Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1464

Tại thủy vực bên trong Chương Châu, thủy phỉ hoành hành bốn phía, dân chúng địa phương lầm than.



Thời Dương Kiển còn sống, tất cá đám thủy phỉ lớn nhỏ đều bị ông dẫn người cho “ăn hành”.



Lần nào cũng là ông dẫn đầu làm gương, đánh cho bọn thủy phỉ kêu cha gọi mẹ, trợ giúp không biết bao nhiêu người dân thoát khỏi sự hãm hại của bọn bất lương kia.



Bởi vậy, danh tiếng của Dương Kiển ở Chương Châu cực kỳ tốt, sau khi ông bị Triệu Thiệu hại chết, có mấy nghìn người dân đưa tang ông. Dương Đào có thể trấn giữ Chương Châu vững chắc, diệt trừ Ngụy Đế, sau đó cùng các trung thần đến Nam Thịnh phát triển tốt như vậy không thể thiếu công lao của người cha Dương Kiển.



Dương Kiển chết đi, có người đau thương tiếc nuối, nhưng cũng có người mừng rỡ khôn xiết, vỗ tay khen hay.



Những người này không chỉ có đối thủ chính trị của Dương Kiển mà còn có cả đám thủy phỉ từng bị ông chèn ép.



Đám thủy phỉ ở lưu vực phụ cận Chương Châu không phải người đơn giản, có vài người dòng đời xô đẩy nên mới đi làm cướp, nhưng phần lớn thủy phỉ đều là “cha truyền con nối”. Tổ tiên làm thủy phỉ, cướp con gái nhà lành về làm áp trại phu nhân, cưỡng ép phụ nữ phải sinh con. Sau khi đứa bé lớn lên thừa kế nghề nghiệp của phụ thân - cướp bóc, ăn cướp thuyền bè của thương nhân qua lại, chèn ép dân lành, cướp con gái nhà lành để sinh con dưỡng cái.



Bởi vì số lượng thủy phỉ rất đông, thế lực mạnh, thời kỳ phát triển hưng thịnh còn cấu kết với quan phủ địa phương, trưởng quan quận châu hưởng thụ đồ cung phụng của lũ thủy phỉ, mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi của chúng, còn đám quan lại tiểu tốt thu được chút hối lộ liền biến thành người truyền tin cho chúng!



Trải qua mấy đời tích lũy, thế lực của lũ thủy phỉ nghiễm nhiên biến thành một “khối u ác tính” ở Chương Châu.



Dương Kiển là người tính tình ngay thẳng, trong mắt ông không chứa nổi một hạt cát, căn bản không thèm nhận hối lộ của bọn thủy phỉ. Cả đời ông đã giao đấu hơn trăm trận lớn nhỏ với lũ thủy phỉ, cũng đã từng đánh phá hơn trăm hang ổ của thủy phỉ, số lượng thủy phỉ chết dưới đao của ông đếm không hết. Có vài tên thủy phỉ hồ đồ ngu xuẩn, giờ cỏ trên mộ chúng đã cao hơn hai mét, có vài tên kính nể Dương Kiển, ngược lại bị ông thuyết phục, cam tâm tình nguyện trở thành thành viên dưới trướng ông, theo ông nam chinh bắc chiến.



Dương Tư ngồi trên boong tàu than nhẹ: “Một hảo hán như vậy lại chết dưới tay loại tiểu nhân như Triệu Thiệu, thật là đáng tiếc.”



Hai bên bờ sông là các dãy núi trùng trùng điệp điệp, mây mù tràn ngập, gió từ phía đối diện thổi tới khiến tay áo bay bay, mái tóc rối bời, tự dưng có ảo giác mọc cánh thành tiên. Dương Tư thoải mái duỗi người, dáng vẻ hưởng thụ nhưng miệng lại nói ra mấy lời mang theo chút ác ý.



“Tên tiểu nhân Triệu Thiệu này, năm đó thật sự hời cho hắn.” Dương Tư nói: “Nếu không phải tại hắn, bậc hảo hán như Dương Kiển sao có thể hy sinh vô ích như thế.”



Bất kể là loạn thế hay thịnh thế, người như Dương Kiển luôn đáng để được sùng bái khen ngợi.



“Tiền bối Dương Kiển quả thật là một anh hùng hào kiệt.” Lý Uân gật đầu tán đồng, nói: “Đáng tiếc không có duyên, năm đó chỉ gặp qua mấy lần.”



Lý Uân và Dương Tư đều mặc hoa phục, Lý Uân giống như một lang quân yêu kiều không rành thế sự, còn Dương Tư lại giống như một lão gia giàu có an nhàn.



Bọn họ giả trang như vậy tất nhiên là để làm mồi nhử, lừa gạt đám thủy phỉ đến ăn cướp.



Chỉ có điều lũ cướp này xuất quỷ nhập thần, vẫn luôn không có động tĩnh gì, bọn họ rảnh rỗi nhàm chán bèn dứt khoát quấn lấy Tề Khuông tám chuyện về danh nhân danh sĩ ở Chương Châu giết thời gian. Thần tượng mà Tề Khuông sùng bái nhất chính là cấp trên Dương Kiển, anh ta luôn luôn nhìn Dương Kiển thông qua một tấm “kính lọc” dày cả mét. Anh ta bắt đầu kể từ sự tích lúc nhỏ của Dương Kiển, nói liên tục suốt một canh giờ. Bởi vậy Dương Tư và Lý Uân mới có màn cảm khái phía trên.



Để lừa bọn thủy phỉ mắc câu, đám người Lý Uân bèn ngụy trang thành đội ngũ thương nhân buôn bán. Sợ thủy phỉ không nắm được thông tin hoặc không chịu mắc câu, bọn họ còn tung tin từ sớm rằng phải vận chuyển một trăm nghìn thạch lương thảo đến Chương Châu để bán với giá cao, kiếm một khoản tiền bất chính từ chiến tranh.



