Thấy Dương Tư sợ run tại chỗ, cô ngư dân cười hì hì lại gần, một tay chống nạnh, một tay vỗ vai Dương Tư một cái như kiểu thân quen lắm.
“Stream... Chủ công nhà các huynh không phải người thường, không thể nào thua được.”
Suýt nữa thì nói ra từ “Streamer”, cô ngư dân kịp thời ngừng lại, sửa lại câu từ.
Dù gì cũng là đại lão đến từ tương lai, nếu Khương Bồng Cơ đang chiếm ưu thế mà còn bị đánh bại, đó chẳng phải là “có tiếng mà không có miếng” ư?
Dương Tư không để ý đến động tác của đối phương, hỏi: “Số trời an bài?”
Cô ngư dân đang định nói “phải”, nhưng không biết anh ta nhớ ra cái gì đó lại lắc đầu phủ nhận, dọa Lý Uân và Tề Khuông không dám lên tiếng.
“Quỷ núi” có ý gì vậy?
“Huynh không cảm thấy nói công lao của cô ấy trong những năm này và thành quả có được nhờ có sự hy sinh của các tướng sĩ là do hai chữ ‘số trời’ đơn giản mang lại thì quá mức bất công cho cô ấy và linh hồn những chiến sĩ đã hy sinh hay sao?” Cô ngư dân nói: “Nói cho cùng, tất cả những thứ hiện tại chẳng lẽ không phải do chủ công nhà các huynh và chính các huynh tự giành được ư? Hai chữ ‘số trời’ nhẹ tênh làm sao có thể mang lại thành quả to lớn như vậy?”
Cô ngư dân cũng không biết nên biểu đạt suy nghĩ của mình như thế nào, khổ sở gãi gãi đầu.
“Nếu như ta gian khổ học tập mười mấy năm mới thi đỗ đệ nhất học phủ, kết quả lại có một tên ngu đần nào đó nhảy ra nói với ta rằng ta có thể thi đỗ là bởi vì hắn giúp ta bày lễ cầu nguyện, bỗng nhiên mười mấy năm cố gắng của ta biến thành chẳng là gì cả thì ta sẽ nhảy dựng lên đánh hỏng đầu tên kia ấy chứ. Nói là do số trời an bài không bằng nói là ‘tay làm hàm nhai’. Ta tin rằng chủ công nhà huynh sẽ trụ được đến cùng.”
Chân mày Dương Tư giãn ra, nở một nụ cười không mang theo bất kỳ ác ý nào.
Gã hiểu ý mà cô ngư dân muốn biểu đạt.
“Đa tạ.”
Dương Tư nói xong, cô ngư dân phát hiện thời gian chỉ còn lại nửa phút, nhất thời nảy sinh ý xấu.
Hiếm khi được xuyên không một lần, không ôm thần tượng một cái thì quá đáng tiếc.
Lý Uân là võ tướng, không thể đánh lén được, so sánh các kiểu thì độ khó của Dương Tư thấp hơn.
Cô ngư dân nói rất nhanh: “Tiểu Dung Dung, đón lấy nè!”
Cô ngư dân gọi Dương Tư là Tiểu Dung Dung, nhưng mà gã lại chẳng biết Tiểu Dung Dung là ai nên ngây ra.
Không đợi gã kịp phản ứng, cô ngư dân đã dang hai tay nhào tới, cho gã một cái ôm gấu thật chặt, hành động lỗ mãng dọa người.
Nhìn Dương Tư ngã xuống boong thuyền, Lý Uân vội vàng tiến lên kéo hai người một cái, tránh cho hai người đồng loạt rơi vào trong nước.
Dương Tư vẫn chưa tỉnh hồn, nhưng Lý Uân kinh ngạc phát hiện cô ngư dân mới nãy còn mạnh mẽ như rồng như hổ giờ đã mềm nhũn ngã dưới đất.
Anh ngồi xổm xuống kiểm tra, nói: “Quân sư, cô ấy hôn mê rồi.”
Dương Tư sửa lại quần áo bị kéo lộn xộn, trên mặt vẫn là vẻ kinh ngạc.
“Cái gì? Đã hôn mê rồi?”
Qua nửa giờ cô ngư dân mới tỉnh lại, ngôn ngữ cử chỉ so với lúc trước như hai người khác nhau vậy, đối mặt với đám người Dương Tư mà run rẩy lập cập.
Ba người Lý Uân trố mắt nhìn nhau, Dương Tư vốn không tin tà ma nên cố ý dò xét mãi, kết quả lại làm người ta thất vọng.
Tề Khuông tính toán thời gian một chút, nhẹ giọng nói: “Sáu canh giờ.”
Lý Uân cũng phản ứng kịp, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ cô ấy thật sự là ‘quỷ núi’?”
Dương Tư nói: “Dù là thật hay giả thì cũng không có gì hại đối với chúng ta.”
Nếu như không phải cái ôm chặt dọa người lúc cuối cùng đó, ấn tượng của Dương Tư với cô ngư dân sẽ tốt hơn một chút.
Tề Khuông cẩn thận phát hiện ra gì đó, anh ta nói: “Không thấy tờ giấy vừa mới viết cho quỷ núi kia đâu nữa.”
Chính mắt anh ta thấy quỷ núi xếp tờ giấy nhét vào bên hông, sau một trận hỗn loạn lại không cánh mà bay.
Đương nhiên là không thấy rồi, dựa theo quy định của “Mộng Hồi Nghìn Năm”, tờ giấy kia là đám người Dương Tư tặng cho Âu hoàng nên có thể mang đi.
Lúc này Âu hoàng đang làm gì?
