Thủy phỉ cũng không cứng miệng như họ nghĩ, ngược lại rất biết điều, đánh cho hai ba lần đã phun hết ra.
Lý Uân nói: “Quân sư định làm gì vậy? Tra xét từng doanh trại của thủy phỉ để làm gì?”
Dương Tư nói: “Chẳng thế thì sao? Chắc chắn binh mã dưới trướng Dương Đào không thèm quan tâm đến khu này, nhân cơ hội này chúng ta bắt nhiều thủy phỉ thêm đi, một là để quen thuộc với thủy chiến, hai là thăm dò hoàn cảnh, còn thứ ba ấy hả, là tạo dựng chút danh tiếng. Thời gian trước ta đi điều tra một chút thì phát hiện có không ít người dân tới nay vẫn nhớ tới sự tốt bụng của Dương Kiển. Dương Kiển vừa mất, thanh danh tốt đẹp này liền rơi trên người Dương Đào. Lý do để quân ta xuất binh còn chưa thỏa đáng lắm, dù có tung lời đồn tung hô chủ công là ‘thiên tử mang thiên mệnh’ thì người dân địa phương vẫn không ủng hộ chúng ta. Không bằng nhân cơ hội này làm chút chuyện tốt, góp nhặt nhân duyên.”
Dương Tư theo trường phái thực tế, có ý tưởng gì là biến nó thành hành động ngay.
Gã định dùng lời nói của “quỷ núi” để tạo danh tiếng cho Khương Bồng Cơ, tất nhiên sẽ không lằng nhằng mất thì giờ mà ngược lại lựa chọn “đánh nhanh thắng nhanh” để thực hiện ngay.
Dương Tư phái người biên soạn lời của “quỷ núi” thành đồng dao để cho lũ trẻ và những người ăn xin thay mặt lan truyền, cùng lắm mất ba ngày là tin tức này đã truyền đến tai đám người Dương Đào. Có những người cả tin nhưng đám người Dương Đào nhận ra đó chỉ là tin đồn có người cố ý tạo ra.
“Tâm lý chiến?”
Nhan Lâm khinh bỉ ném lá thư qua một bên, căn bản anh ta không thèm tin cái gì mà “số trời”.
Từ cổ chí kim chẳng biết có bao nhiêu đế vương đã mượn danh nghĩa thần tiên để tự dát vàng lên mặt mình.
Cái gì mà lúc mới sinh ra đã khác người, mẹ có giấc mộng kỳ lạ, chẳng quả chỉ là phàm phu tục tử bịa chuyện lừa dối dân thường mà thôi.
Nếu là con trời thật thì làm sao ai ai cũng chỉ thọ một trăm tuổi?
Cái gì mà “sống lâu trăm tuổi” với cả “vạn tuế”?
Chỉ là nói láo thôi.
Khương Bồng Cơ cũng ủng hộ quan điểm này của Nhan Lâm.
Thủ đoạn này ở thời cổ đại thì gọi là “thần thoại”, còn ở thời hiện đại chính là “marketing”, là marketing tẩy não mặt dày gian dối.
Tiền Tố cười nói: “Tạo danh tiếng bằng cách này, nếu như Liễu Hi bại trận thì hay ho lắm đây.”
Nhan Lâm cười nhạt, anh ta nói: “Đám quần thần dưới trướng Liễu Hi cùng với chủ công của bọn họ đúng là cá mè một lứa, tính tình ngạo mạn. Chắc là thấy danh tiếng của chủ công ở Chương Châu không thể gây chấn động, sợ vào thời khắc mấu chốt quấy nhiễu nên hiện tại mới phải ra hạ sách này để tạo danh tiếng cho Liễu Hi.”
Ai ngờ việc tạo danh tiếng này cũng đẩy chủ công nhà bọn họ tới đầu sóng ngọn gió.
Số trời an bài?
Chỉ cần người cuối cùng ngồi lên ngai vàng không phải Khương Bồng Cơ thì cô sẽ trở thành trò cười nổi danh thiên cổ.
