Bồng Cơ nghe thấy tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Vệ Từ hỏi mình.



“Vật kia... dùng thế nào?”



Khương Bồng Cơ không nhịn được, vừa bật cười vừa nhẹ nhàng ôm ngang người Vệ Từ lên đi vào trong phòng.



“Tử Hiếu biết không? Ta rất thích dáng vẻ muốn nói nhưng thôi của huynh, hận không thể nhét huynh vào bụng mới thỏa lòng vui sướng.”



Vệ Từ: “...”



Với tư cách là một người đàn ông, điều này không có gì không đúng ư?



Anh luôn cảm giác không có gì khác so với kiếp trước, điều khác biệt duy nhất chính là kiếp trước trực tiếp bị đè dưới sàn nhà, kiếp này tốt xấu gì còn có thể lên giường.



“Tử Hiếu, lúc này huynh còn đang suy nghĩ cái gì?”



Khương Bồng Cơ không thể chờ đợi được nữa buông vạt áo anh ra, tay phải lướt nhanh đến bên hông anh, tùy tiện mò đến thắt lưng ở giữa, nhẹ nhàng kéo một cái đã tháo ra dễ dàng.



Vệ Từ chớp chớp mắt, chợt nói: “Nếu như chủ công là đàn ông thì một màn này... Dường như càng thêm hợp tình hợp lý một chút.”



Khương Bồng Cơ mỉm cười phụ họa: “Cho dù là nam hay nữ, huynh cũng không thể trở mình được đâu.”



Dứt lời, cô ném thắt lưng ra ngoài, không có thắt lưng trói buộc nên việc cởi áo quần diễn ra rất suôn sẻ.



Dưới ánh nến lung linh, từng lớp quần áo lần lượt bị cô ném ra khỏi giường, mắt thấy Vệ Từ sắp biến thành trứng gà lột vỏ, bản thân Khương Bồng Cơ vẫn còn... Không đúng, quần áo của cô cũng thiếu đi hai lớp áo, sau khi vạt áo lót được thả ra, lộ ra áo yếm hoa sen màu vàng nhạt…



Khương Bồng Cơ: “...”



Vệ Từ: “...”



Lặng lẽ meo meo rút tay lại, thế nhưng lại vừa vặn bị tóm gọn giữa đường.



“Vệ Tử Hiếu, huynh khá lắm, đã nói không mạo phạm không vượt quá bổn phận đâu?”

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Vệ Từ nói: “Tuy là quân thần, không dám vượt quá bổn phận, nhưng nam nữ trên giường đều có phân chia công việc cụ thể, Từ chỉ cố gắng hết sức làm phần việc của mình... mà thôi...”



Nói xong, Khương Bồng Cơ đã vén chăn lên, thoáng chốc đắp kín hai người lại.



Không có ánh nến chiếu sáng, tầm mắt tối đen như mực, những giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.



Hô hấp hai người hòa cùng một chỗ, nhiệt độ không khí tăng lên nhanh chóng.



Khương Bồng Cơ vừa lần mò cởi phát quan trâm ngọc trên đầu Vệ Từ xuống, để cho mái tóc dài như thác nước của anh tản ra, vừa hôn từ chân mày đến mắt của anh, chuyển thẳng một đường đến môi anh. Bốn cánh môi chạm vào nhau, bầu không khí ấm áp như mưa xuân ban đầu lập tức trở thành ánh nắng ngày hè oi bức. Vệ Từ cũng không phải cứng nhắc không làm gì cả, anh chủ động vòng qua cổ và bả vai cô, đầu ngón tay giật giật sợi dây áo yếm, khẽ kéo nó ra.



Khương Bồng Cơ cắn môi dưới của anh coi như trừng phạt, mỉm cười chế nhạo: “Chính nhân quân tử?”



Vệ Từ bất lực nói: “Từ cũng là đàn ông, là đàn ông cũng là quân tử, huống chi người mình thương đang nằm trong lòng, làm sao kiềm chế cho được?”



Dưới tình huống này còn yêu cầu anh lấy Liễu Hạ Huệ ra làm chuẩn, thật sự là làm khó cho anh rồi.



Nếu như chủ công an phận một chút, anh còn có thể chịu đựng được.



Cô châm lửa khắp nơi như vậy, anh thật sự không thể nhịn được nữa.



“Ta lại rất yêu thích dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo này của huynh.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Bây giờ cư xử thẳng thắn thành khẩn thì càng cảm thấy đáng yêu.”



Vốn là người có tình, thoáng trêu chọc một chút là củi khô bốc cháy, huống chi hai người đã trong trạng thái thẳng thắn thành khẩn đối mặt nhau.



Khương Bồng Cơ trừng phạt lưu luyến gặm cắn cổ anh, Vệ Từ đành phải cố gắng duy trì tỉnh táo.



“Chủ công... Ngày mai bị người khác nhìn thấy dấu vết thì không tốt...”



Khương Bồng Cơ dùng răng nanh cắn một cái trên xương quai xanh của anh, không nhẹ không nặng, lực đạo khiêu khích khiến cho Vệ Từ khẽ hít vào một hơi.



“Ai nói ngày mai huynh có thể gặp người khác rồi?”



Vệ Từ: “...”



“Chúng ta có rất nhiều thời gian.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Huynh nghĩ xem, vì sao kỳ nghỉ Tết năm nay ta lại cho nghỉ ngơi thoải mái như vậy?”



Vệ Từ: “...”



Tay Khương Bồng Cơ trượt xuống thắt lưng anh, vùng da thịt kia quá mẫn cảm, anh cũng không biết nhiệt độ cơ thể của một người lại có thể cao đến đáng sợ như vậy.



Dường như là bị nhiệt độ lòng bàn tay Khương Bồng Cơ đốt cháy, cả người anh khẽ run lên một cái, vành mắt ửng đỏ tỏa ra hơi nước mờ mịt như màn sương.



“Chủ công có đau không?”



Trong nháy mắt cơ thể hai người đều hơi cứng nhắc.



Một tay Khương Bồng Cơ vuốt ve mặt anh, lấp kín môi anh bằng một nụ hôn.



“Cuối cùng cũng có được người ngày đêm mong nhớ.” Chờ hô hấp anh loạn tiết tấu, cô mới hài lòng nói: “Sao có thể gọi là đau chứ, cái này gọi là xúc động.”

Bình Luận (0)
Comment