Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1463

“Thủy quân cũng không phải là thứ có thể luyện thành trong hai ba năm, thủy vực phía Bắc thưa thớt, sự khác biệt giữa sông nhỏ bãi cạn và sông lớn không phải một điểm hai điểm.” Tiền Tố lại rất lạc quan về điều này: “Một đám binh lính được huấn luyện ở sông nhỏ, nhiều lắm là học được cách nổi và bơi lội, làm sao tác chiến giống thủy quân bình thường được?”



Sự khác nhau giữa thủy chiến và lục chiến cũng không phải lớn bình thường, sân huấn luyện khác nhau, hiệu quả huấn luyện cũng khác nhau.



Trị địa của Khương Bồng Cơ phần lớn tập trung ở phía Bắc. Mặc dù ở phía Bắc có mấy con sông lớn, nhưng phần lớn dòng sông đều có thế nước chảy xiết, độ rộng cũng không thích hợp để huấn luyện thủy quân. Cho dù năng lực Tề Khuông mạnh mẽ hơn nữa, anh ta vẫn có thể luyện ra được thủy quân đạt tiêu chuẩn dưới tình hình thiếu hụt sân bãi sao?



Nhan Lâm lại nói: “Lúc đầu Lâm cũng nghĩ như vậy, có điều... Cẩn thận nghiên cứu những trận chiến lớn nhỏ Liễu Hi đã trải qua mấy năm nay, Lâm lại cảm thấy, có lẽ người trong thiên hạ đều coi thường cô ta. Trong đó ví dụ tiêu biểu nhất chính là chiến dịch Cổ Thủy Bắc Cương. Diện tích lãnh thổ của Bắc Cương là thảo nguyên bao la rộng lớn, theo lý thuyết, nơi này thích hợp nhất là kỵ binh tác chiến, hẳn là Bắc Cương phát huy ưu thế sân nhà của mình. Kết quả là Bắc Cương đối chiến với Liễu Hi, trận chiến đầu tiên lại là triển khai thủy chiến vây quanh Cổ Thủy...”



Cho dù câu chuyện bên trong việc bộc phát trận thủy chiến này tương đối phức tạp, nhưng cũng không có cách nào che giấu được tiếng cười trong đó.



Sân nhà thảo nguyên nên dùng kỵ binh để phân thắng bại, kết quả lại bộc phát thủy chiến làm cho người ta nghẹn họng trân trối.



“Mặt sông Cổ Thủy rộng năm dặm, nếu như huấn luyện thủy quân ở đây, hiệu quả không bằng mặt sông lớn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.”



Cổ Thủy là con sông lớn nhất bên trong Bắc Cương, bắt nguồn từ cực Bắc, kéo dài toàn bộ Bắc Cương, phân ra rất nhiều nhánh sông, nuôi dưỡng vô số con dân Bắc Cương. Cho dù chưa tận mắt nhìn thấy toàn cảnh Cổ Thủy, nhưng Nhan Lâm cũng có thể tưởng tượng ra mấy phần. Huấn luyện thủy quân ở nơi này hẳn vô cùng có lợi.



Tiền Tố vừa nghe thấy lời này, hàng chân mày chau lại.



“Nếu như ngay đến khuyết điểm này Liễu Hi cũng bù đắp được rồi thì thủy quân trong tay cô ta...” Tiền Tố không giỏi đưa ra kết luận lắm nhưng cũng đoán ra được, thủy quân trong tay Khương Bồng Cơ không phải là con cọp giấy như trong tưởng tượng, chẳng những có ưu thế về nhân số mà còn có sức lực chiến đấu: “Phần thắng quân ta ở đâu?”



Hắn không nhớ lầm, Nhan Lâm vừa mới nói không phải Dương Đào không có phần thắng.



