Hoa Uyên quấy rối như vậy cuối cùng cũng khiến cho Lữ Trưng đầu hàng, đào được nội dung mình muốn biết.
Gã nói: “Nói như vậy thì thật mới lạ, ngày thường lúc ta không tỉnh lại, có người khác tu hú chiếm tổ chim khách sao?”
Lữ Trưng không còn gì để nói, cái này đâu phải là người khác tu hú chiếm tổ chim khách, cái người gọi mình là “Liễu Hi” trước mắt này mới chính là “tu hú” kia chứ!
Không đợi Lữ Trưng trả lời câu hỏi của mình, gã lại hỏi tiếp: “Ngươi, ngươi chắc chắn ‘Liễu Hi’ đang ở Đông Khánh sao?”
Lữ Trưng biết rõ căn bệnh mất trí rối loạn không tiện nói ra này của Hoa Uyên, trước kia còn lo lắng do dự không nói ra bệnh tình, nhưng bây giờ lại không thể che giấu được nữa rồi.
“Chưa từng nghe thấy tin đồn thân thể Liễu Hi có bệnh, thân thể này của ngươi gọi là Hoa Uyên, người này có bệnh mất trí rối loạn không tiện nói ra.” Nói đến đây, Lữ Trưng nở nụ cười ác ý, anh ta nói: “Là người mất trí rối loạn điên điên khùng khùng đấy, ngươi rốt cuộc là ai thì còn phải chờ xem xét lại.”
“Liễu Hi” nghe xong, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Rõ ràng, thiết lập ở trong người gã, gã biết rõ cái gì gọi là mất trí rối loạn, lời nói của Lữ Trưng trá hình chối bỏ ý nghĩa tồn tại của gã.
“Sao ta không thể là Liễu Hi? Ta thật sự chính là Liễu Hi! Ta cũng không biết tại sao ta lại biến thành như vậy!”
Ban đầu gã còn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chớp mắt một cái đã cứng đờ không tự nhiên, Lữ Trưng thấy thế lui về phía sau một bước nhỏ, mở rộng khoảng cách giữa hai người, rất sợ Hoa Uyên lại phát bệnh nổi điên.
Khuôn mặt “Liễu Hi” suy sụp tinh thần, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ánh mắt không ngừng lóe sáng.
Lữ Trưng hỏi gã: “Ngươi lại đang nghĩ trò bịp bợm gì vậy?”
Cổ họng “Liễu Hi” phát ra tiếng khàn khàn kỳ dị, giống như con thú hoang bị bao vây đối mặt với bước đường cùng, hốc mắt phủ đầy tơ máu.
Gã nói từng câu từng chữ: “Ta là Liễu Hi!”
Lữ Trưng chẳng muốn tranh cãi với người này, tên điên Hoa Uyên này thật sự khiến cho anh ta mở rộng tầm mắt, một mình nửa phút đồng hồ biểu diễn xong một vở kịch còn không thở gấp.
“Ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai thay thế ta...”
Mỗi lần tỉnh lại đều ở trong một hoàn cảnh xa lạ, biến thành một người đàn ông xa lạ, người ngoài lại nói cho mình biết, Liễu Hi vẫn đang sống khỏe mạnh ở Đông Khánh.
Chuyện này sao có thể đây?
Tuyệt đối có người âm thầm dùng tà thuật hãm hại gã, cái người ở Đông Khánh kia mới là kẻ giả mạo!
Gã phải nghĩ biện pháp đoạt lại thân phận của mình, để cho người đời đều biết gã mới là Liễu Hi! Bởi vì trong lúc vô ý Lữ Trưng để lộ chân tướng khiến cho “Liễu Hi” nghi ngờ chất vấn bản thân mình, nhưng bản năng tự bảo vệ của gã lại khiến cho gã tìm được một lý do thoái thác có thể tự bào chữa cho mình, tâm trạng kích động lúc này mới ổn định trở lại.
Lữ Trưng không biết rõ, cái người “Liễu Hi” trước mắt này đã bắt đầu suy diễn ra một vở kịch lớn rồi.
