Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1484

Gió trợ thế lửa làm cho trận lửa lớn này bùng cháy mạnh mẽ.



Cách rất xa cũng có thể nhìn thấy được làn khói dày đặc cao ngất bốc lên từ hướng ải Trạm Giang.



Sắc mặt của đám người Khương Bồng Cơ vẫn bình tĩnh, không nói đến bọn họ mà ngay cả binh lính dưới trướng cũng không có phản ứng gì. Người nên dập lửa thì dập lửa, người nên di dời binh lính bị thương đi thì di dời binh lính bị thương đi, người nên di dời xe ném đá đi thì di dời xe ném đá đi. Tố chất tâm lý của đám cá muối trong kênh livestream lại không mạnh mẽ như vậy.



Không ít cá muối xem được một lúc thì che miệng nôn mửa.



Đặc biệt là lúc Khương Bồng Cơ nói ra câu “trong không khí có mùi thịt nướng chín”, toàn bộ bình luận đều dừng lại.



Cô bị Kỳ Quan Nhượng đuổi xuống tường thành, trong lòng đang bực bội, nhìn thấy đám cá muối phản ứng như vậy, tâm trạng chán nản lại tốt lên chút.



[Streamer V]: Không phải chứ, mọi người đi theo tôi bao nhiêu năm rồi, cảnh tượng sóng lớn gió to, máu tanh bạo lực gì chưa từng thấy? Đây cũng chỉ là một cảnh tượng nhỏ mà thôi, mọi người bình tĩnh lại chút đi. Có vài thứ nhìn xem nhiều tự nhiên sẽ bình tĩnh thôi, vẫn hơi thiếu kiến thức.



Khương Bồng Cơ nói chuyện như gió nhẹ mây bay, cứ như thứ bị đốt bên ngoài không phải mấy nghìn cái xác chết mà là mấy nghìn con heo sữa.



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Loại chuyện như vậy vĩnh viễn không thể quen được, suy cho cùng hoàn cảnh sinh sống không giống nhau.



[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Cảm thán lần nữa, xuyên không thì có thể nhưng đừng là cổ đại. Nếu là cổ đại thì cũng đừng là loạn thế. Nếu là loạn thế thì cũng đừng làm lính. Nếu làm lính thì cũng đừng làm tiểu tốt dưới đáy. Thắng bại của hai phe chư hầu căn bản chính là dùng tính mạng của binh lính cấp thấp nhất xếp chồng ra. Cũng không phải nói Streamer không tốt, chỉ là với tư cách là một tiểu tốt thật lòng không có chút tương lai nào.



[Sư Thúc Tổ Diễn Thiên Môn]: Nhắc đến xuyên không… Tui chợt nhớ đến vòng kế tiếp của “Mộng Hồi Nghìn Năm” sẽ mở ra vào ngày kia.



[Ngực Phẳng Nâng Cao Niềm Kiêu Hãnh]: Dù gì cũng là Âu hoàng, đãi ngộ sẽ không đến nỗi thảm như vậy, thả vào chiến trường thì đau trứng rồi.



[Ngự Long Ngâm]: Cho dù thả vào chiến trường thì cũng không sợ, quay đầu làm lính đào ngũ thôi, nếu tình cờ gặp được Streamer, có lẽ còn có thể xin được chữ ký chụp ảnh chung.



Đám cá muối giỏi chuyển chủ đề nhất, mới vừa rồi còn sợ đến mức run lẩy bẩy, che miệng nôn mửa, bây giờ lực chú ý đã bị dời đi rồi, lập tức bắt đầu tha hồ tưởng tượng vị Âu hoàng kế tiếp của “Mộng Hồi Nghìn Năm” sẽ có thân phận gì. Có người trêu chọc, có người lập tức biên soạn tiết mục ngắn thú vị.



Nhìn thấy kênh livestream khôi phục trở lại bình thường, Khương Bồng Cơ âm thầm hừ lạnh một tiếng.



Cô thật là rảnh rỗi đến đau trứng rồi, lại có thể lo lắng những con cá muối này không thích ứng được, rõ ràng người ta thích ứng rất tốt nha.



