Nói xong, Tôn Văn ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Lương, dường như đang chờ một câu trả lời.
Hơn ba mươi người đang ngồi ngay ngắn trong lều, văn sĩ đội chiếc mũ cao mặc áo choàng rộng, võ tướng oai phong lẫm liệt, lúc này lại yên lặng đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được. Không ít người liếc xéo về phía Tôn Văn, có người coi thường, có người khinh bỉ, còn có người đứng ra phản bác Tôn Văn.
Người này không phải là người ngoài mà chính là Phiền Thần vừa rồi còn mới chuyện trò vui vẻ với Tôn Văn.
“Sao Tái Đạo có thể đổi trắng thay đen, không phân rõ đúng sai như thế? Theo tại hạ được biết, rõ ràng là Lan Đình Công có ý đồ với Chương Châu, Châu mục Chương Châu Dương Đào vì bảo vệ dân chúng binh lính dưới sự quản lý của mình, không thể không phái sứ giả tìm chủ ta kết minh. Sao vào trong miệng Tái Đạo, chuyện này lại thành chủ ta không đúng?” Không đợi Nhiếp Lương lên tiếng, Phiền Thần bên cạnh không tán thành nói: “Chủ ta lương thiện khoan dung, nghe tâm nguyện chân thật cấp thiết của sứ giả kia, nên mới đồng ý xuất binh tương trợ. Nếu như Lan Đình Công hiểu được thì phải chủ động lui binh, dẹp loạn binh khí. Tái Đạo cho rằng, lời này có vô lý hay không?”
Tôn Văn cười nói: “Theo như lời ngươi nói, Quang Thiện Công có ý định làm người hòa giải kia sao? Nếu như vậy, Quang Thiện công đại khái có thể viết một phong thư báo cho chủ ta biết. Dựa theo cách làm người của Quang Thiện Công, sao chủ ta có thể xem nhẹ mặt mũi được? Nếu như ba nhà có thể ôn hoà bình tĩnh, thấu hiểu cho nhau, thì đâu đến nỗi thế này? Quang Thiện Công chưa từng báo cho chủ ta biết mà đã dẫn hơn hai trăm nghìn đại quân đến đóng quân bên ngoài ải Trạm Giang, sẵn sàng ra trận, sao chủ ta có thể làm như không nhìn thấy được?”
Nếu như Nhiếp Lương thật sự là vì tốt cho Dương Đào nên mới xuất binh, vậy thì vì sao không viết một phong thư khuyên giải trước chứ?
Không nói hai lời, Nhiếp Lương đã mang theo hơn hai trăm nghìn binh mã uy hiếp cửa ải Trạm Giang là có ý gì?
Nhiếp Lương làm vậy là vì muốn làm người hòa giải hay là ngấp nghé địa bàn Đông Khánh?
Theo lời của khán giả trong kênh livestream mà nói, đây không phải là làm đĩ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao!
Rõ ràng là hành vi của bọn cướp, thế mà lại muốn mang tiếng danh chính ngôn thuận, bao biện!
Nếu so sánh với nhau, phong thái của chủ công nhà mình rõ ràng đặc biệt hơn nhiều, cơ bản không bới móc mượn cớ.
[Bởi vì sau này mi sẽ đánh ông đây, cho nên bây giờ ông đây phải xuất binh tiêu diệt mi trước, cứ bịa ra một lý do là được.]
Người mù cũng nhìn ra được lý do này của Khương Bồng Cơ có bao nhiêu nhảm nhí, nhưng cô có ghét bỏ không?
Phiền Thần biến sắc, không đợi hắn lên tiếng bác bỏ, đồng sự bên cạnh đã bước ra khỏi hàng hỏi Tôn Văn: “Nghe nói, lúc Lan Đình công bị quản chế giữa hai nhà Hoàng Tung, Hứa Bùi, Châu mục Chương Châu Dương Đào đã từng mang binh nghìn dặm xa xôi, từ Nam Thịnh chạy đến Chương Châu Đông Khánh, giúp đỡ Lan Đình Công ngăn địch đúng không?”
