Binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ chia thành hai đường, một đường theo cô đến ải Trạm Giang Thương Châu, một đường theo Phù Vọng dẫn đầu đi đến quận Hứa trước để chuẩn bị cho cuộc chiến. Đại quân Phù Vọng còn chưa đến được tiền tuyến, hậu phương đã truyền đến một phong mật thư khẩn cấp, khiến gã còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Bóp vỡ ống trúc, Phù Vọng lấy phong thư được xếp ngăn nắp bên trong ra, khẽ vẫy nhẹ để mở bức thư, híp mắt cẩn thận đọc.
Sau khi lướt nhanh qua, hai mày kiếm nhíu chặt lại có thể kẹp chết một con ruồi.
“Người đâu, mau mời quân sư tới đây, nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Gã thấy hơi nhức trứng, đã nói là gã sẽ mang binh cường công Dương Đào mà? Vì sao lại thay đổi mệnh lệnh, còn muốn gã phòng thủ là chính, xem xét thời cơ rồi mới tấn công?
Phải biết rằng trải nghiệm tấn công và phòng thủ hoàn toàn khác nhau, Phù Vọng luôn lấy công làm thủ, rất ít khi bị động phòng thủ.
Quân nhu lương thực trước mắt bố trí cho quân doanh cũng là lấy tấn công làm chủ, năng lực phòng ngự tương đối yếu kém, mệnh lệnh này của Khương Bồng Cơ khiến gã cảm thấy rất khó khăn. Cho dù hậu cần quân nhu đã lên đường rồi, nhưng phải mất một khoảng thời gian nhất định để vận chuyển lên tiền tuyến. Trong thời gian này nếu xảy ra chuyện gì, ví dụ như quân địch chợt phát động tập kích bất ngờ, vậy thì nhức trứng rồi.
Gã gọi mọi người đến chủ trướng bàn bạc cả đêm, xem làm sao để ổn định tình hình, nhân tiện thay chủ công thu dọn cục diện rối rắm vì thay đổi ngay khi lâm trận.
Lúc bọn họ thương nghị ra kết quả, màn trời bên ngoài lều trại đã hoàn toàn tối đen, giống như một vũng mực nước không quấy nổi vậy.
Đang giữa mùa hè, nhiệt độ không khí nóng ẩm, xung quanh lều trại có rất nhiều ruồi muỗi làm mọi người không ngủ được.
Phong Chân trở về lấy một chậu nước lau mồ hôi, nhưng anh ta vẫn trằn trọc, trở mình ngủ không yên, nên dứt khoát đi ra hóng mát một chút.
Tản bộ không bao lâu thì lại gặp phải người quen.
Tay trái Phong Chân cầm khăn tay lau mồ hôi, tay phải nắm chiếc quạt hương bồ quạt gió, nói với Dương Tư: “Hơn nửa đêm rồi, Tĩnh Dung cũng không ngủ được à?”
Dương Tư đang mặc một bộ áo ngủ phong phanh, chỉ phủ một chiếc áo khoác lụa mỏng bên ngoài, mái tóc dài hơi ướt vắt vẻo bên vai, chắc trong lòng cũng đầy lửa giận nên không ngủ được.
Dương Tư liếc mắt nhìn qua Phong Chân, bình thản nói: “Không phải huynh cũng vậy à?”
Quân lệnh thay đổi tới quá đột ngột, sợ là không có mấy người có thể bình tĩnh ngủ ngon giấc.
“Từ nhỏ, thân thể của Chân đã yếu ớt sợ nóng, cứ đến mùa hè là vô cùng khó chịu.” Phong Chân nói: “Mấy năm nay ở phương Bắc hưởng thụ nhiều, nên bây giờ không thích ứng lắm với thời tiết này.”
Phong Chân là nhân sĩ quận An Sơn Chương Châu, theo lý đã sớm quen với thời tiết như vậy rồi, kết quả là anh ta còn sợ nóng hơn cả Dương Tư.
Hai người đều không ngủ được, hơn nửa đêm cũng không có chuyện gì làm để giải trí, nên dứt khoát lấy bàn cờ ra, làm mấy ván.
