“Huynh, huynh, huynh muốn làm gì? Huynh đừng dọa ta, ta cực kỳ nhát gan, bình thường thấy con gián đều hét chói tai đó.”
Cô ngư dân bị hành động của Dương Tư làm cho bối rối, nhưng anh ta biết Dương Tư là một nhân vật khó dây dưa, không dám đắc tội với vị đại gia này.
Đám cá muối thấy cô ngư dân phản ứng như vậy, nhất thời hận không thể bò qua màn hình thay anh ta nhận một vái này của Dương Tư.
Bọn họ theo dõi kênh livestream này nhiều năm như vậy có thấy Dương Tư như thế bao giờ đâu.
[Hận Đã Sinh Quá Sớm]: Đừng có ngáo ngơ ra đấy nữa! Phản ứng gì đi chớ, Tiểu Dung Dung đang cảm ơn cậu đó!
[Tử Khâm U Nguyệt]: Đây chính là cơ hội nghìn năm khó gặp, lấy thân phận “quỷ núi” của cậu ra làm màu đi, đừng sợ!
[Viêm Hoàng Hoa Thác]: Tiểu Dung Dung coi cậu là thế ngoại cao nhân đó, nhân cơ hội này giả bộ làm màu đi, người anh em à, bỏ lỡ lần này là không còn cơ hội nữa đâu.
Một đám cá muối ở trước màn hình gấp gáp, có nhiều người thật ra là ghen tị và hâm mộ.
[Khuynh Linh Tâm]: Tình nguyện dùng hơn năm mươi cân thịt ba chỉ chính tông trên thân sáu người bạn cùng phòng để đổi lấy một lần tham gia “Mộng Hồi Nghìn Năm”!
[Đừng Buồn Nha]: Tui cũng cầu nguyện, nguyện dùng bàn phím chuyên copy paste của Đường Thất đổi một lần tham gia “Mộng Hồi Nghìn Năm”.
Đám cá muối thì đang đùa vui vẻ còn cô ngư dân lại khẩn trương đến mức siết chặt quả đấm, không biết nên phản ứng như thế nào.
“Mới vừa rồi đã xúc phạm đến cô, mong tiểu nương tử bỏ qua cho.” Dương Tư nói: “Ân đức này không khác nào ân đức trao Tố Thư của Hoàng Thạch Công*.”
* Tố Thư do Hoàng Thạch Công sáng tác vào cuối thời Tần, đến thời nhà Hán được ca ngợi là Thiên Thư. Đây là một quyển sách giảng đạo đối nhân xử thế, chứa đựng đầy mưu lược, có địa vị trọng yếu trong lịch sử.
Tiểu... Tiểu nương tử???
Mặc dù cô ngư dân biết ở thời đại này gọi những cô gái chưa lấy chồng là “tiểu nương tử” nhưng anh ta vẫn không tự chủ mà đỏ mặt.
“Không... Không cần nói xin lỗi đâu, huynh không giết ta là ta đã vui mừng lắm rồi.” Cô ngư dân nói xong dừng một chút, không biết nghĩ tới gì đó cực kỳ bậy bạ, ánh mắt lộ ra mấy phần né tránh: “Vậy... Vậy nếu các huynh thật sự muốn cảm ơn ta thì có thể giúp ta hoàn thành hai tâm nguyện nho nhỏ hay không?”
Cô ngư dân dùng khe hở bé xíu xiu giữa ngón tay cái và ngón trỏ để tỏ ý tâm nguyện của mình không lớn lắm.
Dương Tư không bất ngờ, gã nói: “Chỉ cần việc đó trong khả năng cho phép, không vi phạm trung hiếu nhân nghĩa thì tất nhiên sẽ dốc sức giúp tiểu nương tử hoàn thành tâm nguyện.”
Cô ngư dân nói: “Huynh có thể bảo huynh ấy gọi ta một tiếng ‘tiểu nương tử’ được không?”
Anh ta chỉ Lý Uân, mặc dù nội tâm là một người đàn ông nhưng chuyện đó không hề cản trở anh ta thích tiểu thiên sứ Hán Mỹ nha.
Phải biết anh ta chính là fan papa lâu lăm của Lý Uân, lúc Lý Uân lập gia đình anh ta còn tặng tiền nữa.
Dương Tư: “...”
Đây là tâm nguyện kiểu gì vậy?
Lý Uân cũng thấy khó hiểu, “tiểu nương tử” là cách gọi đặc biệt ư?
Dù sao cũng chỉ là gọi một tiếng, đương nhiên Lý Uân sẽ không từ chối, khi anh dùng khẩu âm tao nhã nói ra ba từ “tiểu nương tử”, cô ngư dân cảm thấy tim mình được thần Cupid và Nguyệt Lão cùng chăm sóc. Anh ta muốn vượt tường, từ fan papa chuyển sang làm fan bạn gái.
Livestream có thể xem lại được, lúc trở về anh ta phải cắt đoạn âm thanh Dương Tư và Lý Uân gọi “tiểu nương tử” làm nhạc chuông mới được.
“Khụ khụ... Tâm nguyện thứ hai là...”
Cô ngư dân mất tự nhiên xoa xoa tay, hai gò má đỏ bừng làm Dương Tư thấy hơi nghi ngờ.
“Tâm nguyện thứ hai là... Các huynh có thể tự tay ký tên cho ta hay không?”
Dương Tư nhướn mày, không hiểu hỏi lại: “Tự tay ký tên?”
“Chuyện này... Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, luôn muốn lấy được đồ gì đó của thần tượng làm vật kỷ niệm ấy mà.” Cô ngư dân đáng thương nói: “Trong núi chẳng có gì thú vị, nhân gian lại không thể ở lâu... Các huynh có biết ta đến đây một chuyến khó khăn thế nào không? Tự tay ký tên cho ta làm vật kỷ niệm đi.”
Dương Tư hơi do dự, không biết đối phương muốn mình “tự tay ký tên” là làm gì.
Nếu cô ta là yêu quái trên núi thật, căn cứ vào những tiểu thuyết mà Dương Tư đọc, gã luôn cảm thấy hơi bất an.
Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút thì chữ viết của mấy người bọn họ cũng không phải vật gì hiếm lạ, bình thường Dương Tư còn có thói quen luyện chữ, bản viết nháp nhiều vô kể. Nếu như con “quỷ núi” này thật sự có ác ý thì có nhiều chuyện khác để làm chứ tội gì dùng tin tức trân quý như vậy làm mồi nhử.
Chỉ trong chớp mắt, vô số suy nghĩ nảy ra trong đầu gã.
Sau khi cân nhắc, Dương Tư cười đồng ý.
Nói là “tự tay ký tên” nhưng Dương Tư không chỉ viết mỗi cái tên mà còn thuận tiện viết thêm một câu chúc.
Gã giả bộ lơ đãng hỏi: “Cô tên gì?”
Cô ngư dân nói ra tên thật của mình theo bản năng nhưng hệ thống không cho phép nên biến thành ID trong kênh livestream.
“Ta tên là Ăn Cơm Bằng Chân.”
Tay Dương Tư khựng lại, suýt nữa làm hỏng tờ giấy: “...”
Cô ngư dân cũng nhận được giải thích của hệ thống, nhất thời có loại xúc động khóc không ra nước mắt.
Mẹ ơi, đặt ID là gì không đặt, lại cứ lấy cái tên “Ăn Cơm Bằng Chân”, bây giờ thì hay lắm, mất hết mặt mũi.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Ánh mắt của Lý Uân cũng thay đổi, kinh ngạc nói: “Sao lại lấy cái tên ‘Ăn Cơm Bằng Chân’ kỳ cục như vậy?”
Kỳ quái thì cũng thôi đi, quan trọng là cái tên này rất thô bỉ.
