“Sao vậy, không thể nói ra à?”
Khương Bồng Cơ đưa tay xoa nắn mặt Vệ Từ nhưng đối phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt đờ đẫn đáng yêu.
Vệ Từ quá mức tỉnh táo kiềm chế, dường như lúc nào cũng có thể giữ nguyên dáng vẻ đoan trang lễ độ, thật hiếm khi thấy dáng vẻ bối rối lúng túng như vậy của anh.
Khương Bồng Cơ không vội để cho anh bình tĩnh lại, ngược lại cô mỉm cười thưởng thức. Bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn chằm chằm, Vệ Từ đỏ ửng cả mặt.
“Chủ, chủ công?”
Vệ Từ cảm thấy trái tim nơi lồng ngực gần như muốn nhảy vọt lên cổ họng, bên tai đều là tiếng tim đập bịch bịch, âm thanh rất lớn khiến anh không nhịn được hoài nghi không biết Khương Bồng Cơ có nghe thấy hay không. Vừa nghĩ như vậy, khuôn mặt vốn ửng đỏ ngượng ngùng của anh lại càng ửng đỏ hơn, Khương Bồng Cơ nhìn thấy mà ngón tay cái rục rịch. Chỉ tiếc, nơi này là quân doanh, cô thì không ngại nhưng cô phải để ý đến Vệ Từ một chút, dưa hái xanh thì không ngọt.
“Người đó nha, họ Vệ, tên Từ, tự là Tử Hiếu.”
Lúc nói những lời này, cô gần như ngậm lấy vành tai anh mà nói, hơi thở nóng bỏng phả vào đôi tai mẫn cảm của anh, khiến anh miệng lưỡi khô nóng.
Khương Bồng Cơ không đóng kênh livestream lại, sự tương tác qua lại giữa hai người đều bị cá muối vây xem hết hoàn toàn.
[Tinh Chủ Sáng Chói]: Streamer, cô làm vậy là thành tâm trả thù bọn tui đúng không? Trước đây nhẫn nhịn nhiều năm không động đến Từ mỹ nhân như vậy, bây giờ lại thường xuyên nhét “thức ăn cho cún”, bọn tui không ăn cũng không được. No rồi no rồi, thức ăn cho cún đầy tràn lấp kín cả cổ họng, kênh livestream tràn đầy mùi vị ngược cún.
[Yêu Ảnh Quân]: Hu hu hu (╥╯^╰╥), Streamer, cô thay đổi rồi. Lúc trước cô chỉ trêu chọc cá muối, bây giờ chỉ trêu chọc Từ mỹ nhân.
[Nhiếp Bắc Lăng]: Streamer, nói cho cục cưng biết, năm triệu năm cá muối bọn tui cộng lại cũng không bằng Từ mỹ nhân hấp dẫn cô sao? Là cá muối bọn tui không đủ mặn, hay là do tiêu chuẩn thẩm mỹ của Streamer cô cao? Nhìn nơi này đi, ở đây còn có năm triệu cá muối đang chờ cô sủng hạnh đấy!!!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Trong lòng các thím tự hiểu lấy đi, cá muối thật sự không quan trọng bằng Từ mỹ nhân.
Đám cá muối lặng lẽ nhìn hai người phát thức ăn cho cún, trái tim nghẹn kín, kênh livestream này quá không thân thiện với cá muối độc thân rồi.
Vốn tưởng rằng Streamer sẽ độc thân cùng với bọn họ đến địa lão thiên hoang*, nhưng không ngờ cô lại âm thầm phản bội tổ chức.
* Địa lão thiên hoang: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng.
Xem ra Khương Bồng Cơ còn có tiết tháo, không làm ra chuyện xấu hổ gì ngay trước mặt năm triệu cá muối, chỉ trêu chọc một lát thì dừng tay.
Vệ Từ hao tổn không ít tinh thần sức lực mới đè ép được cảm xúc kích động xuống, khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
“Chủ công... Khụ, vì sao chủ công lại nói đến những chuyện này?”
