Chuyện Nhiếp Lương hộc máu hôn mê đã bị Vệ Ưng đè xuống, bất kỳ binh lính nào dám lén lút nghị luận đều phải phạt trượng.
Một loạt thủ đoạn nghiêm khắc, lòng quân hoang mang tạm thời ổn định trở lại, nhưng ai cũng biết đây chỉ là tạm thời.
Ban ngày có bảy mươi nghìn binh lính tham chiến, những người này đều tận mắt nhìn thấy lửa lớn ở ải Trạm Giang bị đốt cháy thế nào, tương tự bọn họ cũng biết được trận lửa lớn này bị dập tắt thế nào. Ông trời cũng không nể mặt, đứng về phía kẻ địch, trong lòng bọn họ rất hoang mang rối loạn, lo lắng tương lai của mình.
Đấu với người bọn họ vui sướng vô cùng, đấu với trời không phải là tìm chết sao?
Một đêm này, rất nhiều người lo lắng đến nỗi ngủ không ngon giấc, Nhiếp Lương cũng thong thả tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau.
Hắn cảm thấy rõ cơ thể nặng nề hơn trước rất nhiều, toàn thân trên dưới đều không có chút sức lực nào.
Hắn vừa mới nghiêng đầu qua thì nhìn thấy con trai mệt mỏi nằm ngủ bên mép giường, một người khác gọi là Nhiếp Dương cũng đang nằm ngủ say bên cạnh.
“Chủ công tỉnh lại rồi ư?”
Vệ Ưng phát hiện chủ công tỉnh lại trước tiên, tâm trạng sốt ruột lo lắng lập tức bình tĩnh trở lại.
Nhiếp Lương dùng ánh mắt ra hiệu cho Vệ Ưng nói chuyện nhỏ một chút, để tránh đánh thức Nhiếp Thanh.
Hắn nhắm mắt suy nghĩ nguyên nhân mình hôn mê, thở dài một tiếng, hỏi: “Sau khi ta hôn mê, tình hình diễn ra thế nào?”
Vệ Ưng nói: “Bên phía Liễu Hi không có động tĩnh gì, trong doanh trại có một số binh lính lan truyền lời đồn, đã xử lý trước rồi.”
Lòng quân không thể bị dao động, một khi dao động rồi thì trận chiến này sẽ không dễ đánh.
Nhiếp Lương nói với giọng yếu ớt: “Ngàn tính vạn tính lại không tính đến chuyện ông trời cũng đứng về phía cô ta. Tính hết lòng người nhưng lại thiếu một tí ý trời.”
Dù sao hắn cũng là người cổ đại, không biết rằng lửa cháy lớn sẽ khiến cho không khí mặt đất bị nóng lên giãn nở bốc hơi, càng không biết được tầng không khí trên cao sẽ bị co lại rơi xuống, cả hai điều đó làm cho hơi nước trong không khí ngưng tụ lại thành mây mù. Với thời tiết gần đây trời vốn đã sắp mưa rồi, một trận lửa lớn của Nhiếp Lương chỉ làm cho cơn mưa đến sớm hơn mà thôi.
Nếu không biết rõ những chuyện này, đương nhiên Nhiếp Lương sẽ giống như những người khác quy kết cơn mưa trùng hợp này là “ý trời”.
Vệ Ưng nói: “Chủ công cần gì phải nói lời ỉu xìu này? Ý trời thì làm sao? Chuyện là do người làm.”
Nhiếp Lương mỉm cười yếu ớt: “Huynh nói cũng phải.”
Cho tới bây giờ hắn không phải là người tin vào số mệnh, chỉ là lần trùng hợp này khiến cho hắn run sợ mất tinh thần.
“Chủ công nghỉ một lát trước đi, thần đi gọi lang trung đến đây.”
Nhiếp doanh bao phủ một tầng mây mù, Khương Bồng Cơ với tư cách là đối thủ lại không sáng sủa hơn.
Ngược lại, cô còn tức giận lật ngược cái bàn được làm bằng thanh đồng.
Bách Ninh lập tức đứng ra cầu xin tha thứ: “Kính xin chủ công bớt giận, mạt tướng cho rằng chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không ngại thắng trận trở về lại tra hỏi.”