Một số thủy phỉ có câu cửa miệng “ăn cướp chính nghĩa”, “trộm cướp cũng có đạo lý của trộm cướp” ghét nhất loại thương nhân này, đến lần nào cướp lần đó, cực kỳ dễ cắn câu.



Mới đầu Lý Uân còn hoang mang chưa hiểu thâm ý của Tề Khuông khi sắp xếp như vậy.



“Như vậy... Thật sự bọn chúng sẽ bị lừa ư?”



“Một trăm nghìn thạch lương thảo” thì “một trăm nghìn thạch lương thảo” đã đành, lại còn thêm câu “vận chuyển đến Chương Châu bán với giá cao” để làm gì?



Dương Tư chậc một tiếng, giễu cợt: “Chuyện này Hán Mỹ không hiểu rồi, cho dù là thủy phỉ, nói cho cùng vẫn là người, làm gì có người nào không sĩ diện hão chứ? Ăn cướp của dân thường không được lợi gì còn bị chửi chứ ăn cướp của thương nhân lòng dạ đen tối thì chẳng sao hết, ngược lại người ta còn cảm thấy mình là anh hùng đang ‘vì dân trừ hại’. Những tên ‘ăn cướp chính nghĩa’ kia thích nhất là chọn những thương nhân có tiền và danh tiếng xấu để ra tay, vừa được lợi lại vừa có tiếng thơm.”



Gã nói như vậy Lý Uân mới hiểu ra.



Nhưng mà...



“Ăn cướp thì vẫn là ăn cướp, bất kể người bị cướp làm nghề gì, đi trộm cướp thứ không thuộc về mình chính là phạm tội. Một đám trộm cướp lại còn cảm thấy mình ‘vì dân trừ hại’?” Hai đầu lông mày của Lý Uân nhíu lại đến mức có thể kẹp chết con muỗi: “Dù có mượn cớ gì đi nữa thì cũng chỉ là một tấm màn che để lấp liếm cái xấu mà thôi.”



Dương Tư cười thoải mái.



“Hán Mỹ nghĩ như vậy không sai, nhưng không thể ngăn được dân chúng bình thường dễ bị lừa gạt.”



Tề Khuông cũng phụ họa theo: “Quân sư nói đúng lắm, lưu vực Chương Châu quả thật có không ít người tự xưng là ‘ăn cướp chính nghĩa’, đặc biệt chỉ cướp tiền của thương nhân, khoác lác là ‘cướp của người giàu chia cho người nghèo’, bọn chúng ‘che chở’ cho ngư dân ở địa phương không bị lũ cướp ở nơi khác làm hại, vì vậy ngư dân chịu ơn bèn tôn sùng bọn chúng làm anh hùng, thậm chí còn có ngư dân chủ động đưa tin cho bọn thủy phỉ hoặc lập bia trường sinh cho lũ cướp trong nhà…”



Lý Uân lắc đầu: “Chuyện này quả thật hiếm gặp, người dân cũng quá dễ bị lừa.”



Dương Tư nói: “Hán Mỹ, câu chuyện này dạy chúng ta một đạo lý, cậu đoán xem đó là đạo lý gì?”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Lý Uân nhíu mi suy nghĩ một lát rồi hỏi không chắc chắn lắm: “Danh tiếng?”



Dương Tư vỗ tay cười: “Đúng vậy, làm chuyện gì cũng phải tạo danh tiếng tốt thì mới lừa được người. Chỉ cần danh tiếng đủ tốt, dù cậu có giết người phóng hỏa, bắt cóc cướp giật thì dân chúng vẫn thấy cậu không làm gì sai, cậu làm rất tốt, vỗ tay hoan hô cậu.”



Lý Uân nói: “Tiên sinh đang dạy hư người ta rồi.”



Dương Tư cười, nói: “Dạy hư người ta? Cái này còn cần đến lượt ta dạy à? Cậu quay sang nhìn chủ công nhà chúng ta đi, đó mới là ‘người trong nghề’ giỏi giang.”



Chủ công nhà mình làm chuyện xấu, không phải lần nào cũng làm như vậy hay sao?



Sắc mặt Lý Uân trầm xuống, nói: “Sao chúng ta có thể nghị luận sau lưng chủ công được.”



Dương Tư phất tay nói: “Kể cả chủ công có nghe được thì ngài ấy cũng không có ý kiến gì.”



Lúc này, Lý Uân thính tai nghe được một câu nói.



“Không, ngài ấy rất có ý kiến đó.”



Lý Uân chợt quát một tiếng: “Ai trốn ở đó vậy?”



Má ơi!



Bị phát hiện mất rồi!



Lý Uân bất ngờ đứng dậy, đá văng ván cửa, nhanh nhẹn nắm lấy cổ áo tên kia, bắt người đang núp phía sau ra.



“Lực cánh tay của tráng sĩ thật tốt nha!”



Rõ ràng bị bắt tại trận, người nọ không những không chột dạ chút nào mà còn vỗ tay khen Lý Uân.



Tiểu thiên sứ Hán Mỹ quả nhiên là người đàn ông tư chất ưu việt, lực cánh tay như này khiến người ta hâm mộ, một người hơn năm mươi cân mà có thể nhấc lên dễ dàng như vậy.



Dương Tư vừa nghe thấy liền phì cười, Lý Uân bị trêu đến đỏ cả mặt, Tề Khuông tuy không cười nhưng ánh mắt cũng thoáng qua nét cười.



Lý Uân vặn tay người nọ ra sau lưng, mắng: “Mới nãy ngươi nấp bên trong nghe trộm cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment