Làm mèo không hề đáng sợ, đáng sợ là làm một con mèo cam!
Con mèo cam siêu khổng lồ ngồi xổm trên đầu tường, nhìn phong cảnh bên ngoài sân viện ưu thương mà lại xinh đẹp, thỉnh thoảng lại meo meo mấy tiếng.
Nếu có người hiểu được tiếng mèo thì sẽ biết con mèo này đang nói lảm nhảm.
“Hoạt động Mộng Hồi Nghìn Năm có chỗ nào report ý kiến xấu không? Mèo ta không thể chịu nổi nỗi uất ức này! Tù trưởng châu Phi khó khăn lắm mới được làm Âu hoàng một lần, vậy mà sau khi xuyên không lại biến thành mèo. Biến thành mèo thì cũng đành thôi, vì sao lại không thể biến thành gấu trúc mà Từ mỹ nhân nuôi chứ? Cho dù không thể trở thành gấu trúc được chung chăn chung gối với Từ mỹ nhân, vậy thì cũng đừng là mèo cam chứ! Nhìn cái cân nặng này đi, nhìn cái thân hình này đi, đi ba bước đã thở dốc hai lần rồi!”
Khán giả cười nhạo anh ta.
[Tóc Xanh Tơ Ngắn Tình Dài]: Ông anh dũng cảm đấy, không ngờ lại muốn biến thành con gấu trúc mà Từ mỹ nhân nuôi nữa. Kênh livestream của bác Streamer được nối thẳng với kênh livestream này, ông anh xuyên thành cái gì, cô ấy nửa phút là biết ngay, ông anh muốn tiếp xúc thân mật với đao Trảm Thần có phải không?
Khương Bồng Cơ có tiếng là lòng dạ hẹp hòi, kẻ nào có gan đụng vào người đàn ông của cô chứ?
[Mèo Của Hầu Tử Gia]: Gấu trúc có phải là mèo đâu, nó là gấu mà.
[Meo Meo Meo]: Anh mèo cam này, anh đừng có cử động mông nữa, anh không thấy mái ngói trên tường sắp bị anh làm vỡ vụn rồi à?
Cá muối hoàn toàn không có lòng thông cảm, mèo cam nhìn bình luận chạy vèo vèo trên màn hình mà yếu ớt thở dài.
Lúc này, lỗ tai trên đầu nó run lên, nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Nó ngẩng khuôn mặt béo tròn lên nhìn, thấy một thiếu niên tuấn nhã với dáng người cao thẳng đang đứng dưới bức tường, tướng mạo của người này vẫn còn mang theo một chút ngây ngô, đan xen giữa thanh niên và thiếu niên. Dung mạo xinh đẹp, khí chất tuyệt vời, chòm râu của mèo béo run lên, linh hồn bị tổn thương đã được chữa lành.
Mặc dù không ôm được Từ mỹ nhân, nhưng thiếu niên lang trước mắt mèo đây cũng rất đẹp, có vài phần phong thái của Vệ Từ thuở còn trẻ.
“Đây không phải là mèo con của nhà A Dương ư? Sao lại chạy tới đây thế?”
Nhiếp Thanh vươn tay về phía mèo cam, nó không hề cử động, tư thế vững như núi Thái Sơn.
Cậu cười bảo tôi tớ mang bục kê chân tới, sau đó mới bế được mèo con xuống.
Vừa mới được Nhiếp Thanh ôm vào trong ngực, mèo cam béo liền ngân nga meo một tiếng, chỉ hận không thể lăn lộn trong lồng ngực của thiếu niên.
“Các anh em ơi, trong lồng ngực của mỹ thiếu niên chất lượng cao này toàn là mùi nắng mặt trời thôi, thơm lắm!”
Cá muối trong kênh livestream lại càng ghen tị, phúc phận của con mèo này cũng tốt quá nhỉ?
[Thu Diệp Hạ Hoa]: Mùi nắng mặt trời là cái mùi gì thế? Mùi xác côn trùng hả?