“Tác chiến thủy quân không giống với binh lính bình thường, không chỉ đòi hỏi sự huấn luyện lâu dài mà còn đòi hỏi kinh nghiệm chắc chắn tích lũy từ thực chiến. Liễu Hi đánh trận ở phía Bắc, chỉ có một hai trận thủy chiến, kinh nghiệm tác chiến non nớt. Thủy vực Chương Châu phức tạp, bọn họ vừa mới đến đây, hoàn toàn không biết về đường đi thủy vực, thay đổi thời tiết, tình hình sông ngòi ở đây.” Nhan Lâm rủ mắt nói: “Tận dụng tốt điều đó, chưa chắc không có phần thắng.”



Tiền Tố rất tin tưởng vào Nhan Lâm, sau khi nghe xong thì tự tin hơn một chút.



Nhưng mà…



“Nếu như sơ suất không giữ được Chương Châu...” Tiền Tố hỏi một vấn đề rất khó chịu.



Nhan Lâm nói: “Nếu như không giữ được Chương Châu thì Liễu Hi có thể mang binh xuôi theo sông lớn xuống thẳng phía dưới, tấn công Nam Thịnh... Kết quả còn cần nói nhiều sao?”



Nếu như Chương Châu thua thủy chiến, Dương Đào muốn trở mình cũng không dễ dàng.



Dù sao, kẻ địch ngấp nghé bọn họ không chỉ có Khương Bồng Cơ mà còn có một An Thôi tâm tư xảo quyệt.



Trước có con hổ dữ Khương Bồng Cơ, sau có con sói đói An Thôi, Dương Đào chính là nhóc đáng thương bị kẹp ở giữa.



Lúc mọi người dưới trướng đang mờ mịt lo lắng cho tương lai sau này của mình, Dương Đào vẫn ăn uống no say ngủ ngon giấc, mỗi ngày thức dậy mặc quần áo rửa mặt ăn cơm, vây xem huấn luyện thủy quân, xử lý công văn, bận rộn đến lúc trăng treo giữa trời mới trở về nhà ăn cơm, trêu chọc con trai, chàng chàng thiếp thiếp với vợ...



Nhan Thư Yểu vốn chứa đầy một bụng tâm sự, nhìn thấy chồng nên làm gì thì làm, nhất thời có loại cảm giác vô lực như đấm vào bông vải.



“Lo lắng cái gì... Dù sao sẽ không đến nỗi ngay đến hai mẹ con nàng vi phu cũng không che chở được.”



Dương Đào quay người sang hướng vợ, còn có một bé con đang nằm ê a giữa hai người bọn họ.



Đứa bé lớn lên rất nhanh, trắng trắng mập mập, khỏe mạnh kháu khỉnh, thấy người là mỉm cười, Dương Đào lần đầu tiên được làm cha, dĩ nhiên cảm thấy mới mẻ.



Nhan Thư Yểu nói: “Thiếp thân không phải lo lắng về chuyện này... Chỉ cần đi theo phu quân, trần gian hay âm phủ cũng không sao cả.”



“Những lời không may mắn này nói ít thôi, dương khí đứa nhỏ yếu ớt, cẩn thận chọc phải thứ không sạch sẽ.” Dương Đào rất ngây thơ xùy xùy mấy tiếng, nói tiếp: “Chẳng qua vi phu dồi dào dương khí, phu nhân đừng ngại sát lại gần một chút. Mặc kệ kẻ xấu nham hiểm u ám gì đó đều không thể đến gần hai mẹ con nàng.”



Nhan Thư Yểu: “...”



Dương Đào trêu chọc bé con một lúc rồi thở dài, nói: “Cho dù nàng và Thiếu Dương đều không nói ra, nhưng trong lòng vi phu rất rõ ràng. Nếu không gia nhập liên minh Nam Thịnh đối phó với bốn bộ tộc Nam Man thì lúc đối đầu với Liễu Hi cũng không cần lo sợ như vậy. Bây giờ sức mạnh bị hao tổn nhiều nhưng phần thắng khó đoán trước được...”



Trong lòng anh ta biết rõ nhưng anh ta là chủ công, với tư cách là sức mạnh cốt lõi để mọi người dựa vào, tuyệt đối không thể không đánh mà sợ.