Ông không đứng ra cũng không được nha, chuyện phường nghề mộc bị để lộ cơ mật lần này, con gái Bách Nguyệt Hà của ông cũng bị kéo vào trong.
Ông thật sự chưa từng thấy chủ công nhà mình tức giận thành như vậy, trong chốc lát sợ đến mức lá gan run rẩy.
Khương Bồng Cơ kìm nén lửa giận, ngược lại không tiếp tục giày vò cái bàn thanh đồng kia nữa, có lẽ sau này cũng không có cơ hội tiếp tục giày vò nó nữa.
Tại sao ư?
Cái bàn thanh đồng phủ kín dấu tay kia bị cô làm gãy cong trong cơn tức giận rồi.
Trừ Bách Ninh ra, lần lượt còn có những người khác đứng ra nói giúp cho đám người Trương Bình, Thiệu Quang.
Lửa giận của Khương Bồng Cơ quá đáng sợ, bọn họ thật sự lo lắng dưới cơn nóng giận chủ công sẽ ra lệnh chém chết ba người kia.
Tại sao muốn chém chết bọn họ?
Bởi vì có rất nhiều chuyện cơ mật của phường nghề mộc bị để lộ, ba người Trương Bình đều bị dính líu vào.
Ông lão Tôn Văn vốn cũng muốn nói hai câu, khuyên giải Khương Bồng Cơ đưa ra hình phạt nhỏ là được rồi, dù thế nào cũng phải giữ lại tính mạng ba người kia. Ông thoáng liếc mắt nhìn qua thấy Vệ Từ đứng bất động như núi, trong lòng không nhịn được cau mày. Trương Bình chính là bạn thân của Vệ Từ, anh ta gặp nạn, Vệ Từ lại không có chút biểu hiện gì.
Hoặc là Vệ Từ “giữ mình trong sạch”, vứt bỏ bạn thân Trương Bình, không chịu nói giúp cho anh ta mà làm bẩn mình, hoặc là trong lòng Vệ Từ chắc chắn mấy người Trương Bình sẽ không có chuyện gì. Tôn Văn lại liếc mắt nhìn qua Kỳ Quan Nhượng, phát hiện vị này cũng đứng vững như bàn thạch, cầm cái quạt lông mới nhắm mắt trầm tư.
Ừm…
Xem chừng là điều sau.
Sự thật là như vậy, Khương Bồng Cơ tức giận thì tức giận, nhưng cũng không có ý định làm gì ba người Trương Bình, chứ đừng nói đến chuyện hạ lệnh chém đầu.
Cô làm dịu cơn giận, ánh mắt quét về phía người truyền tin, nói: “Ngươi cẩn thận kể hết đầu đuôi sự việc ra cho ta!”
Chuyện nói đến cũng đơn giản, bởi vì đám người Trương Bình sơ sót, cho nên phường nghề mộc có gian tế trà trộn vào, kẻ kia còn là một người đã gặp qua là không thể quên được, ung dung thản nhiên “trộm” đi mấy phần bản vẽ cơ mật của phường nghề mộc. Mấy năm qua chưa từng phát hiện ra manh mối, mãi đến gần đây nhất mới lộ ra sơ hở.
Gian tế chuẩn bị bôi dầu vào lòng bàn chân bỏ trốn, viện cớ nói mẹ già trong nhà ngã bệnh, hắn xin Trương Bình nghỉ bảy ngày về thăm người thân.
Kết quả bảy ngày trôi qua lại không thấy người trở lại, Trương Bình lo lắng đã phái người đi đến chỗ ở của hắn điều tra một chút, lúc này mới phát hiện ra nhà trống người đã rời đi.
Nếu chỉ có như vậy thì nhiều nhất là nghi ngờ mà thôi.
Có điều Trương Bình lại phát hiện một mảnh vụn giấy Tuyên Thành cũ kỹ ố vàng trong một tổ chim gần nhà hắn.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cho dù mảnh vụn chỉ có một góc nhỏ nhưng Trương Bình vẫn nhận ra đây là một phần bản vẽ cung nỏ kiểu mới được nghiên cứu chế tạo ra khoảng thời gian trước.
Anh ta lập tức sinh lòng nghi ngờ, sai người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được mấy tờ bản vẽ tương đối hoàn chỉnh ở trong nhà một kẻ lười biếng gần đó.
