Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1453

Nhiếp Lương?



Đám người Kỳ Quan Nhượng quay mặt nhìn nhau, bọn họ không hề nghe được chút tiếng gió nào.



Vệ Từ bước ra khỏi hàng ngũ, nói: “Nghe chủ công nói tới chuyện này, lại khiến Từ nhớ ra một chuyện. Mấy năm trước, Nhiếp thị phái Nhiếp Lương làm sứ giả đi sứ tới Đông Khánh, muốn ép chủ công giao Thương Châu ra. Cuối cùng, Nhiếp thị lại tay không mà về, đoàn người Nhiếp Lương vội vàng rời đi...”



Kỳ Quan Nhượng chen vào một câu: “Từ lúc đó, sức khỏe của Nhiếp Lương đã không ổn rồi sao?”



Vệ Từ cười khổ xin Khương Bồng Cơ giáng tội, anh tiếp tục nói: “Huynh trưởng của Từ đúng là phụ tá đắc lực của Nhiếp Lương. Huynh trưởng âm thầm bảo Từ bắt mạch cho Nhiếp Lương, Từ ngạc nhiên phát hiện trong đồ ăn, thuốc uống của Nhiếp Lương đã bị người bỏ thêm một loại thuốc độc rất lạ vào, tổn hại tới tuổi thọ rất nhiều. Cho dù sau đó có điều dưỡng cẩn thận, e là cũng không thể sống lâu. Từ nghe nói... Nhiếp Lương tranh quyền với tổ phụ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải tự mình theo dõi, hầu như không có thời gian để điều dưỡng sức khỏe...”



Lời này làm chứng cho thông tin của Khương Bồng Cơ.



Đương nhiên Khương Bồng Cơ không trách Vệ Từ, năm đó Vệ Từ đã nói thẳng với cô chuyện này rồi.



Kỳ Quan Nhượng nhíu mày: “Mật thám mà quân ta phái đi vẫn chưa tra ra được tin tức Nhiếp Lương sinh bệnh hay thân thể yếu đuối.”



Không chỉ là không có, mật thám đi lòng vòng ở đó còn nghe được tin Nhiếp Lương mỗi bữa cơm đều ăn hai bát lớn, thường xuyên cưỡi ngựa săn thú, sắc mặt vô cùng tốt.



Đây là dáng vẻ của người không còn sống lâu nữa sao?



Khương Bồng Cơ nói: “Ý của Văn Chứng là gì?”



Ánh mắt Kỳ Quan Nhượng nhìn về phía Khương Bồng Cơ mang theo vài phần bất đắc dĩ, chủ công nhà mình đã quyết tâm phải thay đổi kế hoạch rồi.



“Lâm trận thay đổi ảnh hưởng quá nhiều chuyện, nếu như xử lý không tốt thì có thể làm lòng quân dao động, mong chủ công hãy suy nghĩ kĩ.”



Tất nhiên là Khương Bồng Cơ cũng nghĩ tới chuyện đó rồi, nhất thời không giải quyết được gì, chỉ có thể tạm thời tan họp.



Vệ Từ và Kỳ Quan Nhượng một trước một sau rời đi.



Kỳ Quan Nhượng hỏi Vệ Từ: “Chuyện này chắc chắn bao nhiêu phần?”



Vệ Từ nói: “Quả thật là sức khỏe của Nhiếp Lương không tốt lắm, hắn lại không có thời gian điều dưỡng cẩn thận, e là mấy năm nay đều dùng loại thuốc hổ sói để chống đỡ. Nếu lạc quan một chút thì có thể sẽ đi luôn trong năm nay. Bi quan một ít, có thể hắn sẽ kéo dài hơi tàn được hai hoặc ba năm... Dù sao cũng không sống được bao lâu nữa.”



Kiếp trước, Nhiếp Lương đã ngã quỵ vào khoảng thời gian này, chết không hề vinh quang chút nào.



Sức khỏe của Nhiếp Lương không tốt là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng chỉ có một vài người ít ỏi biết được rằng cái chết của hắn có vấn đề, trùng hợp Vệ Từ là một trong số đó. Nhiếp Lương của kiếp trước không tin tưởng bất kỳ ai, ngoại trừ anh trai Vệ Từ là Vệ Ưng. Vệ Ưng bèn lặng lẽ mời Vệ Từ đến quý phủ bắt mạch cho Nhiếp Lương, nhìn theo mạch tượng thì rõ ràng là độc đã ngấm vào trong xương tủy của Nhiếp Lương, lang trung mà Nhiếp thị mời đến lại chắc chắn là do yếu ớt bẩm sinh, bị phong hàn... Kê thuốc ra tất nhiên là không đúng bệnh, càng lâu dài càng nghiêm trọng.



