Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1442

Thành Hạ Bá, Tùng Châu, Trung Chiếu.



“Khục khục khục…”



Một tiếng lại một tiếng ho khan từ trong cổ họng tràn ra, Nhiếp Lương vốn muốn chịu đựng nhịn xuống, ai ngờ một mùi tanh trào lên, gợi ra từng đợt buồn nôn.



Hắn lấy khăn bụm miệng lại, ho khan nặng nề.



Lúc hắn mở chiếc khăn tay ra, chiếc khăn trắng như tuyết đã nhuộm một bãi máu đỏ thẫm chói mắt.



Hắn thất thần nhìn vết máu, bên tai bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang truyền tới, người tới đang từ đằng xa đến gần chỗ hắn.



Nhiếp Lương vô thức siết chặt khăn tay và nhét vào trong tay áo, lại nằm xuống giường lần nữa.



“Vào đi.”



Nhiếp Lương âm thầm lau sạch vết máu còn sót lại nơi khóe miệng, thị nữ cung kính chờ đợi bên ngoài phòng nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ hắn rửa mặt, thay quần áo.



Qua loa dùng xong bữa sáng, thị nữ bưng lên một bát thuốc đen kịt, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương không thể diễn tả được bằng lời kia.



Nhiếp Lương vốn là người sợ đắng, nhưng hắn biết mình vẫn phải dựa vào thứ thuốc này để giữ mạng, không thể không bóp mũi lại mà trút thẳng vào trong bụng.



“Tử Thuận tới điểm mão* rồi sao?”




* Điểm mão: Thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.



Sắc mặt Nhiếp Lương không tốt lắm, đôi mắt hơi lõm vào trong hốc mắt, quầng thâm mắt khiến hắn trông vô cùng mệt mỏi, không có tinh thần.



Thị nữ nói: “Vệ quân sư đã ở bên ngoài cung kính chờ đợi từ một nén nhang trước rồi ạ, vì không muốn quấy rầy lão gia nên mới không cho người vào trong bẩm báo.”



Quan hệ giữa Nhiếp Lương và Vệ Ưng không chỉ là chủ công thần tử mà bọn họ còn là bạn thân tri kỷ, quan hệ rất thân thiết.



Sau khi biết được tình trạng sức khỏe của Nhiếp Lương không tốt, Vệ Ưng chỉ hận không thể đóng gói giường chiếu mang tới đây chăm sóc cho Nhiếp Lương.



Nhiếp Lương gật đầu, qua loa tìm một cái cớ để đuổi thị nữ lui xuống.



Sau khi cho họ lui, Nhiếp Lương mới đứng dậy lấy cây đèn bên cạnh lên, mượn lửa đốt cháy khăn tay dính máu.



Hắn biết rõ sức khỏe của mình, ngoài mặt trông vẫn còn tốt, thật ra chỉ là ngoài mạnh trong rỗng, hắn không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu.



Nhưng mà…



Một ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua hai mắt Nhiếp Lương.



Mặc kệ còn có thể kiên trì được bao lâu, hắn vẫn phải nấu chết Nhiếp lão thái gia mới được.



Nếu như hắn chết rồi, vị ông nội này rất có thể sẽ không toàn lực ủng hộ con trai của Nhiếp Lương, chắc chắn sẽ đem gia sản Nhiếp Lương kinh doanh được giao cho huynh đệ đồng lứa. Tình hình Nhiếp thị thế nào, trong lòng Nhiếp Lương hiểu rõ. Nếu như con trai Nhiếp Lương không có cách nào cầm quyền, mẹ góa con côi chỉ có một con đường chết.



“Tham kiến chủ công.”



Vệ Ưng đang kiên nhẫn ngồi đợi, chờ một lúc lâu mới đợi được Nhiếp Lương đi ra. Bước chân đối phương nhẹ bẫng, vẫn là dáng vẻ đau yếu.



“Giữa ta và huynh còn cần phải đa lễ như vậy sao?” Nhiếp Lương cười nói: “Hôm nay sao lại đến sớm như vậy?”



“Hôm qua ta nhận được mấy phong mật thư, vốn nên giao sớm cho chủ công. Nhưng lúc đó đã là đêm hôm khuya khoắt, không dám quấy rối giấc ngủ của chủ công, chỉ có thể sáng nay đến sớm điểm mão.” Nói xong, Vệ Ưng giao mấy phong thư cho Nhiếp Lương: “Một phong tới từ Đông Khánh, một phong tới từ lão thái gia.”



Đông Khánh?



“Chẳng lẽ Liễu Hi kia lại giở trò gì nữa sao?”



Vừa nói, hắn vừa dùng ngón tay thon dài tinh tế mở sáp niêm phong ra, dùng hai ngón tay rút mật thư bên trong ra.



“Đúng thật là người phụ nữ không chịu ngồi yên.” Hắn đọc một chốc đã xem xong phong thư, Nhiếp Lương cảm khái nói: “Liễu thị có con gái như vậy, lo gì không hưng thịnh?”



Vệ Ưng nhắc nhở: “Trước khi Liễu Hi và Hoàng Tung khai chiến với nhau đã đơn phương tuyên bố phân tông tách ra một mình rồi.”



Nói cách khác, Liễu thị đừng mơ chiếm được nửa xu lợi lộc từ trên người Khương Bồng Cơ.



Suy nghĩ một chút thôi cũng thấy đồng cảm cho Liễu thị, nếu như tâm Liễu Hi hướng về Liễu thị, họ không cần phải lo sự hưng thịnh hàng trăm năm tiếp theo nữa.



“Liễu Hi là một người phụ nữ tài ba, thế nhưng cái ổ gà Liễu thị này lại không giữ được phượng hoàng đó.” Nhiếp Lương bình thản nói: “Cô ta quen tìm kiếm thời cơ, bây giờ cách lần chinh phạt Hoàng Tung mới qua hơn một năm, cô ta đã không nhịn được mà hăm he ra tay với Nam Thịnh rồi, cô ta không sợ nghẹt thở hay sao.”



Vệ Ưng kinh ngạc, nội dung mật thư lại là chuyện này sao?



Nói như vậy…



“Liên minh Nam Thịnh giành chiến thắng rồi ư?”



Nhiếp Lương nói: “Căn cứ vào những gì mà người cung cấp thông tin bẩm báo, liên minh Nam Thịnh chiến thắng thảm khốc. Những ngày gần đây, còn có tin tức nào khác về Nam Thịnh không?”



Vệ Ưng trả lời: “Mới đây vừa truyền về một đống mới.”



Cổ họng Nhiếp Lương hơi ngứa, hắn chịu đựng một lúc mới đè ép ý muốn ho khan xuống, hắn không muốn ho ra máu ngay trước mặt Vệ Ưng.



“Huynh đi lấy những thứ kia đến đây.”



Đuổi Vệ Ưng đi rồi, Nhiếp Lương mới bụm khăn khó chịu ho khan hai tiếng. Lần này còn đỡ, trên khăn không có vết máu.



Không bao lâu sau, Vệ Ưng ôm một chồng thư tới, Nhiếp Lương dựa theo thời gian đã đánh dấu để đọc từng bức thư một.



Bởi vì Nam Thịnh và Trung Chiếu cách nhau rất xa, nên tin tức đều là nửa tháng truyền về một lần, đã khá lạc hậu.



Giống như nội dung trong tay Nhiếp Lương, trên thực tế đã là chuyện cũ của hơn một tháng trước rồi.



Dựa vào những chuyện cũ này, kết hợp với tin tức về Đông Khánh, Nhiếp Lương đã nắm được tình hình cơ bản của Nam Thịnh.



Sau khi đọc xong, Nhiếp Lương cười nói: “Cô ta thật sự đã chọn được một thời điểm tốt, Nam Thịnh là thứ nhất định phải có được trong tay...”



Binh lực Nam Thịnh trống rỗng, Khương Bồng Cơ lại cẩn thận nghỉ dưỡng hơn một năm, chính là thời điểm tinh thần binh sĩ dâng cao, xuất chinh ra trận rất có thể sẽ chiếm được Nam Thịnh.



Hai người chậm rãi bước đến trước Khôn địa đồ, nhìn cảnh trí sông núi tươi đẹp trên địa đồ, Nhiếp Lương lại sinh ra cảm giác hoang vắng.



