Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nói: “Hành quân đánh giặc không phải trò đùa của trẻ con, phải đi đến những nơi rừng thiêng nước độc đấy, thân thể huynh chịu đựng được không?”
Kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của Tôn Lan không tốt lắm, trình độ bình thường, thân thể cũng hơi yếu.
Nếu tham gia hành quân đánh giặc, có khi sẽ mất mạng như chơi.
“Gia gia cho ta vào doanh trại để rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm, chắc sẽ làm một chức quan văn nhỏ, giúp chút việc vặt, gia gia sẽ không để cho ta cầm đao ra chiến trường giết địch đâu, thật ra cũng không có gì quá nguy hiểm.” Tôn Lan xấu hổ cười nói: “Cách thời gian khai chiến còn dài, ta tìm một võ sư học thêm vậy.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ cười nói: “Sao phải phiền toái như vậy, để ta giúp huynh luyện tập.”
Thư viện Kim Lân chia lớp nam nữ riêng, chương trình học buổi sáng giống nhau nhưng buổi chiều không giống.
Nam sinh học cưỡi ngựa bắn cung, nữ sinh học thể dục và thêu thùa may vá, thường thì hay chú trọng thể dục hơn, còn thêu thùa may vá thì chỉ cần thêu được túi tiền là được rồi.
Đối với thể dục, có rất nhiều người chỉ hiểu bề ngoài, cho rằng đó là “vũ” thuật luyện tập thưởng thức mà thôi, Tôn Lan cũng không ngoại lệ.
Kết quả...
Kiếm trong tay Tôn Lan bị đánh rớt lần thứ mười, đau đến mức hốc mắt đều đỏ lên.
Thế kiếm của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ không những mạnh mẽ, biến đổi linh hoạt mà tốc độ cũng rất nhanh, chưa kịp chớp mắt thì mũi kiếm đã ép tới gần.
Không chỉ như vậy, cậu còn phát hiện lực đạo của đối phương mạnh đến mức đáng sợ, khiến ấn tượng cố hữu của cậu về con gái hoàn toàn thay đổi.
Nhưng mà, rõ ràng Tĩnh Tuệ nhỏ nhắn xinh xắn như thế...
Có lẽ ông nội nói đúng.
“Đau lắm hả? Xem huynh sắp khóc rồi kìa.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ buông kiếm gỗ trên tay xuống, cẩn thận kiểm tra gan bàn tay* của Tôn Lan, trong lòng hơi áy náy.
* Gan bàn tay: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Cô thường xuyên luyện tập với bạn cùng lớp và các võ sư nữ binh, nên quên mất lực độ.
Tôn Lan xấu hổ rút tay về, gượng gạo dùng tay áo che kín chỗ gan bàn tay, da thịt chỗ đó bị đánh đến mức nóng rát.
“Không sao đâu, đêm qua ta ngủ không ngon nên bây giờ hơi mệt, chứ không phải đau đến mức muốn khóc đâu.”
“Vậy được, ta tin lời huynh.”
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ không nghi ngờ gì, đúng lúc này, thị nữ mang bữa tối đến cho hai người.
“Mẹ và hai em đã dùng bữa tối chưa?”
Trước khi ăn tối, cô thuận miệng hỏi thăm mẹ và em gái.
Người cổ đại không biết các biện pháp tránh thai an toàn, Kỳ Quan Nhượng và phu nhân của anh ta lại thích trẻ con, ngoại trừ Kỳ Quan Tĩnh Tuệ ra, họ còn có thêm hai cô con gái nữa.
Trước mắt, phu nhân của Kỳ Quan Nhượng còn đang mang bầu tiếp.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ hy vọng đó là em trai.
Bởi trong lúc vô tình, cô nghe được thị nữ nói cha đã vào tuổi trung niên mà vẫn chưa có con trai nối dõi, phu nhân lại không cho nạp thiếp, áp lực thật sự rất lớn.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình này, Kỳ Quan Tĩnh Tuệ không cảm giác được sự quan trọng của con trai nối dõi.
