Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1446

Bác bì huyên thảo?



Thắp đèn trời?



Giọng Tôn Văn không nặng không nhẹ, nhưng sát ý trong lời nói như muốn đâm thủng màng nhĩ, Tôn Lan không nhịn được mà phát run.



“Gia gia?”



Cậu hơi sợ hãi, ông nội đột nhiên bộc lộ vẻ hung ác như vậy quá xa lạ đối với cậu.



Tôn Văn thu lại khí thế, khẽ than thở, vuốt nhẹ mái tóc dài của cháu trai, đứa trẻ này còn chưa làm lễ đội mũ* trưởng thành, ông không thể nào yên lòng được.




* Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành



Tôn Lan khẩn trương nói: “Không phải ông nói con cháu Nhiếp thị chính là kẻ thù sao? Ông không nên dính vào Nhiếp thị, cháu trai chỉ còn mỗi ông là người thân thôi.”



Ông cháu sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, so với việc báo thù rửa hận, Tôn Lan càng hy vọng ông nội có thể sống lâu trăm tuổi, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.



“Lan Lan, cháu không còn là con nít nữa, đã là một thanh niên rồi.” Tôn Văn thành khẩn nói: “Nếu như nhà ta không gặp biến cố lớn, cha mẹ cháu cũng đã đến lúc tìm con dâu, đính ước một hôn sự cho cháu, đợi nhà gái đến tuổi cập kê là lập gia đình, sau đó làm lễ trưởng thành.”



Tôn Lan nghe mà đỏ mặt, thật sự thì cậu không nghĩ nhiều đến vậy.



“Ông biết cháu lương thiện, nếu như có thể, cháu cứ đơn thuần sống một đời thì đã làm sao. Nhưng mà sinh lão bệnh tử, dù vương hầu quan tướng hay người buôn bán nhỏ, ai cũng không thoát được kết cục này. Ông không biết bộ xương già này còn ở bên cạnh cháu được bao lâu, giúp đỡ cháu được bao lâu. Đến lúc ông đi rồi, Lan Lan của ông nên làm sao đây? Cháu phải biết bây giờ là thời đại gì, bây giờ chính là thời loạn thế. Chư hầu đấu đá lẫn nhau, chúng sinh trong thiên hạ chỉ là con kiến hôi. Thế lực của chủ công mạnh là thật nhưng sự đời biến hóa khôn lường, ai có thể đoán trước được tương lai sẽ ra sao? Ông làm sao có thể yên tâm chứ?”



“Ông đừng nói như vậy, đương nhiên là ông sẽ sống lâu trăm tuổi.” Tôn Lan ngập ngừng nói: “Cháu sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông đâu.”



Tôn Văn cười ha ha nói: “Ông cũng muốn sống lâu trăm tuổi lắm, không những muốn nhìn Lan Lan làm lễ trưởng thành, lập gia đình mà còn muốn nhìn cháu con cái thành đàn nữa cơ.”



Mấy năm nay, đồ dùng của Tôn Lan đều là đồ cao cấp, dinh dưỡng đầy đủ, đang bước vào giai đoạn dậy thì, vẻ bụ bẫm của trẻ con cũng dần biến mất, thay vào đó là vẻ trẻ trung của thiếu niên. Cứ tiếp tục như thế, chắc chắn sẽ trở thành lang quân trong mộng của không ít các cô gái.



“Nhiếp thị kia...”



Cặp mắt đen long lanh của Tôn Lan tràn đầy mong đợi.



Tôn Văn không kiêng dè gì nói: “Chủ công cố ý xuất binh với Dương Đào ở Nam Thịnh, Dương Đào phái người đi tìm Nhiếp thị Trung Chiếu để kết thành đồng minh, mấy năm nay, ông nghỉ ngơi ở Bắc Châu quá lâu, xương cốt cũng lười rồi, nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, tránh làm người ta coi thường.”



Tôn Lan nói: “Ai dám coi thường ông chứ? Còn nữa, hành quân đánh giặc là chuyện khổ cực, tuổi của ông đã cao...”



Để một ông cụ cao tuổi theo quân đánh giặc, chỉ đường hành quân xa xôi thôi cũng đã đủ để hành hạ người ta rồi.



Tôn Lan cũng coi như là nhóm học sinh đầu tiên của thư viện Kim Lân, nội dung học tập càng ngày càng khó, ngày càng nghiêng về thực hành, phu tử trong trường học còn thường xuyên mở lớp chính trị quân sự, án lệ quân sự* từ xưa đến nay, chọn ra rất nhiều tài liệu đưa vào giảng dạy và thảo luận cùng học sinh.




* Án lệ là bản án đã tuyên hoặc một sự giải thích, áp dụng pháp luật được coi như một tiền lệ làm cơ sở để các thẩm phán sau đó có thể áp dụng trong các trường hợp tương tự.



Tôn Lan rất cố gắng học hành, thành tích trên cơ bản đều ổn định.



Thỉnh thoảng Tôn Văn cũng kể cho Tôn Lan biết tình hình bên ngoài, cậu nghe xong cũng hiểu và có suy nghĩ của riêng mình.



“Chắc chắn Nhiếp thị sẽ đánh một trận với chủ công, ông lại không phải loại người thấy địch đánh đến cửa còn ngồi yên. Tuy ông lớn tuổi rồi, nhưng không phải là một ông già vô tích sự. Chủ động xin đi đánh giặc không chỉ vì đòi nợ cho bà nội và cha mẹ cháu mà còn vì cháu nữa.”



Tôn Lan uể oải nói: “Ông thương cháu, vì cháu mà lo nghĩ mọi chuyện, nhưng cháu hy vọng ông có thể...”



