Nghe xong, Dương Đào do dự một lúc, trong lòng hơi không chắc chắn.
“Chư hầu Trung Chiếu sẽ bằng lòng tranh đoạt vũng nước đục này sao?”
Anh ta không biết nhiều về tình hình của Trung Chiếu, chỉ biết một chút sơ sơ thôi.
Suy cho cùng thì Nam Thịnh và Trung Chiếu cách nhau rất xa, tin tức truyền đến truyền đi cũng phải mất gần nửa năm.
“Vì sao không muốn?” Nhan Lâm nói chắc chắn: “Chư hầu bên trong Trung Chiếu, một nhà Nhiếp thị độc quyền, chiếm giữ châu quận đất đai phong phú màu mỡ nhất, đã sớm thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người ngoài rồi. Thời buổi loạn lạc này giống như chèo thuyền ngược dòng sông vậy, không tiến thì lùi, không tranh giành thì chỉ có chờ chết! Căn cứ vào binh lực bây giờ của Nhiếp thị, trong vòng ba đến năm năm nữa vẫn có thể lựa chọn thủ thành, nhưng sau đó thì sao? Dã tâm của Liễu Hi bừng bừng, cho dù không đụng chạm đến cô ta, cô ta vẫn sẽ thèm thịt trong chén người khác. Lúc trước, Nhiếp thị còn từng đắc tội với Liễu Hi nữa, dựa theo tính tình thù dai của người kia, sợ là không bao giờ quên được đâu.”
Nhan Lâm nhìn thấy rõ cả, Nhiếp thị hôm nay trông thì có vẻ phong quang vô hạn, nhưng cũng không tính là bình yên.
Nếu Nhiếp thị không cố gắng phát triển bản thân, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch lớn mạnh sau đó chiếm lấy mình.
Dương Đào nói: “Liễu Hi ngang ngược đến vậy sao?”
Anh ta có ấn tượng rất tốt về Khương Bồng Cơ, mặc dù là một người phụ nữ mạnh mẽ, tính cách rất cởi mở hào phóng, nhưng lại không phải là kiểu người thấy ai cũng muốn cắn cho một phát.
Nhan Lâm lại không nghĩ như thế.
Lúc người ngoài e sợ Bắc Cương, duy chỉ có người này âm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức, lợi dụng đúng lúc Bắc Cương tổn thương nguyên khí nặng nề mà xuất binh chinh phạt.
Từ chuyện này có thể thấy rằng, Khương Bồng Cơ không chỉ ngang ngược mà còn quyết đoán hiếu chiến, không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể tấn công kẻ địch.
Nam Thịnh đối với cô mà nói là thứ nhất định phải có được.
Dương Đào yếu thế muốn tìm đường sống, không thể không kết minh với Trung Chiếu.
“Nếu như cô ta không ngang ngược thì sao năm đó Bắc Cương lại thua?” Nhan Lâm nói: “Cô ta chính là con sói đầu đàn, không có khả năng không nổi lòng ham muốn khi nhìn thấy con mồi đẫm máu. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chờ Nam Thịnh khôi phục lại nguyên khí, Trung Chiếu phát triển tiến thêm một bước, cô ta muốn bành trướng hơn nữa sẽ khó khăn.”
Kinh nghiệm máu và nước mắt của những người đi trước nói cho bọn họ biết, con đường nhiều quốc gia cùng nhau tồn tại này không thể thực hiện được, bởi vì dã tâm của con người là vô tận, chuyện các nước đấu đá là không thể tránh khỏi. Chỉ khi hoàn thành sự nghiệp thống nhất chân chính, thiên hạ mới có thể yên bình. Khương Bồng Cơ lại có tính cách này, đừng nghĩ rằng cô có thể thỏa mãn khi chỉ nắm một mình Đông Khánh.
Đối với Khương Bồng Cơ mà nói, đây là thời cơ tuyệt hảo để tranh giành Nam Thịnh.
Đối với Trung Chiếu Nhiếp thị mà nói, đây không phải là thời cơ tốt mở rộng lãnh thổ, tranh giành Đông Khánh sao?