Dương Tư nhìn đường đi trên bàn cờ của Phong Chân là biết rõ tâm trạng lúc này của anh ta không ổn định, bụng đầy tâm sự, thật không giống với Phong lãng tử ngày thường.
Phong Chân thua ba ván cờ liên tiếp, nhàm chán xua tay nói: “Không được không được, hôm nay tâm trạng không tốt.”
Dòng suy nghĩ trong đầu Dương Tư nhanh chóng hoạt động, gã hỏi anh ta: “Tử Thực đang lo lắng cho sự an toàn của lệnh lang sao?”
Dựa theo quyết định ban đầu, đại quân của Phù Vọng mới là lực lượng tấn công chính, phe kia của Khương Bồng Cơ mới lấy phòng thủ làm chủ.
Chiếm giữ nơi hiểm yếu là ải Trạm Giang, binh mã dưới trướng đều là quân tinh nhuệ, mức độ khó khăn khi phòng thủ sự xâm phạm của quân địch tương đối nhỏ bé, mức độ nguy hiểm cũng giảm đi. Bây giờ thay đổi mệnh lệnh, ải Trạm Giang chuyển thủ thành công, hệ số nguy hiểm tăng vọt. Tên nhóc Phong Nghi bị phân đến một đường kia của chủ công, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đối mặt với nguy hiểm tính mạng.
“Đứa trẻ này từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên đi xa nhà như vậy, bên cạnh cũng không có người thân quan tâm chăm sóc…”
Phong Chân ngày thường tự nhiên phóng khoáng, thái độ đối xử với con trai cũng là hoàn toàn nuôi thả, nhưng trong lòng lại nhớ mong cực kỳ.
Dương Tư bật cười khanh khách: “Người ngoài đều nói Phong lãng tử chỉ quan tâm đến thú vui của bản thân, không để ý đến con trai, bây giờ nhìn thấy lại không giống như vậy.”
Phong Chân hừ lạnh một tiếng, than thở: “Người làm cha nói chung đều có tâm tình này.”
Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng rất nhớ thương.
Dương Tư nghe Phong Chân cảm khái, không khỏi nhớ tới đứa trẻ còn đang nằm trong tã lót, lòng gã cũng tràn ngập suy nghĩ.
Đứa con của gã và Khương Hiệu úy vừa được sinh ra vào năm ngoái. Đó là một bé gái nho nhỏ mềm mại, tay chân mềm đến nỗi như không có xương cốt vậy.
Lần đầu tiên Dương Tư ôm lấy bé, hai tay đều phát run, lúc đứa trẻ ngoan ngoãn kia co lại trong vòng tay gã, một loại cảm xúc không tên xông thẳng lên đầu, giống như muốn lấp đầy chỗ trống trong vùng đất hoang nào đó vậy. Lần đầu tiên gã ý thức được bản thân mình đã trở thành cha của một sinh mạng khác.
Sự lo lắng nhớ mong của Phong Chân dành cho đứa con, Dương Tư có thể hiểu được.
Điều kiện hành quân gian nan khổ cực, đêm hè vô cùng khó chịu, Phong Nghi cũng đang trằn trọc không ngủ được, dứt khoát xách kiếm ra ngoài bắt đầu luyện võ.
Luyện tập đến khi cánh tay mình sung huyết mỏi nhừ, cả người thấm ướt mồ hôi, cậu mới dừng lại.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi nên lúc cậu trở về doanh trướng, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp ngay, lại một đêm mộng đẹp.
Cách ải Trạm Giang còn nửa ngày đi đường, Khương Bồng Cơ chỉ huy quân đội hành quân bằng tốc độ bình thường, Tôn Văn thì đang vội vã chạy về phía ải Trạm Giang dưới sự hộ tống của một đội nhân mã. Hai quân còn chưa khai chiến mà bầu không khí đã như nổi lên mưa to gió lớn, vừa trang nghiêm vừa ngưng trọng. Từng nhóm của đại quân Nhiếp thị đã lần lượt đến tiền tuyến và xây dựng cơ sở tạm thời. Đứng ở ải Trạm Giang nhìn ra bên ngoài, nơi tận chân trời đều tràn đầy cờ xí đỏ thẫm nối liền nhau không dứt, giống như một đám mây rực lửa vậy.