Ngược lại là cô, cô mới là người phải lo lắng.



“... Một lần nữa cảm thán sự sáng suốt uy phong của mình...” Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn đao Trảm Thần trong tay, thở dài nói: “Nếu không phải đốn hạ cây cối vùng phụ cận từ sớm thì trận lửa lớn này còn không biết sẽ cháy đến lúc nào, có lẽ còn có thể bị Nhiếp Lương tìm được lỗ hổng phá vỡ cửa ải đây.”



Lúc cô đang cảm thán thì âm thanh tin nhắn trò chuyện riêng của lão thủ trưởng vang lên.



[Cha Mày]: Bên chỗ cô sắp mưa rồi, đây đúng là hành động của người được trời lựa chọn.



Khương Bồng Cơ lộ ra khuôn mặt người da đen với dấu chấm hỏi.



“Trời mưa? Lúc này á?”



Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, màn trời đã bắt đầu âm u từ sáng sớm, cô nhìn ra được gần đây sẽ có mưa nhưng tuyệt đối không phải là hôm nay.



Lão thủ trưởng lại nhanh chóng gửi tiếp cho cô một tin nhắn khác, chế giễu tất cả các khía cạnh kiến thức địa lý của Khương Bồng Cơ không đạt tiêu chuẩn.



[Cha Mày]: Cho dù cô đã là quân đoàn trưởng, trong tương lai còn là Nguyên soái Liên Bang, không có ai sẽ đi kiểm tra trình độ học vấn của cô nhưng cũng đừng lòi đuôi ra như vậy. Cô không phát hiện ra địa hình ải Trạm Giang rất kỳ lạ à? Cửa ải chật hẹp, vùng nội địa rộng lớn, dãy núi hai bên cao vút hiểm trở mà trung bộ lại trũng thấp, loại địa hình này về mặt lưu thông không khí tương đương kém. Đáng lẽ bên chỗ cô trời đã sắp mưa rồi, trận lửa lớn này lại đẩy nhanh quá trình hình thành nước mưa. Theo tôi thấy, cứ theo tốc độ như này, nhiều lắm là nửa tiếng nữa trời sẽ mưa. Cô không cảm thấy mình nên chuẩn bị gì à?



Khương Bồng Cơ đã hiểu rồi, cô chợt lộ ra chút xấu hổ.



“Lúc tôi còn rất nhỏ đã tiến vào trường quân sự trẻ em, chưa đến hai năm đã được tuyển thẳng vào trại huấn luyện chiến sĩ gen, không đạt tiêu chuẩn lớp văn hóa là chuyện bình thường.” Khương Bồng Cơ bắt đầu ăn vạ, sao cô có thể thừa nhận trình độ văn hóa của mình không đủ: “Thật sự... Nửa giờ sau sẽ có mưa à?”



Lão thủ trưởng thân mến chỉ cho cô tám chữ chân ngôn.



Thích tin thì tin, không tin thì thôi.



Khương Bồng Cơ: “...”



Chị là học bá, chị có lý!



Cô đang suy nghĩ cách âm thầm ra tay ra sao thì nghênh đón Vệ Từ tới nhanh như một cơn gió.



“Chủ công, Từ có chuyện muốn bẩm báo.”



Khương Bồng Cơ nói: “Đúng lúc, ta cũng có chuyện phải nói cho huynh biết.”



Vệ Từ nói: “Chủ công đừng ngại nói trước.”



Khương Bồng Cơ nói: “Ta có dự cảm trời sắp mưa rồi.”



Vệ Từ bật cười nói: “Đúng lúc, cái Từ muốn nói cũng là chuyện này.”



Sau khi ngọn lửa lớn bùng cháy, gió Đông Nam nhẹ nhàng ban đầu tăng thêm sức gió, gió giúp ngọn lửa bùng cháy mạnh hơn, bên kia cửa ải càng bị đốt đến nóng hừng hực.



Màn trời lúc đầu còn sáng sủa dường như bị phủ một tấm màn đen, mơ hồ có xu hướng sắp mưa.



