Vài ba lời của Nhiếp Lương đã đem chuyện sỉ nhục “tặng quần áo nữ nhân” bẻ ngược trở về, ngược lại còn chơi xỏ Khương Bồng Cơ một cái.
Nếu hiểu theo lời nói của Nhiếp Lương, Khương Bồng Cơ tặng hắn một bộ “quần áo nữ nhân của Liễu Hi” không phải là sỉ nhục, ngược lại là Khương Bồng Cơ mặt dày mày dạn tán tỉnh Nhiếp Lương. Chỉ là người ta dùng “Thần nữ có lòng, Tương Vương vô tình” để làm lý do từ chối, đồng thời nói rõ bản thân mình đã có vợ có con, tuổi tác của Khương Bồng Cơ không tương xứng với hắn, còn nói tuổi tác của cô tương xứng với con trai mình hơn, khéo léo hóa giải một trận khủng hoảng.
“Liễu Hi ‘tình sâu nghĩa nặng’, chủ công đốt cháy quần áo nữ nhân tế cờ, nếu không thông báo cho cô ta một tiếng, người ngoài biết được khó tránh khỏi sẽ nói một câu bạc tình bạc nghĩa.”
Nhiếp Lương nhìn Vệ Ưng, bật cười nói: “Theo ta thấy, có lẽ Tử Thuận nên phong lưu một chút, hiểu cho tâm tư con gái người ta, không muốn tổn thương tấm lòng của giai nhân.”
Vệ Ưng phụ họa nói: “Chủ công chê cười rồi.”
Nhiếp Lương cho người chuẩn bị bút giấy nghiên mực, tự tay viết một phong thư hồi âm cho Khương Bồng Cơ.
Dưới sự hộ tống của hơn trăm người ngựa, sứ giả phi ngựa chạy một mạch về phía ải Trạm Giang, phải giao được phong thư trước khi trời tối.
Binh lính canh phòng đứng trên tường thành phát hiện nhóm kẻ địch nhỏ này trước tiên, thần kinh lập tức kéo căng lên, siết chặt hồng anh thương* trong tay.
* Hồng anh thương: Cây giáo có tua đỏ.
Thủ vệ hét lên một câu với kẻ địch dưới tường thành: “Người từ đâu đến đây?”
Bầu không khí trên dưới tường thành rất căng thẳng, có vẻ như sắp giương cung bạt kiếm đến nơi.
“Chúng ta phụng mệnh chủ, gửi một phong thư cho chủ công nhà các ngươi.”
Sứ giả vội vàng nói ra mục đích đến đây, đâm phong thư vào đầu mũi tên, kéo căng cây cung nặng và chĩa ngay lầu trên tường thành.
Chỉ nghe thấy một tiếng “vù vù” nhẹ vang lên, mũi tên rời dây cung bắn thẳng đi, hung hăng đâm vào trong khe hở giữa tảng đá lớn trên tường thành.
“Thư đã đưa đến, cáo từ.”
Sứ giả cất trường cung, ôm quyền hướng về phía tường thành, nắm chặt dây cương điều khiển con ngựa quay đầu lại.
Khi nhóm người này cưỡi ngựa lao đi không còn bóng dáng đâu nữa, binh lính canh giữ thành mới ra sức gỡ bức thư trên tường thành xuống, vội vàng đưa đến lều chủ soái.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nhiếp Lương viết thư hồi âm cho ta? Để ta nhìn xem một chút, chẳng lẽ hắn tức giận đến mức nổ phổi nên viết thư mắng ta sao?”
Cô biết rất rõ những gì mình đã làm, cho dù kiềm chế tốt hơn nữa thì cũng sẽ tức giận đến nỗi gân xanh hằn lên, viết thư mắng chửi lại cũng xem như là hành động bình thường.
Nhưng mấy người Vệ Từ lại cảm thấy không đến mức ấy, Nhiếp Lương lấy tư cách là chư hầu mạnh nhất Trung Chiếu, lòng dạ độ lượng, chứ không hẹp hòi đến vậy.
Bởi vì Khương Bồng Cơ trơ tráo hai lần mà hắn đã viết thư mắng chửi, làm vậy thật không có phong độ và giáo dưỡng cho lắm.