Gã muốn đoạt lại thân phận, nhất định phải giữ cho mình tỉnh táo, chân chính chiếm giữ cái thân thể này, không thể thỉnh thoảng rơi vào giấc ngủ lại để cho người ngoài cướp quyền khống chế. Nhưng mà, làm sao mới có thể làm được chuyện này đây? Đầu óc “Liễu Hi” vừa động, khóe môi nổi lên nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Gã phải nghĩ biện pháp diệt trừ mấy kẻ bên ngoài tu hú chiếm tổ chim khách!
Chỉ cần có được một thân thể bình thường, gã mới có cơ hội đưa sự thật ra ngoài ánh sáng.
Ban đầu Lữ Trưng tới đây là để giết Hoa Uyên, trải qua lần gián đoạn này, anh ta như quả bóng xì hơi, nhặt kiếm dưới đất lên rồi rời đi.
Hoa Uyên từ đầu đến cuối chính là tên điên, sớm muộn gì gã cũng sẽ tự ăn trái đắng.
Vừa rồi Lữ Trưng đã quá kích động, nếu thật sự giết chết Hoa Uyên, có lẽ anh ta cũng sẽ mất mạng.
Không đáng giá!
Mặc dù không còn Nam Man ở bên ngoài đe dọa, nhưng Nam Thịnh cũng không có vì vậy mà bắt đầu hòa bình, ngược lại tràn đầy hơi thở mưa gió nổi lên.
Trong số các chư hầu liên minh, An Thôi giữ gìn hoàn hảo sức mạnh của mình trong thời gian dịch bệnh, dưới mưu đồ và quản lý của Lữ Trưng, sức mạnh không ngừng mở rộng.
Các chư hầu khác thì ngược lại, bọn họ chịu tổn thất nặng nề trong chiến dịch Nam Man, bệnh dịch lại hao tổn vô số quân tinh nhuệ, rất nhanh đã bị An Thôi bỏ xa mấy con phố.
Sức mạnh chư hầu chênh lệch cách xa như thế nên An Thôi cũng không lo lắng gì. Thế nhưng các chư hầu tổn thương nguyên khí nặng nề bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Lúc liên minh kết thúc việc phân chia chiến lợi phẩm thì bọn họ rối rít tìm cớ mang binh về nhà.
Dựa trên thái độ An Thôi đối xử với tù binh Nam Man là có thể nhìn ra được, người này tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện gì, Hoa Uyên ở bên cạnh hắn cũng là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Nếu như đến lúc An Thôi trở mặt, không một ai trong số bọn họ có thể trốn thoát được. Trở về đại bản doanh của mình, ít nhiều cũng an toàn hơn một chút.
Dương Đào cũng chọn rời đi vào lúc này.
Trước khi lên đường, Nhan Lâm chợt cảm thán một câu.
“Tên An Thôi này, lòng lang dạ thú.”
Dương Đào nắm lấy dây cương, quay đầu lại nhìn Nhan Lâm: “Chẳng lẽ An Thôi sẽ phái binh đánh lén chúng ta sao?”
“Hẳn là sẽ không đánh lén chúng ta, nhưng những người khác khó mà nói trước được.” Nhan Lâm nói chắc chắn: “Liên minh đã tiêu diệt Nam Man, các nhà đều đóng góp công sức, hao tổn vô số binh mã, đây chính là thời điểm yếu ớt nhất. Binh mã An Thôi giữ gìn toàn vẹn, chưa chắc sẽ bỏ qua cơ hội này...”
Dương Đào không hiểu: “Tại sao lại như vậy? Nếu như An Thôi thật sự có dã tâm này, sao có thể cho phép các nhà mang binh cáo lui?”
Nhan Lâm thở dài.
Người bạn nhỏ nhà mình đúng thật là ngốc nghếch.
Ngốc nghếch chính cống, không ngốc không lấy tiền.
Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao?
“Nếu như bây giờ An Thôi động thủ, các nhà để tự bảo vệ mình chắc chắn sẽ tụ họp quân lực cùng nhau chống lại. Lực lượng một nhà mỏng yếu, nhưng liên kết sức mạnh của mấy nhà lại, An Thôi cũng sẽ thất bại.” Nhan Lâm nói: “Các nhà mang binh trở về, trong lúc đó không có cách nào phối hợp với nhau, thuận lợi cho An Thôi tiêu diệt từng nhà một.”