Mèo cam béo ỷ vào việc mình chỉ là một con mèo, đám người Nhiếp Thanh không nghe hiểu nó nói cái gì, cứ meo meo tranh luận với người trong kênh livestream.
Nhiếp Thanh thấy hành động kỳ lạ này của mèo cam béo, bèn vội vàng trả nó lại cho Nhiếp Dương.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, mèo cam béo và các cá muối mới phát hiện thiếu niên tràn đầy mùi vị của nắng này chính là Nhiếp Thanh.
Nhìn thấy Nhiếp Dương và Nhiếp Thanh rất hòa hợp với nhau, trông như huynh đệ luôn nâng đỡ nhau vậy, trong lòng mọi người không nhịn được mà cảm thấy lạnh toát.
Bọn họ đều không bị điếc, câu nói “Đến Nhiếp Lương còn trúng chiêu, huống chi là Nhiếp Thanh” của Nhiếp Dương rõ ràng là tràn đầy ác ý.
Bởi vậy, khi Nhiếp Thanh chuẩn bị trả lại mèo con cho Nhiếp Dương, mèo cam béo bấu chặt lấy tay áo của Nhiếp Thanh, tiếng kêu của nó vừa thảm thiết lại vừa bi thương.
Nhiếp Thanh cười khổ, nói: “Bình thường nó ghét huynh như vậy, sao hôm nay lại thích huynh như thế nhỉ?”
Nhiếp Dương cũng nói: “Vậy thì đành phiền huynh trưởng chăm sóc thay đệ một hai ngày, có lẽ là nó đang giở chứng thôi.”
Nhiếp Thanh chỉ có thể ôm mèo cam đi, cậu biết đường đệ thực sự rất thích con mèo này, bởi vậy cậu chăm sóc nó rất cẩn thận.
Mèo cam cũng nhân cơ hội này mà chạy loạn ở trong phòng Nhiếp Thanh, anh ta thấy Nhiếp Thanh bắt đầu làm việc, còn bò hẳn lên trên bàn, ngồi xổm xuống, dáng ngồi giống như muốn giám sát Nhiếp Thanh vậy. Nhiếp Thanh định ôm mèo cam béo xuống, nhưng con mèo này ngoan như vậy, cậu mềm lòng nên không cản nó nữa.
Không ngờ trong thân thể của mèo cam béo này có chứa một linh hồn đến từ tương lai.
Thông qua ánh mắt của mèo cam béo, Khương Bồng Cơ ở nơi khác vẫn có thể thấy rõ nội dung những công văn mà Nhiếp Thanh xử lý.
Nhiếp Lương có lòng bồi dưỡng con trai, nhưng lại không giao cho cậu những cơ mật quan trọng, cho nên những công văn này đối với Khương Bồng Cơ mà nói chẳng có tác dụng gì.
Mèo cam béo đang do dự không biết có nên viết chút gì đó để nhắc nhở thiếu niên trước mắt này không.
Nhiếp Dương có ác ý với cậu, có ác ý với Nhiếp Lương, không thể không đề phòng.
Nhưng...
Khi mèo cam béo điên cuồng tính toán, thông báo của hệ thống khiến cho toàn thân anh ta lạnh ngắt, giống như bị hất một xô nước lạnh vào đầu vậy.
Bây giờ anh ta đang là một con mèo, dùng móng vuốt để viết chữ đã rợn cả người rồi.
Sau khi viết xong, Nhiếp Thanh sẽ tin sao?
Nếu như Nhiếp Thanh đi đối chứng với Nhiếp Dương, đến lúc đó bép xép, cái mạng mèo này có thể sẽ về với cát bụi ngay.
Tưởng tượng tới đây, mèo cam béo không nhịn được sợ run cả người.
Anh ta vừa xuyên qua đây mới hơn bốn tiếng thôi, đâu thể trở thành người đầu tiên xui xẻo đụng phải nguy cơ mất mạng mà bị gián đoạn xuyên không chứ?
Chủ nhân của cái thân thể này là con mèo cam béo kia cũng vô tội, sau khi bị anh ta xuyên vào đã bị chủ nhân đánh chết nhăn răng, vậy cũng quá tàn nhẫn.
