“Không phải là ảo giác… trời mưa thật rồi!!!”
Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh trước sau như một không để ý đến y binh vẫn đang băng bó vết thương, chợt giơ cao hai tay, ra dáng muốn đón lấy nước mưa.
Cơn mưa thay đổi rất nhanh, lúc đầu còn mưa phùn lất phất, không bao lâu sau đã trở thành mưa to xối xả, xối ướt từ đầu đến chân anh ta thành người nước.
Kỳ Quan Nhượng cũng không để ý đến hình tượng nhếch nhác bây giờ của mình, không nhịn được hai tay chống lên đầu gối khom lưng bật cười to, suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Ở phía bên kia, Tôn Văn cũng chạy vào màn mưa, đôi mắt ông tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.
“Gia gia… Gia gia…”
Vì lo lắng cho Tôn Văn, Tôn Lan đã bí mật lén chạy tới đây, đúng lúc nhìn thấy ông nội nhà mình chạy vào trong màn mưa dầm mưa.
“Cơn mưa này lớn như vậy, sao ông không biết tìm chỗ nào đó tránh đi một chút.”
Thân thể xương cốt của ông cụ không thể so với người trẻ tuổi được, Tôn Lan thật sự lo lắng ông nội nhà mình dầm mưa thì sẽ bệnh nặng một trận, cậu không chịu nổi sợ hãi đâu.
Cậu giơ cây dù cầm trong tay che mưa cho Tôn Văn, cũng không thèm để ý đến quần áo trên người mình bị ướt hơn phân nửa.
Tôn Lan nói: “Tôn nhi đưa ông đi tránh mưa trước, đợi lát nữa sẽ nấu một bát canh gừng giải lạnh mang tới đây...”
Tôn Văn cười lớn ôm chặt cháu trai vào lòng, bàn tay vỗ vỗ sau lưng cậu, cười nói: “Hôm nay thật đúng là cực kỳ sảng khoái. Cơn mưa này đến thật sự không thể đúng lúc hơn nữa... Ha ha ha, gia gia không thể chờ được muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu xí khó coi của đám người Nhiếp Lương kia ra sao!”
Tôn Văn có mối thù lớn với Nhiếp thị, cho dù Nhiếp Lương không tính là kẻ thù thật sự nhưng cũng là con cháu Nhiếp thị, lập trường hai phe còn đối lập nhau.
Cuộc chiến hôm nay khó nói được thắng bại giữa đội ngũ hai phe, nhưng trước khi rời đi Nhiếp Lương đã phóng một trận lửa lớn khiến cho bên Khương Bồng Cơ cực kỳ chật vật. Ai biết được ông trời cũng không nhìn được, lập tức ban xuống một cơn mưa lớn, ngăn chặn ngọn lửa hùng mạnh, đúng thật là “thần mưa đến”!
Từ khi rời khỏi Trung Chiếu đến Đông Khánh, đã rất lâu rồi Tôn Văn không cười to sảng khoái như vậy.
Tôn Lan thấy ông nội vui vẻ như thế, ngược lại cảm thấy sống mũi cay cay.
Cậu khuyên can mãi mới dỗ dành được ông cụ. Lúc ông cháu hai người đi tới soái trướng, đúng lúc gặp Kỳ Quan Nhượng đội mưa mà đến.
Tôn Văn và anh ta chào hỏi lẫn nhau, mỉm cười khiêm nhượng qua lại mấy hồi.
Tôn Lan không nhịn được nói: “Hai vị muốn khiêm nhượng cũng chờ vào trong đại trướng rồi hãy nói, ướt dầm cả người như vậy, sợ là phải uống mấy bát canh gừng.”
Anh ta nói xong, hai người Kỳ Quan Nhượng mới khẽ cười đi vào soái trướng.
Bọn họ đi vào không bao lâu thì bị Khương Bồng Cơ xua đuổi ra ngoài.
“Lúc này không có chuyện quan trọng gì, dù sao mọi người cũng phải thay một bộ trang phục sạch sẽ trước rồi hẵng đến đây chứ, bây giờ không sợ thất lễ à?”