Cứ như vậy, không chỉ có thể xơi tái các nhà làm phong phú cho bản thân mà còn có thể lấy lại tất cả chiến lợi phẩm đã phân chia ra.
Dựa theo hiểu biết của Nhan Lâm đối với đám người An Thôi, chuyện này rất có thể xảy ra.
Sau khi Dương Đào nghe xong thì thần kinh căng thẳng: “Nói như vậy, chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt trường hợp bị đánh lén chứ?”
Nhan Lâm lắc đầu nói: “An Thôi sẽ ra tay với từng nhà nhưng duy nhất không có khả năng đánh lén chúng ta.”
Dương Đào a lên một tiếng: “Vì sao?” Vietwriter.vn
Nhan Lâm nói: “Đừng quên, Đông Khánh còn có Liễu Hi đang nhìn chằm chằm đấy. Nếu như sức mạnh chúng ta bị hao tổn, ai tới ngăn cản Liễu Hi cho hắn? Quan hệ giữa An Thôi và các chư hầu liên minh cũng không được tốt lắm. Lúc bệnh dịch bộc phát, hắn chỉ âm thầm nhắc nhở một nhà chúng ta là có ý gì? Còn không phải là vì lo lắng sức mạnh của chúng ta bị hao tổn nghiêm trọng, đến lúc đó không gánh vác nổi đại quân của Liễu Hi sao? Chút tâm tư này cũng không khó đoán.”
Dương Đào: “...”
Thật sự không khó đoán sao?
Vì sao anh ta không đoán ra được một chút nào vậy?
“Liễu Hi?” Dương Đào nói: “Mấy năm nay cô ta chạy đi khắp nơi đánh chư hầu trong biên giới Đông Khánh, lúc này còn có tinh thần sức lực để xuất binh sao?”
Nhan Lâm nói: “Không có tinh thần sức lực thì cũng phải xuất binh. Nam Thịnh đang xuống dốc, bây giờ không xuất binh thì sau này có muốn xuất binh đi nữa thì cũng sẽ gặp khó khăn.”
Dương Đào nghe xong thì im lặng.
“Liễu Hi có được Đông Khánh và Bắc Cương thì sao chúng ta ngăn cản địch được?”
Gia sản của Dương Đào không tính là yếu kém, nhưng so với Khương Bồng Cơ thì lại không đáng để mắt tới, lực lượng không đủ.
Trải qua chuyện Nam Man lần này, thỉnh thoảng Dương Đào sẽ hơi mờ mịt.
Một tướng công thành mười nghìn xương khô, thắng trận tất nhiên là tốt, nhưng bại trận thì sao?
Hàng nghìn tướng sĩ đi theo sau lưng anh ta liền trở thành từng chồng xương trắng bị người ta giẫm đạp, vùng đất anh ta dày công quản lý cũng sẽ bị ngọn lửa chiến tranh xâm nhập, dân chúng vất vả lắm mới ổn định cuộc sống lại sẽ trôi dạt khắp nơi. Anh ta không đành lòng nhìn thấy tình cảnh như vậy, Dương Đào không muốn rơi vào kết cục kia.
Nhan Lâm lại không lo lắng, anh ta nói: “Kết đồng minh ngăn địch.”
Kết đồng minh?
Tìm ai đây?
Mắt trái mắt phải Dương Đào tràn ngập mấy chữ này.
“Trung Chiếu.” Nhan Lâm nói: “Tên An Thôi này không đáng tin cậy, hợp tác liên minh với hắn, không biết lúc nào sẽ bị đâm một nhát sau lưng. Về điểm này, Liễu Hi tốt hơn hắn nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng duy nhất chúng ta có thể kết minh chính là chư hầu Trung Chiếu, phối hợp dọc ngang! Nếu bọn họ dấy binh từ Biện Châu đến Thương Châu kiềm chế Liễu Hi thì chúng ta sẽ có cơ hội thở dốc, có thể nhân cơ hội đó mưu đồ quận Chiết, quận Hỗ cùng với quận Hứa...”