Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1452

Cho dù mọi người đều đã sớm biết tính cách của chủ công, nhưng hành động thay đổi kế hoạch tác chiến ngay trước trận đấu vẫn cứ tùy tiện đến mức khiến mọi người phải vẹo lưng.



Chủ công, thay đổi ngay trước trận đấu không phải điềm tốt gì đâu, thân là chủ soái, cô không thể tùy hứng như vậy được!



Kỳ Quan Nhượng khẽ nhướng mày, dùng khóe mắt nhìn trộm Vệ Tử Hiếu một cái, đúng lúc bắt được ánh mắt chưa kịp tránh đi của Vệ Từ.



Sau khi cân nhắc một lúc, Kỳ Quan Nhượng thu lại vẻ mặt bất đắc dĩ, tỏ ra bình tĩnh và bước ra khỏi hàng ngũ, hỏi: “Hành động này của chủ công là vì sao?”



Dựa theo kế hoạch tác chiến ban đầu, binh lực của bọn họ nghiêng hẳn về phía Dương Đào, định bụng trong khoảng thời gian ngắn nhất tóm được Chương Châu, tiện đà tấn công Nam Thịnh. Binh lực Nhiếp thị Trung Chiếu hung mãnh, đại quân của bọn họ tựa ải Trạm Giang, lợi dụng chỗ hiểm yếu của nơi này để đóng cửa tử thủ, muốn tiến đánh Nhiếp thị cũng khó.



Ải Trạm Giang là cửa ngõ giữa Đông Khánh và Trung Chiếu, địa thế nơi này vô cùng hiểm trở, quả thật là dễ thủ khó công.



Năm đó Mạnh Trạm kiếm chuyện, định bụng bán Thương Châu cho Nhiếp thị Trung Chiếu, Nhiếp thị lập tức thuận theo mà phái người qua đây, còn không phải là vì ải Trạm Giang hay sao?



Cho dù là ai có được ải Trạm Giang cũng đều có lợi thế lớn.



Nếu Nhiếp thị có được, bọn họ sẽ chiếm thế chủ động trong phương diện tấn công.



Nếu Khương Bồng Cơ chiếm được, cô sẽ thoải mái hơn nhiều trong việc phòng thủ.



Bởi vì khai chiến ở cả hai đường, cho nên binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ đã chia thành hai tốp, hành quân được hai ngày rồi. Một bên xuất chinh đánh Dương Đào Nam Thịnh, một bên xuất chinh tới ải Trạm Giang ở Thương Châu, cản trở Nhiếp thị phá ải.



Tốp trước công, tốp sau thủ, binh lực và nhân số được phân công tất nhiên cũng không giống nhau.



Chủ công nhà mình vỗ gáy một cái nói muốn thay đổi kế hoạch tác chiến, ảnh hưởng kéo theo đó rất lớn, chỉ cần sơ suất là có thể làm chậm trễ thời cơ chiến đấu, hậu quả nghiêm trọng. Xét theo niềm tin giữa quân với thần, Kỳ Quan Nhượng muốn nghe xem lý do chủ công nhà mình làm như vậy là gì, nếu lý do có thể thuyết phục anh ta thì anh ta sẽ ủng hộ.



Nếu như lý do chủ công lấy ra không thuyết phục được Kỳ Quan Nhượng, Kỳ Quan Nhượng chắc chắn sẽ không để cho cô làm bừa.



Anh ta vốn tưởng Vệ Từ và chủ công đã bàn bạc với nhau rồi, nhưng vừa rồi anh ta liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Từ cũng rất ngạc nhiên.



Nghĩ tới đây, quạt lông trong tay Kỳ Quan Nhượng lại càng phẩy nhanh hơn, tần suất cao lên tới gấp đôi, thổi đến mức áo khoác bay bay.



Khương Bồng Cơ nhìn về phía Vệ Từ, Vệ Từ bước ra khỏi hàng thở dài nói: “Chủ công thay đổi kế hoạch cũng không sao hết, khó cũng chỉ khó ở chuyện phải điều chỉnh binh mã hai đường thế nào, kéo theo là hậu cần lương thảo, lâm trận thay đổi là tối kỵ với nhà binh. Theo Từ thấy, xin chủ công cân nhắc lại rồi hãy quyết định.”



Vệ Từ và Kỳ Quan Nhượng đều ám chỉ ý phản đối của mình, mấy người khác tất nhiên lại càng khó thuyết phục.



Có điều, ảnh hưởng mà Khương Bồng Cơ xây dựng đã lâu rồi, nên bọn họ không nói hẳn ra lời.



Trước hết cứ nghe xem chủ công có suy nghĩ gì rồi hãy quyết định ủng hộ hay phản đối vậy.



Trái lại là Tôn Văn, ông nhướng mày, phát hiện chuyện này không hề đơn giản.



Sự giao tiếp giữa Tôn Văn và Khương Bồng Cơ có thể coi là ít nhất, nhưng điều này không cản ông coi chủ công nhà mình là vấn đề để nghiên cứu, thường xuyên suy nghĩ.



Dựa theo sự hiểu biết của ông, vị chủ công này nhà mình là điển hình của “không có lợi thì không thèm làm”, không thể có chuyện cô không biết tai họa ngầm của việc thay đổi kế hoạch tác chiến.



Ánh mắt của Khương Bồng Cơ quét một vòng, cuối cùng nhìn thẳng vào Tôn Tái Đạo có vị trí ngồi ở phía sau.



“Tái Đạo có hiểu biết thế nào về Nhiếp thị Trung Chiếu?”



Trong những người ở đây, chỉ có Tôn Văn là nhân sĩ Trung Chiếu duy nhất.



Nếu muốn nói là hiểu, thì đại nho Vạn Hiên - Vạn Trường Trai mới là người hiểu biết nhất, nhưng người ta là người làm công tác giáo dục, Khương Bồng Cơ còn đang trông cậy vào người ta giúp đỡ quản lý phân viện Kim Lân, làm sao lại nỡ túm người ta ra tiền tuyến chịu khổ được. Nhiếp Tuân vốn có thể giúp được việc này, nhưng hắn đã nản lòng thoái chí, không nhúng tay vào mấy chuyện này nữa. Khương Bồng Cơ cũng không tiện ép buộc người biểu ca này xuất sĩ, nên mắt nhắm mắt mở với chuyện của hắn.



Tính tới tính lui, chỉ còn lại Tôn Văn thôi.



Tôn Văn nói: “Khởi nguồn của Nhiếp thị là từ đầu thời Bắc Trần, cho tới nay đã có lịch sử gần bảy trăm năm. Các đời đều ở Biện Châu, căn cơ vững chắc, trải qua nhiều đời gia chủ kinh doanh, môn sinh lại trải rộng khắp thiên hạ. Về quan hệ thông gia, Nhiếp thị cũng có quan hệ bạn bè thân quen với không ít sĩ tộc, thế lực quan hệ vô cùng rắc rối. Khi Trung Chiếu đại loạn, hoàng thất bó tay, Nhiếp thị chỉ vung tay hô hào một câu đã có ba châu hưởng ứng, hiện tại, bọn đã chiếm cứ hơn một nửa giang sơn Trung Chiếu.”



Trước thời kỳ mười sáu nước, Trung Nguyên cũng từng có sự nghiệp đại thống nhất kéo dài ba trăm sáu mươi bảy năm, tên gọi là “Bắc Trần”.



Nhiếp thị phát tài trong thời kỳ đầu của Bắc Trần, kéo dài cho tới nay vẫn chưa ngừng truyền nối, thật sự rất có bản lĩnh.



Phải biết là, Phong thị của Phong Cẩn bây giờ cũng chỉ sớm hơn Nhiếp thị có trăm năm.



“Ngoại trừ những việc này, còn có gì khác không?” Cô đùa một câu: “Nhiếp thị được mọi người hưởng ứng, lòng dân hướng về họ, vậy nên ta đã đạp phải ván sắt rồi phải không?”



Vẻ mặt Tôn Văn nghiêm túc, phủ định.



Nói đùa à, nếu như trong đầu chủ công xuất hiện ý nghĩ sợ chiến tranh thì giấc mộng báo thù của ông sẽ chỉ còn là giấc mộng mà thôi.