Anh ta đang hưng phấn cầm máy ảnh chụp hình tờ giấy có chữ ký kia, chụp từng chữ một, đăng lên hot topic diễn đàn livestream của Nữ Đế để khoe khoang.
Từ lúc vị Âu hoàng đầu tiên “Dạ Vũ Diễm Linh” xuyên không đã tạo một topic, mấy vị Âu hoàng sau đều tiếp tục truyền thống này, hưởng thụ sự hâm mộ của những tù trưởng châu Phi. Chẳng qua là do thân phận khi xuyên không của các vị Âu hoàng không giống nhau, phần lớn đều tay không trở về, muốn khoe chiến lợi phẩm cũng không có mà khoe.
“Vui quá là vui, vui quá là vui!”
“Ăn Cơm Bằng Chân” vừa hát hò vừa xem lại đoạn livestream hôm nay, thuần thục cắt đoạn âm thanh “tiểu nương tử” ra làm nhạc chuông, lại lấy hình ảnh “mình” ôm chặt Dương Tư làm ảnh màn hình khóa, ngày mai lại đi in ra.
Ding dong! Ding dong!
Tiếng chuông tin nhắn riêng trên diễn đàn liên tục vang lên, anh ta tùy tiện mở mấy tin nhắn ra, phát hiện có không ít người muốn mua bản chữ ký kia, còn có người ra giá tiền triệu.
Âu hoàng vui vẻ từ chối: “Không bán không bán! Cái này để làm đồ gia truyền.”
Anh ta là phú hào vừa số đỏ lại vừa có tiền, anh ta thiếu chút tiền kia sao?
Bởi vì hoạt động “Mộng Hồi Nghìn Năm” đã kết thúc nên Khương Bồng Cơ không có cách nào tiếp tục giám sát tình huống bên chỗ Dương Tư.
Bất kể là cô hay chính bản thân Âu hoàng cũng không ngờ rằng Dương Tư sẽ bất thình lình làm ra một “chuyện lớn”.
“Chuyện lớn” gì vậy?
Tất nhiên là “chuyện lớn” đưa ID “Ăn Cơm Bằng Chân” vào sử sách, còn công khai.
Sách sử đời sau ghi lại chính xác chuyện này, người cung cấp tư liệu thực tế chính là Dương Tư.
Ngày nào đó, năm nào đó mưa thuận gió hòa, bầu trời trong xanh, Thái Tổ cử binh quyết chiến với Trung Dũng Hầu ở Chương Châu. Vũ Tĩnh Hầu Dương Tư tính kế bắt thủy phỉ, “quỷ núi” giáng thế trao tặng thần thuật đóng thuyền, tên là “Ăn Cơm Bằng Chân”, trước khi đi còn nói “Thái Tổ, số trời an bài”...
Đoạn lịch sử này không đứng đắn nhất chính là tên của “quỷ núi”, nhìn kiểu gì cũng thấy giống ID kỳ quái trên mạng thời hiện đại.
Ý ban đầu của Dương Tư là mượn thân phận của “quỷ núi” để nói rằng Khương Bồng Cơ là thiên tử do số mệnh an bài, dùng danh tiếng đả kích quân địch.
Nhưng mà nếu Khương Bồng Cơ thấy ID đáng thương của “quỷ núi” kia được lưu vào sử sách, không biết nên đau lòng hay là đau lòng nữa.
Không chỉ có “Ăn Cơm Bằng Chân” mà còn có mấy cái tên do “quỷ núi” bịa ra như “Yêu Đương Không Bằng Chơi Gay” và “Yếu Thì Đừng Ra Gió” cũng bị công khai. Đối với chuyện này, vô số học sinh đời sau khi đi thi đại học đều có một suy nghĩ giống nhau, đó là “các cụ chất chơi thật, đặt tên cũng giống tên trên mạng nữa”.
Bọn họ đều cảm thấy thật xấu xa!
Tại sao các cụ lại có thể mặt không đổi sắc đưa những cái tên như này vào sử sách, giáo viên ra đề lại còn trịnh trọng đưa vào đề thi?
Lúc ra đề bọn họ không thấy buồn cười hay sao?
“Quỷ núi” là “quỷ núi” đứng đắn, nhưng đáng tiếc là cái tên lại không đứng đắn.
Chuyện ấy cũng là mãi sau này mới xảy ra.
Dương Tư có ý muốn công khai chuyện số trời mà “quỷ núi” truyền đạt ra ngoài để tạo danh tiếng cho chủ công nhà mình.
Mặc dù gã không hiểu rõ dư luận như Vệ Từ nhưng gần đèn thì sáng mà.
Lý Uân nói: “Khó trách quân sư lại hỏi ‘quỷ núi’ vấn đề kia. Nếu cô ấy trả lời không đúng ý của quân sư...”
Dương Tư lạnh lùng nói: “Nếu không đúng ý của ta thì còn giữ cô ta lại làm gì?”
Đương nhiên là giết người diệt khẩu rồi, bất kỳ lời nói nào bất lợi với chủ công, lại còn là lời nói của “quỷ núi” tinh quái, nhất quyết không thể để lộ ra ngoài.
Lý Uân vuốt cằm nói: “Người ngoài sẽ tin sao?”
Dương Tư rất bình tĩnh đáp: “Cậu biết cái gì gọi là ‘ba cây chụm lại nên hòn núi cao’, ‘miệng nhiều người xói chảy vàng’ không?”
Chỉ cần nhiều người nói, đương nhiên sẽ có người ngu ngốc tin tưởng, có nhiều kẻ ngu ngốc tin tưởng thì giả cũng thành thật hết.
Lý Uân: “...” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn