Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1475

Tha thiết đưa tiễn cái búa!



Đại tướng quân Nhiếp tức giận gần như muốn hộc ra máu, cả khuôn mặt cứ như bị táo bón lâu năm vậy.



Hắn không cam lòng hạ lệnh lui binh, trong đầu nghĩ xem nên báo cáo ra sao. Bởi vì thời gian hai quân giao chiến với nhau rất ngắn, thương vong thực tế hai bên cũng không lớn, lần giao chiến này không tính là thất bại. Có một điểm không thể không lưu ý, Khương Bồng Cơ liên tiếp làm ra hành động cợt nhả chẳng khác gì cái tát vang dội, hung hăng quẳng mạnh vào mặt quân Nhiếp. Bọn họ có thể ngụy biện rằng do Khương Bồng Cơ quá vô sỉ, nhưng chuyện này vẫn không thể thay đổi sự thật bọn họ bị sỉ nhục.



Quân Nhiếp rõ ràng đuổi theo đại quân Khương Bồng Cơ tiến vào ải Trạm Giang, lúc trở về lại giống như một đám gà trống bị đánh bại.



Quân báo tiền tuyến truyền đến tai Nhiếp Lương trước tiên, đại tướng quân Nhiếp còn chưa tới nơi, hắn đã biết được đầu đuôi rồi.



Nhiếp Lương nghe xong mà sắc mặt trắng xanh, nhưng vẻ mặt lại không có biến hóa gì, duy chỉ có hai người đứng cách gần đó mới có thể nhìn thấy ngón tay hắn đang khẽ run lên vì tức giận. Vệ Ưng và Phiền Thần nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng sâu sắc và thảo phạt đối với Khương Bồng Cơ từ trong mắt đối phương.



Mặc dù những văn võ dưới trướng khác không nhìn thấy, nhưng bọn họ cũng biết bầu không khí trong chủ trướng bất thường, ai cũng lập tức yên lặng như tờ.



Nhiếp Lương hít vào một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận đang trào dâng trong lòng.



Hắn sẽ không vì Khương Bồng Cơ trơ tráo như vậy mà lập tức nổi trận lôi đình, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái là sự thật.



Nếu không phải sức nhẫn nại của hắn rất tốt, sợ là sẽ bị chọc giận đến mức nguy hiểm tính mạng rồi.



Một lúc sau, Nhiếp Lương hỏi một câu.



“Thời tiết hướng gió ngày mai thế nào?”



Một người dưới trướng bước ra khỏi hàng chắp tay nói: “Sau khi quan sát thời tiết hướng gió mấy ngày gần đây, có lẽ ngày mai trời có nắng và gió Đông Nam.”



Phương Bắc có hạn hán ít mưa, lúc này lại đang là ngày hè nóng bức, nếu là người hiểu biết một chút về phong thủy địa lý, không khó dự đoán ra được tình hình thời tiết gần đây.



“Bây giờ khí hậu hanh khô, cây khô dễ cháy... Gió Đông Nam, vừa hay.” Nhiếp Lương rũ mắt nói: “Sai người chuẩn bị củi khô, rơm rạ, dầu đen, ngày mai đúng giờ Dần, phái binh tấn công ải Trạm Giang. Hôm nay Liễu Hi trêu đùa chúng ta như vậy, ngày mai chúng ta sẽ đốt lửa đáp lễ.”



Phiền Thần kinh ngạc nói: “Rừng núi cây cối vùng lân cận ải Trạm Giang đều bị Liễu Hi cho người đốn hạ chỉ còn mỗi gốc cây, dự tính đốt lửa không hiệu quả cho lắm.”



Nhiếp Lương nói: “Hun khói lửa cháy, đáp lễ một chút.”



Mọi người hiểu rõ rồi, đây không phải là một cuộc tấn công nghiêm chỉnh vào ải mà chỉ là thăm dò mức độ sâu cạn, thuận tiện tìm về sân khấu chính vốn bị mất hôm nay.



Có điều…



Bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến, Khương Bồng Cơ đã nghịch ngợm thì đâu thể chỉ một lần đã thấy đủ?



“Báo… bên ngoài đại doanh có hơn trăm tù binh quân ta...”



Nhiếp Lương nghe xong chau mày lại, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.



Nếu là tù binh, vậy chắc không phải là nửa đường tác chiến làm lính đào ngũ, chắc là bị quân địch bắt đi trước trận chiến.



Quân địch bắt tù binh rồi lại thả trở về, đây là ý gì?



“Tù binh? Liễu Hi lại muốn tung ra chiêu trò điên khùng gì nữa?”



Phiền Thần theo bản năng hơi e ngại, từ Khương Bồng Cơ đến Tôn Văn, người dưới trướng cô ta không ai là người bình thường cả.



Binh lính ấp úng nói: “Những tù binh kia đều mặc quần áo của nữ nhân, tiểu nhân không có cách nào miêu tả được...”



Sao?



Mọi người đều không hiểu.



Lúc ra ngoài xem xét, bọn họ lập tức vừa tức giận vừa xấu hổ, mấy chục năm tu dưỡng tốt đều bị hủy hoại hết.



Những tù binh bị bắt đi đều là quân tinh nhuệ của Nhiếp thị, chiến bào có thêu phù hiệu tộc Nhiếp thị trên người bọn họ bị người ta lột sạch, thay vào đó chính là quần áo phụ nữ lòe loẹt sặc sỡ lại rất không vừa người. Từng người một bị người ta xem như con mồi mà dùng một sợi dây thừng buộc lại thành một hàng, hai chân cũng bị trói lại. Theo như bẩm báo của lính trinh sát, bọn họ bị kỵ binh dưới trướng Khương Bồng Cơ dùng roi chăn dê quất chạy về đây…



Binh lính còn phát hiện trên cổ một người có treo một chiếc hộp gấm, phía trên là nét chữ rồng bay phượng múa, khí thế bức người.



“Tặng Quang Thiện?”



Cho chủ công Nhiếp Lương sao?



Một người gỡ chiếc hộp gấm xuống, thầm đoán trọng lượng.



“Để mạt tướng kiểm tra một phen, tránh bên trong che giấu thứ gì đó dơ bẩn gây hại đến chủ công.”



Có một tướng quân gan lớn, bước lên mở chiếc hộp gấm ra, suýt chút nữa đã bị đồ trang sức châu báu lấp lánh bên trong làm chói mù mắt.



Nhìn kĩ một chút mới thấy là một bộ trang sức châu báu đẹp đẽ lung linh, bên dưới là một bộ quần áo phụ nữ rườm rà lại rực rỡ được gấp gọn gàng, đầy đủ phụ kiện như túi thơm kết hợp với trang sức.



Mọi người nhìn thấy đều yên lặng, miệng không nói lời gì nhưng lửa giận trong lòng họ lại không ngừng tăng vọt.



Một bộ quần áo phụ nữ và đồ trang sức, tặng cho Quang Thiện Công?



Lập tức có một danh sĩ thanh lưu tức giận đến nỗi ngất xỉu, mọi người ấn nhân trung của hắn ta một lúc lâu mới làm người tỉnh lại.



“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng rồi!”



Vị danh sĩ kia tức giận đến nỗi ngón tay cũng run rẩy theo, vừa căm phẫn lại uất ức.



“Ả phụ nữ rắn rết, lòng dạ xấu xa ác độc như vậy, thô bỉ thấp kém, mỗi một hành động nào có nửa phần phong thái quân tử?”



Đầu tiên là phái người đánh lén con trai độc nhất của Nhiếp Lương, ngày thứ hai thì dẫn người đánh đến tận cửa, đánh trận lại không cố gắng đánh cho tốt, sỉ nhục một phen rồi nghênh ngang rời đi. Lúc này lại bắt tù binh mặc quần áo phụ nữ, tô son điểm phấn cho bọn họ, thực sự khiến người ta phải cay mắt, còn tặng Nhiếp Lương quần áo trang sức của phụ nữ nữa chứ...