Cá muối trong kênh livestream thì rướn cổ lên chờ xem nội dung phong thư.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Xem ra, bác Streamer nhà chúng ta còn rất tự biết rõ mình. May mắn đây là thời cổ đại giao thông truyền tin đều không phát triển, nếu như là hiện đại, chắc chắn người ta sẽ bò qua dây cáp mạng tới đánh bác đấy, người có văn hóa một chút cũng muốn chặn cửa nhà cô đánh cô rồi.
[Bĩu Môi Cực Lớn]: Tui có một chuyện, với giá trị vũ lực của Streamer, tìm cô một đấu một thì có khác gì tự tặng đầu người không? Vì sao cô dám trơ tráo như vậy, chẳng phải là vì ỷ mình có thể đánh đấm sao? Tui cũng thấy đau lòng cho Nhiếp Lương, gặp phải một đối thủ như vậy, có đánh hay không đánh cũng đều nghẹn chết.
Đám cá muối theo dõi toàn bộ quá trình Khương Bồng Cơ trêu đùa Nhiếp Lương, ngay đến bộ quần áo và trang sức phụ nữ cũng đều là đám cá muối tham mưu cố vấn cho.
Ban đầu, Khương Bồng Cơ định đưa một bộ quần áo phụ nữ màu trắng đơn giản một chút, đám cá muối lại cảm thấy không phù hợp, không nên trắng tinh, thậm chí còn có một cá muối mãnh liệt đề nghị cô thẳng thắn đưa một bộ đồ tang của phụ nữ là được. Cô phải nói rằng đề nghị này còn cay độc hơn cô nhiều.
Yên lặng nhìn lướt qua các bình luận, cô cảm thấy những cá muối này thật là xấu xa.
Ngoài miệng nói đau lòng, nhưng trong hành động lại nóng lòng mong muốn Khương Bồng Cơ giẫm chết Nhiếp Lương.
“Để ta nhìn xem người ta viết cái gì…”
Khương Bồng Cơ vừa lẩm bẩm vừa lấy bức thư từ bên trong ra, cổ tay phẩy một cái, giũ mở bức thư được gấp ngay ngắn.
“Chữ trông rất đẹp mắt, rất có khí chất của thế gia vọng tộc. Nhiếp Lương đã bị bệnh đến mức ấy rồi mà cổ tay đưa bút vẫn mạnh mẽ như thế.” Ngay cả khi khen ngợi mà Khương Bồng Cơ còn mang theo vẻ cay độc đến vậy, tiếp tục đọc nội dung bức thư, càng đọc, sắc mặt cô càng nghiêm trọng, giữa hai chân mày nhuộm lên chút sát ý.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng đang chờ tin tức, bọn họ vừa nhìn thấy sắc mặt chủ công nhà mình thì biết rõ phong thư này không đơn giản như vậy. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Trong thư viết cái gì?”
Khương Bồng Cơ tức giận đến nỗi đập bức thư lên bàn, cái bàn bằng đồng phát ra tiếng vang lớn, nghi ngờ bốn góc bàn đã bị lún xuống đất hai phần.
“Viết cái gì? Ta chưa bao giờ thấy một người tự yêu bản thân mình đến vậy!”
Lại có thể còn tự yêu bản thân mình hơn cô, đúng thật là không thể chịu được.
Kỳ Quan Nhượng tiến lên phía trước nói: “Có thể cho Nhượng xem qua một chút được không?”
Khương Bồng Cơ gằn giọng nói: “Cầm lấy xem đi, huynh đừng tức giận đến nguy hiểm tính mạng là được.”
Sau khi xem xong, sắc mặt của Kỳ Quan Nhượng tái xanh, anh ta lại đưa bức thư cho Vệ Từ - người đứng gần anh ta nhất.
Vệ Từ nghi ngờ nhận lấy, sắc mặt cũng không tốt.
Anh nói: “Đây là một bài thơ họa lại.”