Khương Bồng Cơ đuổi bọn họ ra ngoài thay quần áo, sau đó lại bảo binh lính đi nấu một nồi canh gừng giải lạnh lớn. Cơn mưa lớn này đến quá nhanh, không ít người còn chưa kịp phản ứng đã bị xối ướt dầm từ đầu đến chân, Khương Bồng Cơ chờ một lúc lâu, soái trướng mới từ từ ngồi đầy người.
Với tư cách là bên thủ thành, thương vong bên phe Khương Bồng Cơ cũng không tính là nhỏ, thậm chí còn bị thiệt hại lớn hơn.
Phải biết rằng thứ như mũi tên là có thể lấy về được, lúc quét dọn chiến trường không chỉ phải thu dọn xác chết mà còn phải thu hồi mũi tên để sử dụng lại. Nếu không, dựa theo một trận chiến quy mô một trăm nghìn người, đánh một trận không biết phải tiêu hao bao nhiêu mũi tên, ai tốn kém nổi chứ.
Bên chiến thắng không chỉ có thể thu lại số mũi tên của phe mình mà còn có thể thu hồi của kẻ địch, tăng cường tài nguyên trang bị quân đội.
Nếu như Nhiếp Lương yên phận rút lui thì Khương Bồng Cơ có thể phái người ra khỏi thành dọn dẹp chiến trường, thu hồi tài nguyên có thể sử dụng lại.
Kết quả là…
Một trận lửa lớn của Nhiếp Lương đã đốt cháy sạch sẽ, thiệt hại của hắn thì hắn nhận rồi, thiệt hại của Khương Bồng Cơ cũng đừng mơ lấy lại được.
Nói tóm lại, trong trận chiến phòng thủ này cô chịu không ít thiệt thòi.
Nếu không phải khí thế của cơn mưa này có thể dùng dư luận đả kích quân địch, cô sẽ rất buồn bực.
Khương Bồng Cơ thì buồn rầu, trong khi Nhiếp Lương đầu bên kia thì lại tức giận đến hộc máu.
Quân Nhiếp lui quân rời khỏi, một đường hùng dũng trở về doanh trại.
Vừa đến doanh trại không bao lâu, Nhiếp Thanh con trai Nhiếp Lương mang theo một đám thần tử đóng giữ quân doanh ra nghênh đón Nhiếp Lương.
Nhiếp Lương mới từ trên lưng ngựa xuống dưới, trên mu bàn tay bỗng truyền đến chút cảm giác lành lạnh… cảm giác này là gì?
Trong chốc lát, lại có một giọt nước rơi xuống mu bàn tay hắn, hắn mới biết được đó không phải là ảo giác.
Nhìn thấy những giọt nước mưa kia, trong lòng Nhiếp Lương căng thẳng, sắc mặt giống như bức tường được quét sơn trắng, không có chút huyết sắc nào.
“Phụ thân, có chuyện gì vậy?”
Nhiếp Thanh đứng bên phải đỡ lấy Nhiếp Lương, Vệ Ưng thì phối hợp đứng bên trái. Vietwriter.vn
“Đây là... Trời mưa à?”
Vệ Ưng giơ tay lên, vài giọt nước mưa rơi vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt phượng dần trợn tròn, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin được.
Nhiếp Thanh không hiểu rõ lắm, cậu cảm nhận một chút rồi nói: “Đúng thật là trời mưa, thời tiết kiểu này có mưa thì rất bình thường.”
Cậu phát hiện sau khi mình nói xong, cánh tay phụ thân Nhiếp Lương lại cương cứng, dường như đang gắng sức mạnh mẽ chống đỡ thứ gì đó.
“Phụ thân?” Nhiếp Thanh lên tiếng hỏi thăm.
Sắc mặt Nhiếp Lương đã chuyển sang tái mét, vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể ngả ra đằng sau.
Nhiếp Thanh bị biến cố này làm cho kinh sợ không biết nên phản ứng ra sao, ngược lại Vệ Ưng bước lên đón lấy Nhiếp Lương, động tác rất nhanh đỡ hắn dậy.
“Nhanh!”