Tôn Văn nói: “Chuyện công quy về chuyện công, hai nhà kết minh chống quân địch, mặc dù chủ ta nhận sự giúp đỡ của Chính Trạch Công, nhưng Chính Trạch Công xuất binh lại là vì trả mối thù giết cha. Chẳng lẽ chư vị không biết, kẻ thù giết cha của Chính Trạch Công chính là Triệu Thiệu, người được Hứa Bùi chiêu dụ, trở thành khách khanh dưới trướng, nhận sự bảo vệ của hắn ta sao?”
Kết minh là kết minh, nhưng Dương Đào cũng đâu phải thánh nhân, nghìn dặm xa xôi chạy đến như vậy không phải là làm chuyện đạo nghĩa, anh ta là vì báo thù.
Đừng nói Dương Đào ngây thơ chính trực đến cỡ nào, Tôn Văn này sẽ không để mình bị cho vào tròng như thế đâu.
“Cho dù là vậy, Lan Đình Công và Dương Đào vẫn có tình nghĩa kết minh với nhau.”
Tôn Văn nói: “Đó là sự thật.”
Người kia lại cười nói: “Dường như không có một đồng minh nào từng kết minh với Lan Đình Công được chết già cả.”
Khương Bồng Cơ và Hứa Bùi kết minh, kết quả là hắn ta bị cô đánh vào thành Sơn Ủng, Hứa Bùi rơi vào cái kết tự thiêu mà chết.
Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung kết minh, hai người cấu xé nhau đến mức trời đất đảo lộn, binh lính Hoàng Tung thất bại ở Trường Dã. Mặc dù không chết nhưng phải sống cuộc đời không có gì thú vị.
Khương Bồng Cơ và Dương Đào kết minh, không phải là hai người bọn họ đang chuẩn bị cắn xé nhau sao, còn không biết kết quả thế nào đâu.
Cô còn từng kết minh với An Thôi, một khi Dương Đào ngã xuống, người phải bị đập tiếp theo chính là An Thôi, dự đoán là cũng khó được chết già.
Nhìn kìa, đây đều là bằng chứng cô giết người quen đấy.
Đối xử với các đồng minh của mình đều tàn nhẫn thâm độc như vậy, nhân phẩm của cô còn có gì đáng nói?
Vì sao sĩ tử thiên hạ không thích nương nhờ vào Khương Bồng Cơ, còn không phải là bởi vì danh tiếng của cô quá kém sao, người khác đang ghét bỏ đấy.
Trước sự châm biếm mỉa mai ngầm này, Tôn Văn bình tĩnh tự nhiên.
“Thiên hạ rộn ràng đều đến vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo đều là hướng về lợi ích. Kết minh chống địch là vì cả hai cùng có lợi, hai người cùng tiến cùng lui, đây là kế sách tạm thời, ngộ biến tùng quyền*. Xin hỏi chư quân, trong lúc chủ ta kết minh có làm ra hành động bất nghĩa, tổn thương một chút nào đến đồng minh của mình chưa?” Tôn Văn cười nói: “Chủ ta chưa bao giờ làm chuyện miệng chưa khô máu mà đã phản bội lời thề, phá vỡ hiệp ước, lời chất vấn vừa rồi thật sự quá vô lễ!”
* Phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.
Hiệp ước đồng minh đã kết thúc, lý tưởng lập trường của hai nhà khác nhau, nên cắn xé thì cắn xé, nên đánh thì đánh. Chẳng lẽ vẫn muốn ôm tình cảm xưa cũ không buông tay sao?
Cho dù bây giờ đối phó với Dương Đào, chủ công nhà mình cũng là danh chính ngôn thuận.
Làm người mà, càng nhiều người nói rằng bạn không thể làm tốt thì bạn càng phải làm được.
Dương Đào bên kia truyền ra lời đồn khó nghe như vậy, chửi bới chủ công đủ loại, lại còn được Dương Đào dung túng, ai có thể ngồi yên cho được?