Đến lúc cô hiểu được nếp sống của thế giới bên ngoài, cô lại hoang mang.
Mặc dù tình cảm của cha mẹ cực kỳ tốt, không nhìn ra chút mâu thuẫn nào, nhưng Kỳ Quan Tĩnh Tuệ vẫn hy vọng có một đứa em trai, áp lực của mẹ có thể giảm đi một chút.
Bên ngoài đã có trường hợp vợ cả không sinh được trưởng tử nên chồng lấy thêm vợ bé.
Cô không muốn có người ngoài xen vào tình cảm giữa cha và mẹ.
Nếu như mẹ không sinh được em trai cũng không sao, sau này, cô sẽ lập nữ hộ tuyển con rể, tuyệt đối sẽ không làm hỏng uy danh của cha.
Nào ngờ...
Kỳ Quan Nhượng lại chỉ mong phu nhân nhà mình sinh thêm một thiên kim, dầu gì thì anh ta cũng từng cầu nguyện mình có một tá con gái.
Tuổi tác của Tôn Lan và Kỳ Quan Tĩnh Tuệ không kém nhau bao nhiêu, dù Tôn Lan là nam nên đáng ra sẽ cao hơn một chút nhưng thực tế không phải như vậy.
Nửa năm nay, dáng vóc của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ phát triển rất nhanh, khi hai người đứng chung một chỗ, Tôn Lan thậm chí còn thấp hơn Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nửa cái đầu.
Nhưng trưởng bối đều nói con gái đến tuổi này thường phát triển nhanh, không tới hai năm nữa sẽ đến lượt Tôn Lan cao lên, chắc chắn sẽ không lùn đâu.
Vì vậy Tôn Lan mới yên tâm, cậu không muốn làm “dưa lùn” đâu.
Dùng bữa xong thì uống trà và ăn điểm tâm, Kỳ Quan Tĩnh Tuệ bỗng nhiên nói: “Tôn tiên sinh đã lấy tên tự cho huynh chưa?”
Tôn Lan đáp: “Còn chưa đến hai mươi tuổi mà, lấy tên tự vẫn còn sớm.”
Bởi vì “dòng đời xô đẩy”, không ít người không đợi làm lễ trưởng thành đã có tên tự rồi, do Tôn Lan vẫn còn quá nhỏ tuổi nên Tôn Văn chưa đặt tên tự cho.
“Bỗng dưng Tĩnh Tuệ hỏi chuyện này làm gì?”
“Mấy ngày trước, ta nghe Trường Sinh kêu gào cái gì mà Dung Lễ ca ca, hỏi ra thì mới biết hóa ra đó là tên tự mà trưởng bối của Phong Nghi đặt cho.”
Phong Nghi, tên tự là Dung Lễ?
Tôn Lan hơi mong đợi, ông nội nhà cậu sẽ đặt tên tự cho cậu là gì nhỉ.
Tôn Lan đang tập trung suy nghĩ thì Tĩnh Tuệ lại nói: “Đêm qua, ta nghe cha và mẹ nói chuyện, hình như Phong Nghi sắp đính hôn với Trường Sinh.”
Tôn Lan đang dùng tay chống cằm, nghe nói vậy suýt nữa trượt ngã.
“Đính hôn??? Trường Sinh mới mấy tuổi chứ?”
Phong Nghi lớn hơn Tôn Lan một chút, đính hôn là chuyện bình thường, nhưng đối tượng mà cậu muốn đính hôn vẫn còn nhỏ tuổi.
“Hai nhà đều tán thành, không có gì không tốt. Đính hôn chứ đâu phải là lập gia đình, ít nhất cũng phải chờ Trường Sinh đến tuổi cập kê rồi tính sau, đến lúc đó vừa hay Phong Nghi làm lễ trưởng thành.” Kỳ Quan Tĩnh Tuệ lại không có gì bất ngờ, dẫu sao danh tiếng của Phong Nghi cực kỳ tốt, mấy vị trưởng bối cũng rất coi trọng cậu, kể cả Phong Cẩn cũng không chê trách gì cậu. Trước khi hai nhà tổ chức lễ đính hôn, nếu nửa đường có biến cố gì thì giải trừ hôn ước cũng không có gì khó khăn.