Vệ Ưng sợ đến mức mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, giọng nói nho nhã cũng bị phá vỡ, tràn đầy hoảng loạn.
“Nhanh đi gọi lang trung!”
Thân thể Nhiếp Lương không tốt, không ít thân tín cũng biết được chuyện này, một số người khác cũng nhìn ra manh mối rồi.
Chẳng qua biểu hiện của hắn trước mặt người khác lại cực kỳ bình tĩnh, đây còn là lần đầu tiên phun máu bất tỉnh ở trước mặt người khác, có lẽ không mất bao nhiêu thời gian đã có thể truyền khắp toàn bộ doanh trại.
Nhiếp Lương lần này là nhất thời tức giận đến công tâm, người thường còn tổn thương đến gân cốt, huống chi vốn là người bệnh như hắn.
Lang trung dốc hết sức lực cứu Nhiếp Lương trở về, còn dùng thuốc mạnh treo mạng hắn, mọi người thấy được đều đổ mồ hôi lạnh thay hắn.
“Đã cố gắng hết sức, nghe theo mệnh trời. Nếu như ngày mai còn không tỉnh lại, sợ là...”
Lang trung râu tóc bạc phơ nặng nề lắc đầu thở dài, mọi người thấy vậy trong lòng trầm xuống.
Sau một phen giày vò, trời cũng đã khuya, mưa lớn khó khăn lắm mới tạnh được, vũng nước đọng trên đất chứa đầy nước mưa.
Nhiếp Thanh vất vả ngày đêm chăm sóc cho Nhiếp Lương bệnh nặng, chịu đựng đến nỗi đôi mắt phủ đầy tơ máu, Nhiếp Dương nhìn thấy thì cau chặt chân mày.
Cậu ta nói chân thành: “Huynh trưởng, chắc chắn thúc thúc có thể chuyển nguy thành an.”
Nhiếp Thanh ngồi xổm bên cạnh giường của Nhiếp Lương, trên mặt đầy vẻ tự trách mình.
Từ trong miệng mấy tướng quân tham chiến, cậu biết rõ tình hình tiền tuyến hôm nay, hiểu rõ tại sao phụ thân lại hộc máu không ngừng sau cơn mưa.
Ông trời cũng đứng về phía kẻ địch, một cơn mưa lớn phá hủy kế hoạch của Nhiếp Lương, hắn có thể không nhất thời tức giận đến công tâm, tức đến hộc máu ư?
Nhiếp Dương nói: “Chuyện này rõ ràng là lỗi của Liễu Hi, huynh trưởng cần gì phải tự trách mình như vậy, nếu như thúc thúc biết được, nhất định sẽ không vui trách mắng.”
Sao đàn ông có thể thiếu quyết đoán như vậy?
Nhiếp Lương hộc máu, suy cho cùng có nửa xu quan hệ gì đến Nhiếp Thanh, cậu hăng hái tự trách mình làm cái gì?
Nhiếp Thanh nói: “Vi huynh tình nguyện phụ thân tỉnh lại trách mắng một trận ngay lúc này, lấy gia pháp ra cũng được, chứ không đành lòng nhìn ông ấy vật lộn với ranh giới sinh tử…”
Nhiếp Dương không nói gì nữa, chỉ là yên lặng ở bên cạnh Nhiếp Thanh.
Bên tai truyền đến tiếng châm chọc lạnh lùng của hệ thống.
[Chắc chắn bây giờ Nhiếp Thanh bị ngươi làm cho cảm động vô cùng…]
[Đáng tiếc, ai có thể biết được ngươi mới là kẻ cầm đầu làm hại Nhiếp Lương đây.]
Nhiếp Dương không thể hiện ra ngoài mặt, trong lòng cười lạnh một tiếng.
[Im miệng.]
Hệ thống nào sẽ nghe theo nha, từ sau khi nó hung hăng trừng phạt Nhiếp Dương, vai vế hai người đã đổi lại cho nhau.
[Lúc này vẫn còn giả mù sa mưa, ngươi thật không hổ là ký chủ ta chọn trúng, lòng dạ vừa đen tối vừa mục nát vừa tàn nhẫn.]