Thử tưởng tượng mình đang ngồi trước bàn ăn, dùng chân ăn cơm, nhất thời sắc mặt xanh mét.
Cô ngư dân khóc không ra nước mắt lấp liếm cho bản thân: “Quỷ núi và con người không giống nhau, ở chỗ ta còn có tên gọi là ‘Yêu Đương Không Bằng Chơi Gay’, ‘Yếu Thì Đừng Ra Gió’... Dù sao cũng là quỷ núi, các huynh cũng hiểu mà, các loại phong tục không giống với loài người, các huynh phải hiểu cho ta.”
Dương Tư dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía quỷ núi.
Mặc dù như vậy, cô ngư dân vẫn thành công nhận được chữ ký của cả ba người.
Trong ba người, chữ của Dương Tư đẹp nhất, cô ngư dân cũng không nói được đẹp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy câu “chữ sao người vậy” mà đặt trên người Dương Tư không chính xác chút nào. Chữ của Lý Uân cũng bất đồng với khí chất của anh, từng nét chữ đều tự nhiên phóng khoáng, còn chữ viết của Tề Khuông bình thường không có gì đặc biệt.
“Ta muốn đóng khung nó rồi truyền cho con cháu đời sau.”
Tiếc nuối duy nhất đại khái là không có được chữ ký của những người khác.
Nếu như thời điểm anh ta xuyên không là tiệc mừng năm mới thì tốt biết mấy, lúc đó nhân viên dưới trướng Streamer tề tụ đông đủ, một lần duy nhất là có thể đạt được thành tích sưu tập rồi.
Cô ngư dân vừa mới dứt lời, thuyền bè phía trước đột nhiên có báo động.
Vẻ mặt Dương Tư lạnh lùng nói: “Đến rồi.”
Cô ngư dân không biết là cái gì đến, một lát sau anh ta nhìn thấy phía bờ sông có rất nhiều thuyền bè đang tiến đến gần, người trên thuyền bộ dáng bặm trợn, nhất thời có dự cảm không lành.
Lý Uân bảo anh ta vào trong khoang thuyền trốn, bọn thủy phỉ không nói đạo lý, ngộ nhỡ lỡ tay làm anh ta bị thương thì không tốt.
“Sẽ không có nguy hiểm chứ?” Cô ngư dân thấp thỏm hỏi Lý Uân.
Lý Uân nói: “Chẳng qua chỉ là mấy tên thủy phỉ mà thôi.”
Bởi vì Dương Tư sắp xếp, thủy phỉ biết đây là một đơn hàng khủng, hầu như cử tất cả những tên khỏe mạnh trẻ trung trong thủy trại ra trận, có chừng hơn nghìn người. Thuyền bè với quy mô như vậy đối với bọn thủy phỉ cũng chỉ là kích cỡ trung bình, nhưng một trăm nghìn thạch lương thảo đáng để bọn chúng huy động nhân lực.
Dương Tư nói: “Phái người thương lượng với bọn chúng, dò xét xem thực lực ra sao.”
Hạm đội ngụy trang là đội buôn, những người đứng trên boong tàu đều là những người mặc quần áo vải thô hoặc là những người lái tàu lớn tuổi.
Mặc dù xung quanh có một ít binh lính nhưng đối với thủy phỉ mà nói không đủ sức uy hiếp.
Thủy phỉ nói: “Bọn ta chỉ cần tài sản, không cần mạng của các ngươi. Biết điều thì để lại tài sản đi.”
“Chư vị anh hùng hảo hán, tiểu nhân chỉ là người bôn ba từ Bắc vào Nam buôn bán nhỏ lẻ nuôi gia đình qua ngày, hiện nay chuyện làm ăn không dễ dàng, nếu các người đoạt hết tất cả chẳng khác nào lấy đi tính mạng cả một nhà già trẻ. Cầu xin các vị anh hùng hảo hán nương tay cho.”