Vệ Từ giúp Nhiếp Lương điều dưỡng một thời gian, loại trừ được hơn nửa độc tố, nhưng vẫn không thể giữ được mạng cho Nhiếp Lương.



Ai bảo Nhiếp Lương quá giỏi giang, ngũ phòng Nhiếp thị đứng trong thế bất bại, những chú bác khác làm sao mà nhịn được?



Nhiếp Lương của kiếp trước cho tới lúc chết vẫn không ra tay với người trong tộc, cũng có thể nói là khi hắn phát hiện ra mình bị người trong tộc hạ độc đã là quá muộn rồi.



Khi hắn lâm chung, Nhiếp Lương gửi gắm đứa con cho bạn tốt là Vệ Ưng.



Vệ Ưng thật sự không hề phụ lòng trông gửi của bạn tốt, hắn không chỉ gả con gái mình cho cậu mà còn coi cậu như con trai ruột mà dạy dỗ cậu.



Nghĩ tới đây, trong đầu Vệ Từ xuất hiện gương mặt với nụ cười nhợt nhạt của một thanh niên.



Anh từng qua lại vài lần với trưởng tử Nhiếp Thanh của Nhiếp Lương, độ hảo cảm với thanh niên này cũng không thấp.



Nhiếp Thanh không hề hưởng thụ những chỗ tốt mà dang tiếng của Nhiếp thị mang tới, ngược lại còn bị Nhiếp thị liên lụy không nhẹ, bị ảnh hưởng vài ba lần rồi, thật sự khiến người ta phải thổn thức.



Ung Thần năm thứ mười tám, bệ hạ triền miên trên giường bệnh mấy tháng, sĩ tộc rục rịch, dưới sự ủng hộ của bọn họ, thái tử Chương Tộ bức vua thoái vị.



Nói là bức vua thoái vị, nhưng nó càng giống như một trò hề hơn, diễn viên “thái tử Chương Tộ” trong vở kịch này lại chẳng hay biết gì, trở thành con rối trong tay người ngoài. Một đám sĩ tộc ở bên cạnh đâm chọc mỉa mai đổ thêm dầu vào lửa. Ngoài những tộc lớn như Nhiếp thị, Vệ thị ra, những sĩ tộc khác không hề thiếu mặt, khuấy đảo triều đình khiến tình hình đảo lộn.



Theo hiểu biết của Vệ Từ về thiếu đế Khương Diễm, những kẻ thích gây chuyện đó e là không có kết cục tốt đẹp. Sự thật đúng là như vậy, quan tài của tiên đế vừa được chôn vào trong đế lăng không lâu, thiếu đế đã mạnh mẽ dọn dẹp cả triều đình, các sĩ tộc dính đến chuyện này đều không có kết cục tốt, ai ai cũng bị tổn hại nặng nề.



Đây là kiếp trước của Vệ Từ, kiếp này thay đổi quá nhiều, chẳng có điểm nào giống nhau.



Ban đầu thì Nhiếp Lương chỉ là tay đánh giúp nhưng giờ lại trở thành người dẫn đầu, chỉ mới chớp mắt đã trở thành người đứng đầu Nhiếp thị.



Nhưng cũng có rất nhiều chuyện không hề thay đổi, Nhiếp Lương vẫn phải chết sớm như trước.



Kiếp trước còn có Tôn Văn kéo dài sự sống cho Nhiếp thị, bây giờ thì sao...



Ha ha.



Vệ Từ bấm ngón tay tính toán thời gian, anh không khỏi thấy yên lòng.



Sau khi Nhiếp thị nội đấu, tam phòng trở thành người thắng cuộc cuối cùng, còn để cho một người trẻ tuổi tên là Nhiếp Dương lên thành người đứng đầu.



Thật ra Nhiếp Dương rất có mưu tính, chỉ tiếc là thiếu một chút vận may, Nhiếp thị lúc đó đã không thể cứu được nữa rồi.



Kỳ Quan Nhượng nói: “Một năm so với hai, ba năm, khác biệt không chỉ lớn bình thường đâu, có vẻ như chủ công đã quyết tâm rồi.”