“Chủ công nói đùa rồi.” Tôn Văn nói: “Nếu như ví Nhiếp thị là thâm căn cố đế, là cây đại thụ nghìn năm cành lá sum suê, tán cây mở rộng có thể che trời che nắng, người bên ngoài nhìn thấy phải sợ, nhưng đó không thể là chủ công được. Người ngoài sợ hãi Nhiếp thị, thật sự là bởi vì Nhiếp thị cường thịnh, không thể đánh bại sao? Theo thần thấy được, rõ ràng chỉ là bị lớp da hổ Nhiếp thị khoác vào hù dọa. Chủ công đã là chân long, sao lại sợ thứ đó được?”



Khương Bồng Cơ nói: “Nhiếp thị khoác da hổ sao? Chuyện này phải giải thích thế nào?”



Tôn Văn nói: “Chủ công có nhớ Hứa thị ở quận Chiết không?”



Khương Bồng Cơ gật đầu, tất nhiên là cô nhớ rồi, cặp anh em anh không ra anh, em không ra em Hứa Bùi với Hứa Phỉ này, bây giờ nhớ lại vẫn thấy thổn thức.



Tôn Văn nói: “Hứa thị ở quận Chiết chẳng lẽ không phải là vết xe đổ của Nhiếp thị Biện Châu sao?”



Khương Bồng Cơ nhướng mày, cười nói: “Ông nói cụ thể một chút xem.”



Tôn Văn nói: “Người có vai vế lớn nhất Nhiếp thị bây giờ, có uy danh lớn nhất chính là ông nội của chư hầu Nhiếp Lương Nhiếp thị. Trước khi Nhiếp Lương nắm quyền, toàn bộ Nhiếp thị đều nằm trong tay người này. Già mà không chết thì đều là kẻ gian xảo, tất nhiên kẻ này cũng không phải ngoại lệ. Nắm chặt lấy quyền hành không chịu buông ra, để củng cố địa vị trong tộc, lão ta còn cố ý chèn ép những đứa con của mình, để cho bọn họ mệt mỏi nội đấu. Trong hầu hết các đứa cháu chắt, chỉ có Nhiếp Lương là xuất chúng.”



Cho dù không có nhiều tin tức, nhưng Tôn Văn vẫn có thể đoán ra Nhiếp Lương lên nắm quyền bằng cách nào.



Tiếc là, tên Nhiếp Lương này không đủ tàn nhẫn, không giải quyết cho dứt khoát, chặt hết chướng ngại vật chặn đường hắn, nên bây giờ phải chịu đủ phiền nhiễu.



Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Nói như vậy, da hổ của Nhiếp thị mà ông nói tới là...”



Tôn Văn nói: “Nhiếp thị không có vỏ cứng, nội bộ cũng lục đục, giống như bãi cát vậy. Con cháu đánh nhau, không cần phải sợ.”



Nếu như tất cả mọi người trong Nhiếp thị đều đồng lòng, vậy thì thật sự là không dễ đánh, nếu không may thì còn có thể kéo thành trận đánh lâu dài.



Đương nhiên, những vấn đề này vẫn chưa thối rữa đến tận xương tủy, nếu như gia chủ Nhiếp thị có quyết tâm cắt đuôi để sống tiếp thì chưa chắc đã suy tàn tới mức không thể cứu vãn. w●ebtruy●enonlin●e●com



Tôn Văn hỏi cô: “Hay là chủ công cũng vì chuyện này mà cảm thấy Nhiếp thị dễ đối phó hơn Dương Đào?”



“Tất nhiên là không phải, ta thay đổi lâm thời chỉ là bởi vì... Ta phát hiện Nhiếp Lương không sống được lâu nữa.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Đúng như Tái Đạo nói, hiện tại trong nội bộ Nhiếp thị đã xuất hiện một vài vấn đề. Nếu như mặc kệ để đó, tất nhiên bệnh sẽ lan đến tận xương tủy, tổng thể sẽ càng lúc càng sa sút. Nếu như có một người nhẫn tâm, chặt bớt những tai hại đó đi, cắt đuôi để mưu sinh thì chưa chắc đã không thể sống nổi. Uy danh của Nhiếp thị ở Trung Chiếu rất lớn, nhân mạch quan hệ cũng không phải thứ mà ta có thể so được. Nếu chúng ta tiến vào Trung Chiếu, chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng có thể thấy được những cản trở mà chúng ta sẽ gặp phải, nên tất nhiên phải nắm bắt được cơ hội lần này.”

Bình Luận (0)
Comment