Chuyện tạo danh tiếng lần này vừa có lợi vừa có hại, nếu thành công thì trên người Khương Bồng Cơ sẽ tỏa ra một vầng hào quang thần bí, dân chúng ngu ngốc trong thiên hạ sẽ không có dũng khí đối kháng “người nhà trời”. Nếu như thất bại, chẳng qua là thêm một mẩu truyện cười lưu lại sử xanh mà thôi.
Tiền Tố nói: “Liễu Hi đang muốn công khai với thiên hạ dã tâm của cô ta ư?”
Nhan Lâm nói: “Kể cả cô ta không nói thì có người nào trong thiên hạ này không biết dã tâm của cô ta?”
Tiền Tố cười đáp: “Trong lòng mọi người biết rõ so với chuyện chính miệng cô ta thừa nhận vẫn có sự khác biệt.”
Chuyện này cũng không tạo sóng gió gì lớn lắm, đám người Nhan Lâm cũng không để chuyện “quỷ núi trao tặng bí thuật đóng thuyền” trong lòng.
Kỹ thuật đóng thuyền là kỹ thuật bí mật không truyền ra ngoài, những người có danh tiếng ở phía Nam đều bị Dương Đào thu về dưới trướng rồi.
Còn những người không bị mua chuộc thì hơn phân nửa cũng được người ta bồi dưỡng.
Chất lượng thuyền chiến của bên Khương Bồng Cơ có thể cao bao nhiêu?
Dù cao hơn nữa thì có cao hơn bọn họ được không?
Thủy vực phía Nam Chương Châu khá đông đúc, kỹ thuật đóng thuyền được cải thiện và trải qua từng đời tích lũy nên đời này coi như là tốt nhất. Phần lớn binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ đều là người miền Bắc, dù cho cô đã bày mưu tính kế bồi dưỡng thủy quân trước mấy năm nhưng kỹ thuật đóng thuyền làm sao chỉ một mình Tề Khuông có thể cải thiện được, càng không thể học lén được trong thời gian ngắn, phương Bắc cũng không có điều kiện và kỹ thuật để hoàn thiện kỹ thuật đóng thuyền. Theo tính toán của đám người Nhan Lâm, chất lượng chiến thuyền của Khương Bồng Cơ vẫn kém của bọn họ một chút.
Trong thủy chiến không những yêu cầu rất cao với thủy quân mà chất lượng của thuyền chiến cũng phải tốt.
Dù chiến lực của thủy quân có mạnh thế nào mà không có thuyền chiến vững chắc thì vẫn không thắng được quân địch.
Dương Tư vừa điếu ngư chấp pháp vừa xử lý bọn thủy phỉ, thông qua tra khảo và hợp nhất các kiểu để hoàn thiện bản đồ quân sự ở thủy vực gần đó.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không lừa được tai mắt của đám người Nhan Lâm.
Dương Đào nói: “Hay là phái người đi thăm dò chiến lực thủy quân của bọn họ ra sao trước đã?”
Nhan Lâm trả lời: “Được, Lâm đang có ý đó.”
Vì thế, một nhóm người ngụy trang thành thương nhân, một nhóm người ngụy trang thành thủy phỉ, đội ngũ hai phe ở chỗ nào đó không hẹn mà gặp.
Sau khi giao chiến trong thời gian ngắn, Dương Tư có dự cảm không tốt, quả quyết hạ lệnh rút quân.
Bên này Nhan Lâm cũng không truy kích.
“Tình hình thế nào rồi?”
Để thận trọng thì đám người Nhan Lâm không tự mình đi mà chỉ phái phó tướng chỉ huy kinh nghiệm phong phú ra mặt. Nguồn : Vietwriter.vn
Đôi ngũ hai phe chỉ có hơn nghìn người, thời gian giao chiến cũng không lâu, bởi vì chỉ là thăm dò nên tình hình trận chiến cũng không quá kịch liệt.