Tôn Văn sợ mình nói không rõ ràng, giải thích: “Ông thấy cháu với con gái đầu của Kỳ Quan gia thân thiết, Kỳ Quan Nhượng là tâm phúc bên cạnh chủ công, cháu mất cha mẹ từ nhỏ, thân phận kém hơn người ta rất nhiều. Từ xưa tới nay, kết hôn luôn chú trọng môn đăng hộ đối, ông không giúp cháu, lẽ nào tự cháu làm được sao? Chờ cháu tự leo lên được, có khi con gái của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ đã gọi cháu bằng thúc thúc rồi.”



Mặt Tôn Lan đỏ lên giống như vừa bôi lên một lớp phấn dày vậy.



Tôn Văn nhìn vẻ mặt ấy của cháu trai, cười nói: “Biết điều thì mau nói cho ông biết, cháu có thích con gái Kỳ Quan gia hay không?”



Tôn Lan cực kỳ xấu hổ mà kề sát tai ông nội nói nhỏ.



“Th... thích ạ, cô ấy rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt.”



Tôn Văn nhân cơ hội nói: “Nếu như thích người ta, không chỉ ông cố gắng giúp cháu mà tự cháu cũng phải cố gắng lên đấy.”



Tôn Lan ngây thơ nói: “Còn phải xem có duyên hay không nữa ạ.”



Trong tiểu thuyết đều nói rằng đường nhân duyên tuy nghìn dặm quanh co, nhưng nếu thích nhau chẳng phải đều có thể kết thành đôi lứa hay sao?



Khóe miệng Tôn Văn giật một cái, cháu trai nhà ông quả thật ngây thơ hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.



“Duyên phận? Dù duyên phận của cháu và Kỳ Quan Tĩnh Tuệ có to như bắp đùi cháu, một khi cháu không xứng với cô bé ấy, cháu có tin là Kỳ Quan Nhượng sẽ cầm đao ‘chém’ mối duyên này thành bùn nát hay không? Làm gì có người cha nào đồng ý gả con gái như hoa như ngọc của mình cho một đứa con rể thua kém người khác về mọi mặt chứ?”



Kỳ Quan Nhượng không dễ dàng đắc tội với người ngoài, nhưng một khi liên quan đến hôn sự của con gái thì sẽ biến thành một con nhím xù lông khó đối phó.



Nếu Tôn Lan không có chút bản lĩnh thì còn lâu mới qua được ải của Kỳ Quan Nhượng.



Những năm gần đây, Tôn Văn quá khiêm tốn, mặc dù công lao cai quản Bắc Châu không nhỏ, nhưng “cảm giác tồn tại” không bằng mấy vị hậu bối trẻ tuổi ở tiền tuyến. Ông cũng từng dò xét ý của Kỳ Quan Nhượng, đối phương không nói gì, chỉ hừ lạnh đáp lại, trong lòng Tôn Văn liền có tính toán.



Tôn Lan kéo kéo tay áo, tủi thân nói: “Cháu cũng đâu tệ đến mức đó.”



Tôn Văn nói: “Tất nhiên là Lan Lan không kém, nhưng vẫn kém hơn tiêu chuẩn của Kỳ Quan Nhượng một chút, hắn sẽ không dễ dàng cho cháu ‘qua cửa’ đâu.”



Nếu trong tương lai lập gia đình mà tính tình Tôn Lan vẫn mềm yếu như vậy thì còn lâu Kỳ Quan Nhượng mới cho cậu sắc mặt tốt.



Nếu không phải do Tôn Lan để ý Kỳ Quan Tĩnh Tuệ thì Tôn Văn cũng đâu cần liều mạng như vậy.



Bây giờ chuẩn bị trước một chút, sau này đến nhà Kỳ Quan Nhượng đề nghị kết thông gia sẽ giảm bớt khó khăn.



Tôn Lan: “...”



Hơi tuyệt vọng! Vietwriter.vn



Một lát sau, Tôn Văn hỏi cậu: “Lan Lan, cháu có muốn theo ông hành quân hay không?”



Cuộc sống trong quân đội có thể rèn luyện bản thân, không mong tính tình Tôn Lan có thể thay đổi, chỉ mong cậu có thể cứng rắn lên một chút.



Tôn Lan kinh ngạc chỉ vào mình: “Cháu có thể đi ư?”



Cậu là học sinh ở thư viện Kim Lân, phu tử và viện trưởng sẽ để cho cậu đi sao?



Tôn Văn nói: “Để ông đi xin chủ công, đương nhiên cháu có thể đi rồi. Nhưng mà đến doanh trại, ông không thể lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho cháu được. Doanh trại không thể so với nhà mình, cháu phải chuẩn bị tinh thần chịu khó chịu khổ, không được than thở vì mệt mỏi đâu.”



Tôn Lan lắc đầu nói: “Cháu không sợ chịu khổ.”



Hai ông cháu nói chuyện xong, một đêm này Tôn Lan mất ngủ, hôm sau đi học, cậu không nhịn được nói với Kỳ Quan Tĩnh Tuệ.



Tất nhiên là cậu chưa nói ra mình thích đối phương hay là ông nội muốn cô bé làm dâu Tôn gia mà chỉ nói với cô là đi theo quân đội để rèn luyện.



Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Sao đột nhiên lại phải vào doanh trại?”



Tôn Lan ngại ngùng đáp: “Có lẽ gia gia thấy tính cách của ta quá mềm yếu, không tự lập được, vào doanh trại học hỏi thêm cũng tốt.”



Kỳ Quan Tĩnh Tuệ hỏi cậu: “Vậy còn chương trình học ở trường thì sao?”



Tôn Lan đáp: “Ta định mang theo bài học trong một năm, cố gắng không bị thụt lùi so với các bạn.”

Bình Luận (0)
Comment