Tình hình bây giờ, không phải nói không muốn tranh giành là có thể lui ra ngoài, Dương Đào không chỉ phải vì bản thân mình, vì dân chúng phía dưới mà còn phải phụ trách với những người tùy tùng vẫn luôn tận tâm trung thành với anh ta. Bọn họ đều không muốn đầu hàng nhận thua, Dương Đào lại càng không được phép có loại suy nghĩ này.



Nhan Thư Yểu ngơ ngác, ánh mắt phức tạp.



“Phu quân có ý gì?”



Dương Đào nói: “Còn có thể có ý gì nữa, đánh thôi, thắng hay thua đều chấp nhận. Cho dù là thắng hay thua, hết sức là được.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Anh ta là một người có tính cách cẩu thả, nỗi ám ảnh thắng bại cũng không mạnh, nếu không có Nhan Lâm nâng đỡ, anh ta cơ bản sẽ không đạt được vị trí ngày hôm nay.



“Ước mơ trước kia của ta chính là làm một hiệp sĩ đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, trừ gian diệt ác.” Vẻ mặt Dương Đào bình tĩnh nói: “Sau khi phụ thân qua đời, bên người không có nơi che gió che mưa để dựa vào, vi phu mới phát hiện suy nghĩ này của mình quá ngây thơ. May mắn không phải một thân một mình, còn có Thiếu Dương giúp đỡ làm bạn. Sau khi loại trừ Ngụy Đế, báo thù cho cha, vi phu đã có suy nghĩ… Làm cho ai thất vọng cũng không được phép làm cho Thiếu Dương thất vọng.”



Chỉ cần Nhan Lâm vẫn muốn cố gắng thêm một chút nữa, Dương Đào bỏ cả tính mạng cũng sẽ không rút lui nửa bước.



Nhan Thư Yểu nói: “Tình nghĩa giữa phu quân và đại huynh thật khiến cho người khác hâm mộ.”



“Dù gì cũng là giao tình cùng nhau mặc tã lớn lên. Huynh ấy liều mạng vì ta, sao ta có thể làm cho huynh ấy thất vọng.”



Dương Đào cười nói: “Bây giờ đã có hai mẹ con nàng, vi phu sẽ cố gắng hết sức sắp xếp xong đường lui cho hai người.”



Nhan Thư Yểu khẽ thở dài không nói gì, chỉ ôm chặt lấy đứa bé trong lòng, nép vào lòng anh ta.



Cô biết phải lạc quan một chút, nhưng tình hình như vậy, cô vẫn không nhịn được suy nghĩ nhiều.



Cho dù Dương Đào nói sẽ bảo vệ tốt cho mình và con, nhưng cô không cảm thấy cuộc sống này có thể có bao nhiêu thú vị nếu không có Dương Đào.



Đối với tình cảm vợ chồng ân ái mà nói, mất đi một nửa kia của mình thì cần phải có dũng khí rất lớn để tiếp tục sống.



Ngày thứ hai, sắc trời bên ngoài mới vừa tờ mờ sáng, Dương Đào đã đúng giờ thức dậy mở mắt ra.



Anh ta cẩn thận đứng dậy, sờ tã lót của bé con đang ngủ trên giường nhỏ, phát hiện bé con lại đái dầm đại tiện rồi, vội vàng gọi thị nữ lấy nước ấm và khăn vải sạch đến. Tình tính đứa bé này rất khó chịu, một khi không thoải mái thì sẽ gào khóc to lên, bà vú dỗ thế nào cũng không dỗ được, chỉ có mẹ ruột ôm lấy dỗ dành mới chịu dừng lại. Vì để cho phu nhân nhà mình ngủ thêm một lúc nữa nên Dương Đào chỉ có thể ngủ không sâu giấc, ban đêm thức dậy mấy lần cho đứa bé đi tiểu tiện đại tiện.



“Người làm cha đại khái đều có tâm trạng như vậy.”



Hy vọng có thể tạo ra một vùng trời cho con yên ổn trưởng thành.



Dương Đào hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ bé của con trai, rồi mặc quân phục vào đi làm việc.

Bình Luận (0)
Comment