Từng việc từng việc có thể khiến cho người ta tức giận đến nỗi nhất Phật ra đời, hai Phật thăng thiên.



Lúc này, có người trong lều nổi giận đùng đùng nói: “Không bằng đưa cho cô ta một bộ nữ tứ thư, để cho cô ta biết được cái gì gọi là bổn phận của phụ nữ!”



Đến đây, tổn thương lẫn nhau đi!



Cho dù Vệ Ưng chưa nhìn người nọ nhưng trong lòng lại sinh ra mấy phần khinh thường.



Hắn kiên quyết từ chối: “Không được, sẽ bị coi thường.”



Nữ tứ thư là cái quái gì?



Khối u ác tính độc hại Trung Chiếu mấy năm, là tà vật mà yêu hậu mất nước lấy ra gieo họa cho Trung Chiếu.



Mấy năm đầu thì người người hô đánh, nhưng vẫn có một số người âm thầm tôn sùng làm chuẩn mực, không biết toan tính điều gì.



Mấy người Khương Bồng Cơ trơ tráo này thật sự đáng kinh tởm, nhưng cũng thuộc về thủ đoạn giao chiến bình thường. Nếu như người phe mình vì chán ghét mà đưa nữ tứ thư đi công kích giới tính đối phương thì không khác nào đắc tội với phụ nữ trong thiên hạ, trên bản chất sẽ bị coi thường, dễ bôi đen cho chủ công Nhiếp Lương.



Người kia thấy Vệ Ưng mở miệng, trong lòng có phần tức giận nhưng lại không dám mở miệng phản bác.



Mặt khác vẫn có người nghe không lọt lỗ tai, cái gì gọi là “bị coi thường”?



“Chẳng lẽ, nữ tặc Liễu Hi lấy quần áo phụ nữ sỉ nhục chủ công chính là thượng thừa sao?”



Vệ Ưng nói: “Ngươi có thể đưa quần áo nam nhân qua đó.”



Mọi người: “...”



Tất cả bọn họ đều biết, lúc đầu Khương Bồng Cơ lấy thân phận đàn ông để gặp người khác, sau đó danh tiếng liên minh Hoàng Thủy vang xa mới trở lại thành phụ nữ. Đối với cô mà nói, quần áo nam hay nữ thật ra không có gì khác nhau. Tặng người ta quần áo đàn ông, có lẽ cô còn sẽ nói một tiếng cảm ơn, mùa hè có thêm một bộ quần áo thay đổi tắm rửa.



Cô có thể mặt dày nói câu cảm ơn, Nhiếp Lương có thể hào hiệp đáp lại nói cảm ơn đối phương khi đưa cho hắn bộ quần áo phụ nữ để thay sau khi tắm rửa không? Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Đây chẳng phải là vô nghĩa rồi ư!



Có lẽ trước đó đã bị kích thích rất lớn nên lúc đối mặt với bộ quần áo và đồ trang sức dành cho phái nữ, Nhiếp Lương lại rất bình tĩnh.



Hắn bình thản nói: “Thần nữ có lòng, Tương Vương vô tình.”



Vệ Ưng im lặng một lúc, lập tức hiểu rõ biện pháp đáp trả của Nhiếp Lương.



“Một bộ đồ trang sức, một đôi túi thơm, mấy chiếc váy hoa, một chiếc khăn thơm, một đôi giày thơm...” Nhiếp Lương bình thản kiểm kê, cười lạnh thay đổi cục diện: “Mặc dù đó là tâm ý của Liễu Hi, nhưng hai quân đối đầu nhau, hành động ân cần thân thiết lần này vẫn nên miễn đi, tránh những điều cấm kỵ... Ta có vợ già và một đứa con. Bàn về tuổi tác vai vế không thỏa đáng lắm, ngược lại tương xứng với Thanh nhi một chút. Đem xuống dưới, ngày mai đốt tế cờ.”

Bình Luận (0)
Comment