Vệ Ưng nói: “Mục tiêu tiếp theo của Liễu Hi là Dương Đào.”



Đánh Dương Đào xong mới thì đến phiên An Thôi.



Dương Đào chịu đựng càng lâu, An Thôi sẽ càng có thêm thời gian nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục nguyên khí.



Nhiếp Lương nói: “Nhìn chung lịch sử làm giàu ở Nam Thịnh của Dương Đào, hắn... Hoặc nói là người bên cạnh hắn không phải là người có tính cách thích khoanh tay chờ chết. Chắc hẳn sẽ cố gắng một chút, tìm đường sống trong bước đường cùng. Tử Thuận, huynh đoán xem, Dương Đào phải làm thế nào mới có thể hồi sinh toàn bộ thế cờ?”



Vệ Ưng suy nghĩ một lúc.

Vietwriter.vn

“Chỉ bằng một nhà Dương Đào, sợ không phải là đối thủ của Liễu Hi, đừng nói một năm, sợ là nửa năm cũng đã hơi nguy hiểm. Chỉ có một con đường sống là kết minh!” Vệ Ưng nói: “Dương Đào vừa mới kết thúc hợp tác với An Thôi, xem hành động của An Thôi hiện giờ, có lẽ sẽ không muốn cuốn vào trận hỗn chiến này, cũng có khả năng trốn ở đằng sau làm chim sẻ. Trong trường hợp này, nếu như Dương Đào muốn đối phó với Liễu Hi, chắc là sẽ phái người tới thuyết phục chủ công kết minh nhỉ?”



Dù sao, kẻ địch bên người Khương Bồng Cơ chỉ có mấy nhà như vậy.



Nhiếp Lương nói: “Chắc là như vậy.”



Vệ Ưng nói: “Nếu như Dương Đào thật sự phái người tới đây, chủ công sẽ đồng ý chứ?”



Nhiếp Lương thở dài nói: “Ta còn có đường sống nào để lựa chọn sao? Tùy ý Liễu Hi lớn mạnh, chính là nuôi mối họa lớn trong lòng mình thôi. Lợi dụng lúc cô ta còn chưa lớn mạnh hoàn toàn, chẳng thà nghĩ cách bóp chết ngay từ đầu. Nếu Dương Đào đã phái người tới đây thì nhất định phải đồng ý kết minh.”



Vệ Ưng gật đầu, đồng ý với quan điểm của Nhiếp Lương.



Nhưng mà Vệ Ưng thế nào cũng không nghĩ ra được, Nhiếp Lương làm như vậy cũng là đang bố trí chuyện sau khi mình qua đời.



Nói xong về phong mật thư thứ nhất, Nhiếp Lương lại mở phong mật thư thứ hai ra, đây là phong thư mà ông nội hắn gửi tới.



Trên phong thư chỉ có mấy chữ, liếc mắt qua là đã có thể đọc xong.



Vệ Ưng lo lắng hỏi: “Lão thái gia có chỉ thị gì sao?”



Nhiếp Lương nói: “Tổ phụ vẫn không đồng ý, ông ta nói tuổi đại lang còn quá nhỏ, không thích hợp trở thành người kế nhiệm sớm như vậy.”



Vệ Ưng nghe xong mà sắc mặt chuyển xanh, cắn răng nói: “Lão thái gia như vậy là thật lòng muốn chủ công không được thoải mái sao?”



Nhiếp Lương rũ mắt xuống, nói: “Cả đời tổ phụ oai phong hiển hách, tới gần tuổi xế chiều lại bị cháu trai của mình đoạt quyền, chắc chắn trong lòng không dễ chịu.”



Nhiếp thị với tư cách là đại gia tộc số một Trung Chiếu, tình hình bên trong không thể so sánh với các sĩ tộc bình thường.



Có điều, đại gia tộc cũng nhiều vấn đề, nhìn thì như một mặt hồ yên tĩnh phẳng lặng nhưng lại ẩn giấu cuộc tranh giành quyền lực khiến cho người khác kinh tởm.

Bình Luận (0)
Comment