Tôn Lan ngượng ngùng nói: “Chẳng qua là ta cảm thấy vẫn còn quá sớm.”
Tĩnh Tuệ nói: “Bảy tám phần là thật, huynh không thấy thẻ tên của Trường Sinh đã được sửa lại rồi ư?”
Đương nhiên là Tôn Lan không để ý rồi.
Vốn dĩ thẻ tên ban đầu là Phong Trường Sinh, bây giờ sửa thành Phong Vũ, còn Trường Sinh coi như tên tự.
Nếu hai nhà muốn làm lễ đính hôn, tuy quy trình không phức tạp như lập gia đình nhưng vẫn cần tên chính của nam nữ hai bên.
Hôm sau, Tôn Lan đến trường hỏi chuyện Phong Nghi, lấy được câu trả lời khẳng định từ đối phương.
Tôn Lan: “...”
Mới không để ý một cái mà tên nhóc Phong Nghi này đã rời khỏi liên minh độc thân rồi.
“Tại sao lại đột ngột như vậy?”
Trước giờ Tôn Lan chưa nghe thấy chút tin tức nào, mặc dù có chút manh mối nhưng Phong Cẩn một mực không tiết lộ.
Phong Nghi nói: “Đầu năm nay, Trường Sinh đến Phong thị ở vài hôm, cậu cũng biết đó, đầu năm họ hàng đến thăm hỏi rất nhiều. Phong thị lại là một dòng họ lớn, tất nhiên sẽ có người để ý đến Trường Sinh. Nghe nói là cháu trai của một vị trưởng bối đã gả ra ngoài nào đó, xuất thân cao quý, thường xuyên qua lại với Phong thị.”
Bởi vì trưởng bối hai nhà có chút chuyện từ xưa nên Phong Cẩn bên này không thể trực tiếp từ chối, đành phải đưa ra viện binh.
Kết quả, Phong Nghi “chiếm” được phần lợi này.
Phong Cẩn và Phong Chân từ lâu đã có ước định, hiện tại đính hôn, chẳng qua chỉ là chuyển ước định bằng miệng thành ước định bằng văn bản mà thôi.
Chiều muộn, Phong Nghi biết tin Tôn Lan muốn theo quân rèn luyện, cậu lộ ra vẻ mặt ngẫm nghĩ.
Vừa về đến nhà, Phong Nghi đã nói với cha ý định của mình.
Phong Chân nói: “Lông còn chưa mọc đủ mà đã muốn ra chiến trường rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Phong Nghi đáp: “Dù có đọc nhiều sách hơn nữa mà không được thực hành thì chẳng khác nào Triệu Quát*.”
* Triệu Quát là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, chỉ giỏi bàn luận suông về binh pháp nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn nên đã chôn vùi tính mạng hơn bốn trăm nghìn tướng sĩ và tiền đồ của nước Triệu, khiến hậu thế cười chê nên về sau mới có câu thành ngữ “bàn việc binh trên giấy” để chỉ loại người nói nghe hay nhưng làm thì dở.
“Tại sao con lại đột nhiên có ý định này? Con bị cháu trai của Tôn Văn kích thích nên muốn tranh cao thấp à?”
Tưởng sống trong doanh trại dễ như vậy sao?
Ánh mắt Phong Nghi bình tĩnh nhưng Phong Chân lại cảm thấy con mình đang trợn trắng mắt lên.
“Tôn Lan có sở trường riêng của cậu ta, con không có ý định phân cao thấp với cậu ta.”
Chẳng qua Phong Nghi cảm thấy nội dung được học ở thư viện chỉ tạm đủ dùng, nhưng làm sao để vận dụng linh hoạt thì còn cần phải thực hành.
Những gì được viết trong sách và thực tế luôn luôn khác xa nhau.
“Nếu con muốn đi thì phụ thân sẽ giúp con.” Phong Chân cười, nói: “Sinh tử có số, chớ trách người khác.”