Phó tướng là người có kinh nghiệm phong phú nên ít nhiều cũng đoán được một chút tình hình quân địch.
Hắn nói: “E là quân địch khó đối phó hơn so với dự liệu của chúng ta.”
Lông mày Nhan Lâm cau lại, không nghĩ tới phó tướng sẽ trả lời như vậy.
“Thuyền mà bọn họ sử dụng có chất lượng ra sao?”
Phó tướng đáp: “Dựa theo phán đoán của mạt tướng, hình như tất cả đều là thuyền của những hộ ngư dân trong vùng.”
Thuyền đánh cá không thể chắc chắn bằng thuyền chiến được, vì phe mình không muốn rút dây động rừng nên cũng không dùng thuyền chiến mà dùng thuyền của ngư dân mà thủy phỉ hay dùng. Trên phương diện thuyền bè, hai đội ngũ không phân cao thấp, chỉ khác nhau ở chỗ chiến lực tác chiến thôi.
Nhan Lâm hỏi chiến lực của đối phương như thế nào, phó tướng cũng thành thật trả lời.
Dùng một câu để nói thì chính là nếu không phải đã biết trước chuyện phe địch là vịt cạn phương Bắc thì hắn thật sự không nhìn ra sự khác biệt giữa thủy quân của phương Nam và bên phe địch.
Năng lực bơi lội tốt, phối hợp tốt, tiến về trước lui về sau không hỗn loạn chút nào, trừ việc kinh nghiệm có vẻ còn non thì những phương diện khác đều không kém.
Đây rõ ràng là thủy quân đã được huấn luyện tinh nhuệ.
Nếu không phải phó tướng rút lui kịp thời e là sẽ bị quân địch bao vây, bại lộ thân phận.
Mặc dù như vậy, phó tướng cũng cảm thấy quân địch đã đoán ra thân phận của bọn họ.
Đương nhiên Dương Tư đã đoán được.
Đám cướp này chiến đấu cực kỳ phối hợp với nhau, đây rõ ràng là quân đội chính quy chứ không phải đám người ô hợp.
Hai chân mày Dương Đào nhíu chặt lại, nhìn sang Nhan Lâm, dùng ánh mắt hỏi anh ta.
Nhan Lâm nói: “Khẩn cầu chủ công hạ lệnh phái người tiếp tục điều tra, nhất định phải thăm dò được thực lực của bọn họ.”
Ai cũng không biết một nghìn thủy quân này của Khương Bồng Cơ là lính tinh nhuệ tiêu chuẩn hay là lính bình thường, hai loại này khác biệt rất lớn.
Sau khi thăm dò rõ ràng, trong lòng phe mình mới có tính toán.
Dương Đào biết không thể nóng lòng nên đáp ứng đề nghị của Nhan Lâm.
Đội ngũ hai phe bắt đầu dò xét lẫn nhau, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, bên Khương Bồng Cơ cũng không nhàn hạ gì.
“Nếu chắc chắn Nhiếp Lương không thể sống thêm mấy ngày vậy chúng ta liền thêm một cây đuốc, tiễn hắn một đoạn đường đi.”
Kỳ Quan Nhượng hỏi cô: “Ý của chủ công là... Bây giờ xuất binh luôn?”
Như vây có quá mức võ đoán hay không?
“Chuyện đó làm sao có thể? Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta cũng không phải là kẻ lỗ mãng. Đúng là Nhiếp Lương không còn sống được bao lâu nữa nhưng không phải hắn vẫn chưa chết hay sao? Người ta vẫn còn sống, hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ dưới trướng cũng không phải đồ trưng bày.” Khương Bồng Cơ lắc đầu phủ nhận: “Ta định trước tiên phái mật thám điều tra rõ ràng trước. Chờ biết rõ rồi mới phái người đi đánh lén một trận xem Nhiếp Lương bên kia sẽ có phản ứng gì.”