Bây giờ, Dương Đào xem như tìm đường sống trong kẽ hở, nếu lợi dụng cơ hội này thật tốt, không hẳn không thể làm chim sẻ rình sau, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Sắc mặt Nhan Lâm ngưng trọng, giữa hai chân mày tràn đầy băn khoăn suy tư, Dương Đào biết người bạn nhỏ của mình đang phải chịu áp lực nặng nề nên không đi qua làm phiền.
Bởi vì Nhan Lâm chắc chắc không có quân mai phục, cho nên Dương Đào không lo lắng An Thôi sẽ bố trí mai phục ở phía trước.
Chỉ có Dương Đào an tâm, còn mấy nhà chư hầu liên minh khác lại đang lo lắng.
Đúng như Nhan Lâm đã nói, dã tâm của An Thôi cực lớn, hắn đã tận dụng cơ hội tuyệt thế hiếm có này để đánh bại từng nhà chư hầu một.
Cho dù Lữ Trưng có mâu thuẫn với An Thôi, còn kết thù riêng không rõ với Hoa Uyên, nhưng anh ta là người công tư phân minh.
Lữ Trưng nhằm vào tính khí của các nhà chư hầu cùng với thuộc hạ dưới trướng bọn họ, dự đoán chính xác tuyến đường mà bọn họ sẽ mang binh trở về nên đã sớm bố trí xong trận địa mai phục.
Dưới trướng các nhà chư hầu đều có người tài, bọn họ cũng nhìn ra dã tâm của An Thôi, biết rõ hành trình về nhà lần này sẽ không thuận lợi nên đã sớm đề cao cảnh giác.
Mấy ngày trước đây đều là trời yên biển lặng, đừng nói là mai phục, mà ngay cả một bóng người khả nghi, bọn họ cũng không bắt được.
Đi tiếp nửa đoạn sau, có mấy nhà chư hầu bắt đầu buông lỏng cảnh giác. Bởi vì chỉ còn cách vùng đất nhà mình quản lý một hai ngày đi đường.
Ai ngờ lúc này lại có quân mai phục xuất hiện, đánh bọn họ trở tay không kịp.
“Cái tên An Thôi này!!! Đồ lật lọng!”
Đại quân hành quân mấy ngày, người mệt ngựa đuối, vất vả lắm mới chọn được một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức nửa đêm, thế mà kẻ địch lại cố tình chọn ngay lúc này để đánh lén.
Phúc bất song chí, họa vô đơn chí*, tốc độ đại quân tan tác vượt xa tưởng tượng của mọi người. Lúc này, bọn họ mới nhận ra rằng trong quân có gian tế của kẻ địch.
* Những điều may mắn sẽ không xảy ra liên tiếp nhưng tai họa sẽ đến dồn dập.
“Mau gửi thư đi!”
Mắt thấy binh bại như núi đổ, tiểu chư hầu kia dứt khoát đưa ra quyết định, phái người truyền tin An Thôi đánh lén về vùng đất quản lý.
Rất rõ ràng rằng quân địch có chuẩn bị mà đến nên đã có đối sách chu toàn.
Một đêm ác chiến kết thúc, vô số xác chết bị ném ra ngoài, đồng đội kề vai chiến đấu trước đó không lâu đã biến thành vong hồn dưới đao kiếm hoặc thành tù binh.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Theo sự sắp xếp của Lữ Trưng, đám người này còn lột chiến giáp của tù binh xuống để mặc vào người mình.
Lợi dụng lúc tin tức còn chưa truyền đến vùng đất chư hầu quản lý, họ sẽ dùng những bộ áo giáp này đóng giả thành binh lính của tiểu chư hầu, nhân cơ hội đó lừa gạt mở cửa thành.
Nếu có thể thuận lợi thì mọi chuyện không thể tốt hơn nữa. Còn nếu như không thể thì sẽ tấn công!
Dựa vào những biện pháp này, đại quân An Thôi thu hoạch được rất nhiều, tin chiến thắng liên tiếp được báo về.
Tình hình tương tự diễn ra ở những nơi khác nhau, Lữ Trưng đứng phía sau thao túng toàn bộ cục diện, nhưng liên tiếp thắng lợi lại không thể làm cho anh ta thoải mái.
Vì sao?
Hình như anh ta bị một tên điên mất trí theo dõi.
“Thật khiến cho người khác kinh ngạc quá.” Hoa Uyên đứng bên cạnh, không, phải nói là “Liễu Hi” lộ ra mấy phần tán thưởng, nói với Lữ Trưng: “Mặc dù những chư hầu này không có gì ra hồn, địa bàn cũng không rộng lớn, nhưng tầm nhìn lại không kém. Trong số bọn họ, có người biết rõ An Thôi có khả năng trở mặt nên âm thầm thay đổi tuyến đường đi. Những tin tức này, ngay cả gian tế nằm vùng cũng không truyền ra ngoài được, nhưng ngươi lại nắm rõ tuyến đường hành quân trong lòng bàn tay…”
Nếu như không phải có năng lực biết trước thì Lữ Trưng chính là dựa vào năng lực phán đoán và phân tích vô cùng chính xác.
Sắc mặt Lữ Trưng hơi bối rối.
Anh ta biết rõ, bệnh mất trí rối loạn của Hoa Uyên càng ngày càng nghiêm trọng. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trước kia ngẫu nhiên bị phát tác một lần, lời nói cử chỉ không khác gì người bình thường. Nhưng hai ngày qua, anh ta nhiều lần tự xưng mình là “Liễu Hi”, thời gian duy trì cũng kéo rất dài. Lữ Trưng không biết hiện tượng này là tốt hay xấu, dù sao tên “Cát Lâm” độc ác tàn bạo đó không thấy xuất hiện nữa... Có lẽ cũng tính là chuyện tốt đúng không?
“Lúc nào thì Hoa Uyên mới khôi phục lại thần trí? Gã là trợ thủ đắc lực của chủ công, tình hình nguy cấp trước mắt này không thể thiếu gã được.”
Nói đến đây, Lữ Trưng lại tức giận.
Anh ta với Hoa Uyên như nước với lửa, đây là chuyện mọi người đều biết.
Ai ngờ “Liễu Hi” vừa xuất hiện lại thường xuyên chạy đến chỗ anh ta, khiến mối quan hệ giữa hai người trông giống như rất tốt, ngay cả phía An Thôi cũng sinh nghi.
Người nào mà không nghi ngờ được kia chứ?
Trước đó không lâu, hai người còn cầm kiếm hô chém hô giết, nhưng hôm nay lại có thể chung sống hòa bình, người ngoài không thể không nghi ngờ có chuyện mờ ám bên trong.
“Liễu Hi” cười nói: “Bây giờ, ta chính là ‘Hoa Uyên’ mà.”
Từ lúc đưa ra quyết định, “Liễu Hi” đã bắt đầu chú ý đến mấy kẻ bên ngoài “tu hú chiếm tổ chim khách” kia. Điều đó thật sự khiến gã phát hiện ra nhiều manh mối.
Điều làm gã kinh ngạc chính là “tu hú” này không chỉ có một hay hai kẻ.
Gã âm thầm nuốt chửng kẻ yếu ớt nhất, còn những kẻ khác thì phải kiên nhẫn mưu tính.
Trong lòng Lữ Trưng rét run.
Thậm chí anh ta có loại ảo giác, Hoa Uyên tự xưng là “Liễu Hi” trước mắt này có lẽ còn nguy hiểm hơn Hoa Uyên tự xưng là “Cát Lâm” kia.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Liễu Hi” nói: “Dĩ nhiên là lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về ta.”
Lữ Trưng không phản bác được.
“Ngươi bị bệnh thật không nhẹ, chi bằng đi gọi thầy lang tới đây bốc cho ngươi mấy thang thuốc đi.”
Đúng thật là bệnh nhân thời kỳ cuối mà!