Tâm tư Vệ Từ kín đáo, cho dù đã gặp qua bệ hạ kiếp trước, anh vẫn hơi xấu hổ hoảng loạn khi đối mặt với sự thẳng thắn và phóng khoáng của chủ công.
Khương Bồng Cơ nói: “Có cá muối nói cho ta biết, cho dù đã xác lập mối quan hệ, nhưng nếu không có một lời hứa hẹn nào thì một nửa kia sẽ hoảng sợ.”
Ánh mắt Vệ Từ lộ ra vẻ không hiểu: “Cá muối?”
Khương Bồng Cơ nói: “Cá muối chính là cá ướp muối rồi đem đi phơi khô, càng mặn thì càng ăn được nhiều cơm.”
Có lần cô nhàm chán lật xem nhật ký bình luận, tình cờ nhìn thấy câu nói như vậy mà thôi. Lúc đầu cô là người bất cần, cho rằng vẽ vời cho thêm chuyện. Có điều, tình hình vừa rồi lại nhắc nhở cô, cho dù con người có thông minh thông suốt đến đâu thì lúc đối mặt với chuyện tình cảm cũng sẽ có phần do dự và không chắc chắn.
Một lời hứa hẹn, cô làm nổi.
Vệ Từ không hỏi tại sao cô lại nói đến chuyện cá muối phơi khô, bởi vì chủ công nói chuyện... Có đôi khi anh thật sự không hiểu được.
Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua màn bình luận, vừa vặn nhìn thấy câu phát biểu nào đó.
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Ý của Streamer là… Tử Hiếu là con cá mặn nhất trong những con cá muối, cho nên cô chọn anh để có thể ăn nhiều cơm hơn ư?
[Vô Ngân Chi Nguyệt]: Lợi hại, người anh em của tôi, chắc chắn khả năng đọc hiểu của bác đạt điểm tối đa.
[Vỡ Mộng Lúc 0h]: Vụ việc đã được giải quyết rồi, chúng ta không tranh nổi với Từ mỹ nhân là vì không mặn bằng anh ta, nở nụ cười lúng túng nhưng vẫn lịch sự. Vietwriter.vn
Đám cá muối vẫn cười cười nói nói như cũ, Khương Bồng Cơ âm thầm đảo mắt xem thường.
“Sau hành động lần này sợ là Nhiếp Lương bên kia sẽ không chịu để yên.”
Sau khi Vệ Từ thoáng tỉnh táo lại thì bước vào hình thức làm việc, bầu không khí hồng phấn mập mờ biến mất sạch sành sanh, khiến cho người ta không cam lòng cảm thán bản lĩnh của anh. Nam nữ sau khi nói rõ tâm sự của nhau, không làm chút việc không phù hợp với thiếu nhi thì chẳng phải đã quá lãng phí bầu không khí vất vả lắm mới xây dựng được ư?
Nhưng hai người bọn họ lại ngược đời, hình thức yêu đương và hình thức làm việc có thể thay đổi cho nhau bất cứ lúc nào.
Khương Bồng Cơ nói: “Chắc chắn người ta sẽ không chịu để yên đâu, nhưng đây cũng là điều mà ta mong muốn. Nhiếp Lương bằng lòng chủ động xuất binh không phải càng tốt hơn sao, đỡ cho ta phải mạo hiểm ra khỏi cửa ải, làm gia tăng rủi ro. Nếu như đây là cuộc tấn công mạnh mẽ thì hơn phân nửa là giả vờ tấn công để thăm dò, chứ không dồn hết toàn lực ngay từ lúc bắt đầu.”
Phe Nhiếp Lương có hơn hai trăm nghìn binh lực, đây không phải là con số giả, thật sự là hơn hai trăm nghìn binh lực!
Như vậy có thể thấy rõ, áp lực trấn giữ cửa ải của Khương Bồng Cơ lớn đến mức nào.
Tuy nhiên, cô dám chắc rằng nhiều nhất là nửa năm, cô đã có thể phân rõ được kết cục thắng bại của trận chiến này, ai bảo Nhiếp Lương là con ma đoản mệnh chứ.