Chủ công vốn là một người phụ nữ, danh dự còn quan trọng hơn cả đàn ông, cô chắc chắn sẽ đòi lại công bằng từ Dương Đào.
Đối mặt với người có da mặt dày như góc tường thành Tôn Văn này, ban đầu không tức giận cũng bị nói cho tức giận.
Lại có một người nói: “Cái cớ mà Lan Đình Công xuất binh chinh phạt Dương Đào thật là buồn cười, làm sao đứng vững bước chân được?”
Tôn Văn nói: “Không phải vậy, chủ ta thân là nữ tử, đi tới bước đường này đã không dễ dàng. Ai không biết ngài ấy kiêng kỵ người ngoài lấy giới tính của mình ra để nói chuyện chứ? Hành động của Dương Đào bỉ ổi, tìm một nam tử rất giống chủ công, bắt gã trần truồng ngay trước mặt công chúng, dân chúng bình thường trả tiền là có thể bóp nhéo nghiệt căn của gã. Hành động đó của hắn không thể nghi ngờ rằng đã vứt mặt mũi chủ ta xuống đất mà giẫm đạp. Đường đường là chư hầu, nếu có thể nuốt trôi miệng ác ý này, sau này chủ ta đặt chân thế nào đây?”
Tôn Văn nói rất công bằng chính nghĩa.
Dương Đào xứng đáng bị đập, Nhiếp thị còn vội vàng kết minh với anh ta để cùng đánh Khương Bồng Cơ, rõ ràng là trợ Trụ vi nghiệt!
Có người cười lạnh nói: “Chuyện này có phải là châu mục Chương Châu làm hay không, còn chờ phải bàn bạc lại. Nghe nói Hoàn Châu cũng có hai người đàn ông rất giống châu mục Chương Châu và trọng thần Nhan Lâm bên cạnh hắn, hai người ban ngày ban mặt làm ra không ít chuyện xấu hổ. Chẳng lẽ hành động đó không phải nhục nhã sao?”
Tôn Văn nói đanh thép: “Chủ ta đã điều tra chuyện này rõ ràng rồi, đó là tặc nhân Đào thị làm ra, ý muốn vu oan hãm hại, châm ngòi sinh sự.”
“Nếu đã như vậy, vì sao câu chuyện ở Chương Châu kia không phải là thủ đoạn của Đào thị, còn Dương Đào chịu oan?”
Đặc điểm của hai chuyện này giống nhau như vậy, rõ ràng là Đào thị châm ngòi sinh sự, Khương Bồng Cơ xử oan người tốt rồi.
Cô không những không ăn năn hối cải, ngược lại còn mượn chính cái cớ này để chinh phạt Dương Đào, mưu đồ hiểm ác.
Tôn Văn lại bác bỏ lần nữa, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Vì đâu?
Trong biên giới Hoàn Châu xuất hiện hàng giả cao cấp của Dương Đào và Nhan Lâm, chủ công liền phái người trừng phạt bọn chúng, tìm hiểu rõ nguồn gốc tra ra được kẻ đầu sỏ gây nên.
Bên Dương Đào thì sao? Vietwriter.vn
Bọn họ không có một chút hành động nào, thậm chí không có lấy một thông báo chính thức, rõ ràng là chột dạ.
Lúc Tôn Văn nói lời này, ông theo thói quen quên sạch chuyện lúc đó Dương Đào vẫn còn đang giằng co trên tiền tuyến Nam Thịnh và bốn bộ Nam Man.
Nói tóm lại, Dương Đào chính là đáng đánh, đánh đến Nhiếp thị mang cờ xí đại nghĩa nhưng dã tâm bừng bừng, mưu đồ lãnh thổ Đông Khánh.
Hai nhà này cá mè một lứa!
Rõ ràng là mưu tính ức hiếp chủ công nhà ông, hai đánh một bắt nạt nhóc đáng thương đây!
Nhiếp thị không chiếm đại nghĩa, dựa vào cái gì mà mang binh tập trung ở ải Trạm Giang, uy hiếp Thương Châu chứ?