Suy nghĩ muốn nhúng tay vào trong đầu của mèo cam béo bị anh ta dìm xuống, không dám suy nghĩ miên man nữa.
Thôi bỏ đi, anh ta chỉ là một kẻ ngoài cuộc được trải nghiệm xuyên không thôi, lấy đâu ra lập trường để nhúng tay vào cuộc đời của người khác?
Mèo cam béo lắc lắc cái đuôi, im lặng nằm trên đùi Nhiếp Thanh, trông như thể “cả khu vực này ta bao rồi”.
Nhiếp Thanh khẽ cười lắc đầu, chiều con mèo to gan lớn mật này.
Ăn cơm, ngủ, hưởng thụ sự hầu hạ của quan hót phân, cùng nhau tản bộ.
Nhiếp Thanh véo véo khuôn mặt béo núc của mèo cam béo, nói: “Khó trách A Dương thích ngươi đến vậy, ta cũng hơi thích rồi đấy.”
Mèo cam béo không khống chế được thói quen của cơ thể, nó vươn đầu lưỡi liếm lông, vừa liếm vừa dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Nhiếp Thanh.
Thiếu niên lang này, cậu hãy đề phòng một chút đi, rời xa Nhiếp Dương để giữ lấy bình yên đi.
Nhiếp Thanh không nhận được ánh mắt mà mèo cam béo truyền tới, trái lại còn đi bộ thẳng tới tộc học.
Một người một mèo có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh rõ ràng truyền ra từ sau bức tường.
Mèo béo ngồi xổm trên vai cậu, lộ ra biểu cảm hơi đăm chiêu.
Nhiếp Thanh nhéo nhéo chú mèo cam béo, cảm thán nói: “Thật mong rằng có ngày nào đó, sự yên bình này có thể trải rộng khắp Thần Châu.”
“Phụ thân sắp dẫn binh xuất chinh, nếu như có thể đại thắng trở về, chúng ta sẽ tiến gần mục tiêu hơn.” Một lát sau, Nhiếp Thanh lại nói: “Tiếc là phụ thân chê tuổi ta còn nhỏ, ra lệnh bắt ta ở lại hậu phương trấn thủ, nếu không thì ta cũng rất muốn mang binh đi cùng với phụ thân, xuất chinh giết địch.”
Mèo cam béo liếc mắt xem thường.
Xuất chinh giết địch?
Với chút da mỏng thịt mềm này của cậu á?
“Thân thể của phụ thân càng lúc càng yếu đi, ta rất lo lắng, nhưng chuyện này không thể tùy tiện để lộ được, chỉ có thể tâm sự với động vật nhỏ như ngươi thôi.”
Nhiếp Thanh hơi thấu hiểu lý do Nhiếp Dương thích mèo rồi, ngoan ngoãn nghe lời, không hiểu tiếng người, nói chuyện với nó không cần lo lắng đề phòng.
Mấy tiếng sau, mèo cam béo dùng hết tinh lực, ngủ say như chết.
Chờ tới khi nó tỉnh lại lần nữa, nó vô cùng kháng cự Nhiếp Thanh, kêu gào muốn tìm chủ nhân Nhiếp Dương.
Nhiếp Thanh dở khóc dở cười.
Khương Bồng Cơ nhìn màn hình mà trầm tư. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Nhiếp Lương... thật sự sắp không sống nổi nữa rồi à?”
Ngón tay xoay chiếc bút lông sạch mực, con ngươi sâu thẳm lộ ra ác ý.
“Nếu là như vậy thì ta có thể sửa lại sách lược một chút.”
Ban đầu, Khương Bồng Cơ tính mạnh mẽ tấn công Dương Đào, còn chiến tuyến Trung Chiếu thì áp dụng chính sách phòng thù.
Bây giờ xem ra, cô có thể đảo ngược lại một chút, làm hao hết tinh lực của Nhiếp Lương, tiễn hắn đi gặp Diêm Vương trước đã.