Chủ công của một thế lực trước khi ra trận đã chết vì bệnh, cho dù có người thừa kế ra mặt làm ổn định tình hình nhưng lòng quân hay sức lực chiến đấu đều sẽ suy giảm đáng kể.
Trừ cái đó ra, Nhiếp doanh còn có Nhiếp Dương mang theo mảnh vỡ hệ thống, vốn không có ý tốt với cha con Nhiếp Lương và Nhiếp Thanh.
Trận chiến tranh này theo Khương Bồng Cơ thấy, cán cân thắng bại đã nghiêng hẳn về phía cô.
Vệ Từ nhắc nhở một câu: “Đồ quân nhu của quân ta vẫn còn có mấy nhóm hàng chưa đến nơi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết, không được phép sợ hãi.”
Nhiếp Lương là một người tinh ranh, nếu như Khương Bồng Cơ tỏ ra không đủ sức lực dù chỉ một chút dấu vết thôi, đảm bảo hắn sẽ dốc hết binh lực tấn công mạnh mẽ ngay.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Bồng Cơ cho người gọi Kỳ Quan Nhượng tới để bàn bạc kế sách.
Lúc tới đây, Kỳ Quan Nhượng tỉnh rụi, thản nhiên quét mắt qua gò má, môi, cổ và các nơi khác trên người hai người một vòng, xác nhận không có bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào mới hành lễ với Khương Bồng Cơ, lại gật đầu chào hỏi với Vệ Từ, bình tĩnh ngồi xuống vị trí phía dưới thủ lĩnh trong doanh trướng.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta lo lắng Nhiếp Lương mấy ngày nữa sẽ mang binh tấn công ải Trạm Giang.”
Kỳ Quan Nhượng bật cười trong lòng, chủ công nhà mình liên tiếp nghịch ngợm mấy lần, người kiềm chế tốt hơn nữa cũng muốn bùng nổ luôn rồi chứ đừng nói đến là chư hầu một phương. Nhiếp Lương mang binh đánh lại không phải là hành động rất bình thường à? Có điều, tính tình của Nhiếp Lương đã định trước rằng hắn sẽ không liều lĩnh nếu không chắc chắn.
“Hơn phân nửa là đánh nghi binh thăm dò mà thôi, chủ công không việc gì phải sợ.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nói thì nói như vậy nhưng cũng không thể để đối phương thăm dò ra mức độ sâu cạn chứ.”
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Chủ công muốn ứng phó thế nào?”
Khương Bồng Cơ nói: “Bàn bạc về chuyện trấn giữ cửa ải, bố trí sắp xếp binh tướng, lượng đồ quân nhu xem thế nào.”
So với phòng thủ, Khương Bồng Cơ giỏi tấn công hơn, cô không nghiên cứu chuyên sâu về chiến thuật phòng thủ cổ đại.
Không hiểu chuyện gì thì hãy tìm nhân viên chuyên nghiệp tư vấn sẽ ổn thỏa hơn. Không nghi ngờ gì, Kỳ Quan Nhượng là người chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp.
Tất cả mọi người đều biết Nhiếp Lương sẽ dẫn binh lấy lại danh dự, nhưng bọn họ không ngờ rằng hành động của Nhiếp Lương lại nhanh như vậy, vội vã như vậy.
Vệ Từ âm thầm cảm thán, bản lĩnh khiến cho người ta tức giận của chủ công nhà mình thật sự càng lúc càng giỏi.
Anh tiếp xúc với Nhiếp Lương không nhiều, nhưng thông qua những gì mà huynh trưởng kể lại ở kiếp trước, anh cũng biết được một chút.
Chủ công có thể khiến cho Nhiếp Lương phá vỡ như vậy, đúng là đáng để tự hào rồi.
Ngày thứ hai, Nhiếp Lương điều bảy mươi nghìn binh lính, chuẩn bị ra trận. Trước khi xuất binh còn có nghi thức tế cờ, đồ vật tế cờ lần này hơi bất thường. Không phải là các loại súc vật heo dê bò dùng để cúng tế, cũng không phải là quân địch hay là đầu lâu của lính đào ngũ, mà là một chiếc hộp gấm và đồ vật của phái nữ trong hộp gấm.