“Tính cách của chủ công vốn là như vậy mà, một khi đã cứng đầu thì mười con trâu cũng không kéo lại được.”



Kỳ Quan Nhượng phe phẩy cây quạt, hỏi: “Huynh có cách nào có thể vẹn toàn đôi đường không?”



“Thực lực của hai đường binh mã không chênh nhau nhiều, lâm trận đổi tướng cũng không thỏa đáng, chẳng thà cứ đâm lao thì theo lao, bổ sung thêm nhiều hậu cần quân nhu một chút.”



Đối với những chư hầu khác mà nói, bọn họ muốn tấn công vào khu vực nào thì sẽ điều động tinh nhuệ để đánh thẳng vào mục tiêu, khu vực phòng thủ có binh lực khá yếu mỏng, bởi vì có địa thế quan ải buff thêm, yêu cầu tố chất của tinh binh cũng có thể giảm xuống cho thích hợp. Nhưng dưới trướng của Khương Bồng Cơ thì lại khác, binh mã của cô đều phải liên tục huấn luyện, ngoại trừ một phần nhỏ bộ phận binh mã mới chiêu mộ ra, những người khác đều coi như là tinh nhuệ, tố chất chung rất cao.



Nhánh quân đội nào đi tấn công hay phòng thủ, cũng không có nhiều khác biệt.



Bởi vậy, Vệ Từ đề nghị tăng thêm đầu tư, kiến tạo thêm nhiều đồ quân nhu và vũ khí để bù lại tai họa ngầm khi thay đổi kế hoạch tức thời.



Kỳ Quan Nhượng khổ não, nói: “Nếu làm vậy thì lương thảo sẽ trở nên khan hiếm, mùa đông tới sẽ rất khó khăn.”



Vận chuyển, chế tạo vũ khí cũng cần phu khuân vác, mà phu khuân vác cũng cần phải ăn, tất nhiên sẽ càng cần tới nhiều lương thảo.



Đó chính là một con số thiên văn, lớn hơn nhiều so với dự toán.



Thiếu lương thực trong khi đánh giặc, đó chính là tử cục!



Vệ Từ nói: “Đây đã là một biện pháp không phải biện pháp rồi, hay là... Văn Chứng đi khuyên bảo chủ công thay đổi ý định đi?”



Kỳ Quan Nhượng hừ lạnh một tiếng.



Vệ Từ với chủ công đã là tình cảm giường chiếu, anh còn không có cách khiến cho chủ công mảy may dao động. Kỳ Quan Nhượng chắc cũng sẽ thất bại mà về.



Lúc này, Tôn Văn âm thầm tới gặp Khương Bồng Cơ, nói rõ mục đích của mình.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Ông muốn đi sứ Nhiếp doanh? Vì sao?”



Hai nhà rõ ràng đã phải xé rách da mặt rồi, Tôn Văn còn có gan mà đi qua đó sao.



Tôn Văn nói: “Chủ công chắc chắn là Nhiếp Lương không còn sống lâu nữa?”



Khương Bồng Cơ không nói chắc chuyện gì, cô nói: “Chắc tới sáu phần.”



Tôn Văn nói: “Sáu phần là đủ rồi, cho dù Nhiếp Lương bị bệnh thật hay giả bệnh, ta tự đi xem sao là biết ngay.”



“Hai quân sắp khai chiến, nếu như bọn họ bắt giam ông thì sao đây?”



Hai quân sẽ không bắt sứ giả, nhưng cũng không cản được bọn họ giở trò lưu manh, âm thầm bắt giữ người không chịu thả.



Tôn Văn cười nói: “Ta đã là một bộ xương già rồi, cũng chẳng còn gì để tiếc mạng nữa.”



Khương Bồng Cơ không vui nói: “Tính mạng quý giá biết bao nhiêu? Tái Đạo không biết quý trọng bản thân, thì sẽ ai quý trọng Tôn Lan đây?”



Tôn Lan vẫn còn chưa trưởng thành mà, Tôn Văn thật sự nỡ bỏ sao?



Tôn Văn nghe vậy, chỉ có thể cười khổ sửa miệng, cuối cùng vẫn khiến Khương Bồng Cơ đồng ý để ông đi sứ Nhiếp doanh.



Nói là đàm phán trước trận chiến, thực tế là để tìm hiểu tình hình thực tế của Nhiếp Lương.

Bình Luận (0)
Comment