Trên cờ xí không chỉ có chữ “Nhiếp” mà còn có tộc văn của Nhiếp thị nữa.
Trong biên cảnh Trung Chiếu, dân chúng bình thường đều nhận ra ý nghĩa đại biểu của chữ này và hoa văn này.
Dân chúng vùng lân cận ải Trạm Giang đã sớm nghe thấy tiếng gió mà bỏ chạy, chuyển nhà đến nơi khác sinh sống.
Ở gần chiến trường như thế, ai biết có thể bị binh lính phản loạn chém đầu nạp làm chiến công hay không?
Trước kia cũng không phải là không có chuyện như vậy. Thời buổi loạn lạc, mạng người như cỏ rác, chết rồi thì ngay cả kêu oan cũng là điều xa xỉ.
Tôn Văn đã trình lên văn thư mà tự tay Khương Bồng Cơ viết, đây là ngoại giao giữa hai quân, về tình về lý, Nhiếp Lương cũng phải đích thân ra gặp.
Nhiếp Lương đang ngồi trong lều, những người ngồi xung quanh đều là tâm phúc. w●ebtruy●enonlin●e●com
Những người này đều khá nổi tiếng trong biên cảnh Trung Chiếu. Khách quan mà nói, bạn thân kiêm tâm phúc của Nhiếp Lương như Vệ Ưng lại không có cảm giác tồn tại gì.
Nhiếp Lương xem qua nội dung văn thư, nói: “Chữ đẹp, đáng tiếc thái độ qua loa cho có lệ.”
Văn thư là do Khương Bồng Cơ tự tay viết ra, nhưng nội dung lại là người khác sáng tác hộ.
“Liễu Hi phái sứ giả tới đây lúc này là có ý gì?”
“Chắc là chạy tới thăm dò thật hư thế nào. Liễu Hi chia binh thành hai đường, áp lực vốn đã không nhỏ. Dương Đào Nam Thịnh không đủ gây sợ hãi nhưng bọn họ biết rất ít về quân ta, tự tiện khai chiến sợ là không nắm chắc được bao nhiêu phần.” Một người trả lời: “Đúng rồi, sứ giả này là ai? Tôn Văn sao? Hình như chưa từng nghe thấy tên này.”
Người nói lời này là một thanh niên tuổi đôi mươi.
Hắn cảm thấy cái tên Tôn Văn này hơi quen tai, nhưng lại không nhớ ra được đối phương là ai.
Không chỉ mình hắn mà những người khác ở trong lều cũng nhất thời không nhớ ra được.
Cũng chẳng trách, ai bảo ngoài trận chiến Bắc Cương, Tôn Văn trở thành trung tâm của sự chú ý ra thì những lúc khác, ông đều ở hậu phương quản lý chứ, cảm giác tồn tại thấp đến mức đáng sợ.
“Tôn Văn? Đợi đã… chẳng lẽ là Tôn Tái Đạo dưới trướng Liễu Hi?” Có một người nhớ tới: “Người này sao lại tới đây?”
Có thể phát triển sự nghiệp gián điệp đến loại trình độ đó, còn thành thạo điêu luyện một chân đạp mấy chiếc thuyền, đúng là người hiếm có trên thế gian.
Đùa giỡn Bắc Cương trong lòng bàn tay không phải là hành động cợt nhả nhất, mà là sau khi làm nhiều chuyện như vậy, Tôn Văn vẫn có thể an toàn rút lui.
Kể từ trận chiến ở Bắc Cương, Tôn Văn đã bặt vô âm tín, người ngoài suy đoán rằng Khương Bồng Cơ kiêng kỵ Tôn Văn, minh thăng ám hàng*, không dùng ông nữa.
* Minh thăng ám hàng: Đề cập đến chuyện một sĩ quan đang thăng cấp nhưng lại bị tước đi quyền lực.
Không ngờ Khương Bồng Cơ lại trọng dụng Tôn Văn vào lúc này.
Nhiếp Lương rũ mắt nói: “Thăm dò thật hư thì không sao, quan trọng là... Ông ta muốn thăm dò thật hư cái gì.”
Thăm dò binh lực của Nhiếp doanh sao?
Hay là điều gì khác?