Kiếp trước Vệ Từ sống ở Trung Chiếu rất nhiều năm, dĩ nhiên cũng biết được phong tục bên kia. Mỗi lần trước sau lễ hội hoa, phần lớn sĩ tộc quý nữ đều sẽ bận rộn, tham gia đủ loại tiệc rượu hội thơ. Cùng lúc đó, đàn ông đến tuổi cũng sẽ được mời, nói trắng ra chính là hiện trường nam nữ xem mặt cỡ lớn. Nếu như nhà gái có ý với một người đàn ông nào đó thì sẽ viết lên trên khăn hoặc túi thơm một bài thơ ngắn tỏ tình, nhờ đó thể hiện tài hoa của mình. Sau khi người đàn ông nhận được, nếu như có ý với người phụ đó thì sẽ nhận lấy quà, nếu như không muốn thì sẽ viết bài thơ họa lại để từ chối.
Đương nhiên, đây cũng là phong tục hơn hai mươi năm trước rồi, nó từng là một lễ hội lớn ở Trung Chiếu.
Từ lúc yêu hậu viết nữ tứ thư gì đó, ràng buộc phụ nữ trong thiên hạ, truyền thụ đức tính phụ nữ, truyền thống này cũng bị coi là cặn bã mà mạnh mẽ dẹp bỏ.
Đừng nói là nam nữ thân thiết với nhau, âm thầm truyền tín vật cho nhau, cho dù họ gặp mặt cũng đã bị coi là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Hành động hồi âm này của Nhiếp Lương chẳng phải là để truyền đạt ý muốn nói rằng… đừng tự mình đa tình, ta không có ý gì với cô hết.
Kỳ Quan Nhượng hừ lạnh nói: “Tên Nhiếp Lương này đúng là không thể coi thường.”
Rõ ràng là một sự sỉ nhục rất lớn, đối phương không chỉ nhịn xuống được mà còn phản công đẹp mắt, khiến Khương Bồng Cơ ngậm bồ hòn âm thầm chịu đựng, đúng là người lợi hại.
Vẻ mặt Vệ Từ lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Có điều, trong lòng anh chắc chắn không được bình tĩnh như bên ngoài, không nhìn thấy bức thư kia sắp bị anh bóp thành một cục rồi sao?
Bọn họ đều chờ quyết định của Khương Bồng Cơ, viết phong thư hồi đáp lại hay là hành động nào khác.
Khương Bồng Cơ lại có vẻ rất thoải mái, cô nói: “Trả lời cái gì mà trả lời? Hai nhà chư hầu thư từ qua lại thường xuyên, con cháu đời sau sẽ nói thế nào? Nhiếp Lương đã tự đặt lý do cho chuyện ta tặng hắn quần áo nữ nhân rồi, nếu như ta lại viết tin hồi đáp, đây chẳng phải là đúng như lời hắn nói sao? Không để ý tới hắn, đánh trả lại trên chiến trường là được.”
Cô thật sự không để chuyện này trong lòng, nhiều nhất chỉ là cảm thấy Nhiếp Lương rất tự yêu bản thân mình mà thôi.
Nhưng mọi người lại như mắc nghẹn ở cổ họng, hận không thể chạy đến trước mặt Nhiếp Lương ngay lúc này để lấy lại danh dự.
“Các huynh cũng đừng để ý đến chuyện này, mánh khóe nho nhỏ mà thôi, hãy xem mánh khóe thật sự với hắn trên chiến trường đi. Sắc trời không còn sớm nữa, giải tán đi.”
Mọi người giải tán, nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó, nên ăn cơm thì ăn cơm, duy chỉ có một mình Vệ Từ lén trở lại.
Hình như Khương Bồng Cơ đã sớm đoán trước được, nên cô nâng má, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh.
“Tử Hiếu như vậy là đang ăn giấm chua sao?”
Vệ Từ thở dài một hơi: “Sao Từ lại ghen ghét bởi điều này?”
Anh chỉ lo lắng chủ công nhà mình thật sự tức giận, vì không muốn để cho người khác lo lắng mà cố tỏ ra kiên cường.
Bây giờ nhìn kĩ, cô thật sự không để đòn phản kích của Nhiếp Lương trong lòng.
Không hiểu sao anh lại có chút đau lòng không tên?
Nhiếp Lương làm việc mạnh mẽ như hổ, đòn phản kích đẹp mắt như vậy, thế nhưng đối thủ là một người “mù mắt”, trực tiếp bỏ qua động tác của hắn.