Khương Bồng Cơ cười xấu xa: “Hy vọng trước khi dập tắt được ngọn lửa lớn kia, cơn mưa này có thể rơi xuống, cho dù là mưa phùn cũng được.”



“Đúng là như vậy.” Vệ Từ nói: “Tốt xấu gì cũng dạy cho quân địch biết rõ một chút.”



Khương Bồng Cơ nói với anh: “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, người xưa quả không lừa ta.”



Trái tim Vệ Từ cũng xấu xa rồi, nếu như Nhiếp Lương biết được còn không bị tức giận đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng ư.



Vất vả lắm mới đốt được một trận lửa để lấy lại danh dự, ai biết ông trời lại không cho mặt mũi như vậy, trời giáng mưa xuống dập lửa giúp đám người Khương Bồng Cơ.



Cho dù đây là hiện tượng thay đổi thời tiết bình thường, nhưng lợi dụng dư luận một chút, ngay lập tức có thể tạo ra hình tượng chủ công nhà mình là “con cưng của trời”. Một khi ngồi vững rồi, sợ là binh lính dưới trướng Nhiếp Lương sẽ phải hoang mang một trận. Dĩ nhiên bọn họ không sợ đánh trận với người, nhưng nếu như đuổi theo đánh trận với “con cưng của trời” được trời chọn trúng, vậy thì còn có hy vọng thắng lợi sao? Một khi lòng quân dao động, tinh thần binh sĩ cũng sẽ suy giảm. Vietwriter.vn



Khương Bồng Cơ đã quen lợi dụng ưu thế của mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp thị này.



Cô nhìn Vệ Từ, nói: “Tử Hiếu, huynh nói xem ta có nên lập tế đàn hay không, múa kiếm cầu mưa gì gì đó, càng hiệu quả hơn không?”



Vệ Từ nói: “Không ổn, nếu như trời không mưa, chẳng phải chủ công bị động rồi ư?”



Hiện tượng thay đổi thời tiết cũng có lúc không chính xác cho dù trong lòng Vệ Từ nắm chắc chín phần, anh cũng không dám lấy danh dự của Khương Bồng Cơ ra đùa giỡn.



Thấy Vệ Từ từ chối, Khương Bồng Cơ cũng không kiên trì nữa, cô cũng không thích nhảy thần*.




* Nhảy thần: là điệu nhảy được phù thủy thực hiện trong các hoạt động như cầu nguyện với các vị thần, loại bỏ cái ác và chữa lành bệnh.



Hai người thì thầm bàn bạc, đám người Kỳ Quan Nhượng thì nhếch nhác hơn nhiều, ông lão Tôn Văn cao tuổi nên đã được đưa xuống dưới nên anh ta không thể tùy ý rời khỏi.



Khuôn mặt được coi là trắng nõn ban đầu đã bị hun khói thành đen thui, chòm râu được chăm sóc cẩn thận mỗi ngày cũng bị cháy sém một chút.



Bởi vì không thể khống chế được ngọn lửa, Kỳ Quan Nhượng chỉ có thể lùi lại phía sau cách xa khu vực nguy hiểm.



Y binh nhìn thấy mu bàn tay anh ta sưng đỏ nhô lên một bọc nước lớn, đề nghị: “Quân sư, mu bàn tay ngài sưng lên rồi, hay là lau chút thuốc trị thương trước đi?”



Kỳ Quan Nhượng đồng ý, lúc y binh bôi thuốc trị phỏng lên cho anh ta, một vài giọt nước nhỏ tí tách rơi lên lông mi anh ta.



Anh ta theo bản năng chớp chớp mắt, một lúc sau, lại có một giọt nước khác rơi lên ấn đường anh ta.



Kỳ Quan Nhượng kinh ngạc mở to mắt, giọng nói ngập ngừng hỏi thăm y binh.



“Ngươi có cảm thấy gì không? Hình như mới vừa rồi có nước mưa rơi xuống...”



Lúc này…



Trời mưa sao?

Bình Luận (0)
Comment