Kẻ lười biếng nói: “Lúc vị tiên sinh kia thu dọn đồ đạc rời đi, hắn ném một đống giấy vào chậu than... Ta chỉ vụng trộm lấy được một ít cất giữ trong nhà, phía trên còn có chữ này, đợi con trai của ta lớn lên, còn có thể học được hai chữ... Quan gia, ta thật sự không phải là kẻ trộm…”
Trương Bình nghe thấy những lời này thì chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Phường nghề mộc có quy tắc nghiêm ngặt, bất kỳ bản vẽ nào cũng không được phép mang ra bên ngoài, nội dung cơ mật còn được sao lưu, tách ra cất giấu trong nhà kho bí mật. Trên nhà kho còn có ba ổ khóa, chỉ có anh ta, Thiệu Quang và Bách Nguyệt Hà lấy chìa khóa ra mới có thể mở được nhà kho. Xung quanh nhà kho sẽ có binh lính canh giữ nghiêm ngặt, mấy ngày gần đây cũng không nghe nói có động tĩnh gì kỳ lạ, cách giải thích duy nhất chính là tên gian tế lén lút ghi nhớ bản vẽ, trở về chép lại một phần.
Trương Bình ý thức được chuyện này không ổn, lập tức báo cáo lên cho đám người Từ Kha, Phong Cẩn, vừa phái binh đuổi giết gian tế, vừa cẩn thận điều tra chân tướng sự việc.
Gian tế này là đệ tử Mặc gia nương nhờ vào Trương Bình từ nhiều năm trước, bởi vì Trương Bình ghét bỏ năng lực của hắn không tốt nên vẫn không trọng dụng.
Sau đó gian tế bị điều chuyển đến chỗ Thiệu Quang, tính tình Thiệu Quang dễ chịu, thỉnh thoảng cũng giao cho gian tế một số công việc.
Tên gian tế này thật sự nhận được đề bạt là vì Bách Nguyệt Hà. Bách Nguyệt Hà phát hiện đối phương có năng lực đã xem qua là không quên được, mặc dù thiên phú người này yếu kém, không đủ năng lực sáng tạo, nhưng làm người trung hậu thành thật chịu được khổ cực, nhẫn nại mấy năm, từ từ cũng leo lên được.
Hắn tích lũy đầy đủ kinh nghiệm, thỉnh thoảng Bách Nguyệt Hà cũng sẽ chỉ dạy thêm cho hắn, gian tế lại lọt vào mắt Trương Bình và Thiệu Quang lần nữa.
Gần một năm cải tạo bản thiết kế, gian tế đều có mặt tham dự, có tư cách tiếp xúc với bản vẽ cơ mật, hắn đã lặng lẽ sao chép lại một phần.
Bởi vì đám người Trương Bình sẽ đổi mới bản vẽ bất cứ lúc nào, tiến hành cải tạo các chi tiết, vì vậy có rất nhiều bản vẽ gian tế sao chép.
Hắn mang đi bản thảo hoàn thành cuối cùng, những bản khác đều đem đi đốt, không ngờ rằng bị một kẻ lười biếng gần đó giữ lại một phần.
Khương Bồng Cơ tiếp tục hỏi thăm tình hình của gian tế, ví dụ như tên họ bối cảnh và quê quán...
Ở bên kia, Vệ Từ càng nghe càng cau chặt chân mày.
Vạn lần không nghĩ tới, gian tế lại là người này.
Sử Trung, cái tên vô cùng bình thường, nhân vật tiêu biểu cho ví dụ cả đời cũng không có một ai biết đến.
Có điều hắn có một cái không hề bình thường, đó là người vợ cực kỳ nổi tiếng - Bách Nguyệt Hà.
Ừm, không lầm đâu, người chồng kiếp trước của Bách Nguyệt Hà chính là Sử Trung.
Vệ Từ luôn muốn tác hợp Trương Bình và Bách Nguyệt Hà, để cho bạn thân cầm chân cô ấy lại, bớt đi một người mơ ước chủ công, chưa bao giờ nghĩ tới tâm trạng người chồng kiếp trước của Bách Nguyệt Hà. Tại sao ư? Bởi vì Vệ Từ cảm thấy cái tên Sử Trung này chẳng ra gì, người bạn thân Trương Bình nhà anh còn tốt hơn hắn gấp nghìn vạn lần.