Cô ta cảm thấy mình là một người rất may mắn, may mắn vì có cơ hội gặp mặt hai idol.
Nhưng không ngờ cô ta còn chưa nói được mấy câu, một trong hai idol là Vệ Từ đã muốn giết cô ta rồi.
Chẳng lẽ cô ta sắp trở thành kẻ đen đủi đầu tiên chết dưới tay idol trong lịch sử từ trước đến nay của “Mộng Hồi Nghìn Năm” ư?
Càng nghĩ càng thấy buồn, càng nghĩ càng muốn khóc, vào đúng lúc tính mạng mình bị đe dọa, cô ta khóc đến khàn giọng.
Vệ Từ: “...”
Đám giặc cướp này không có thân hình cao to, nhưng cơ bắp lại khá rắn chắc, thuộc kiểu người nhỏ bé nhưng linh hoạt, trông bề ngoài có vẻ hung dữ độc ác.
Không ngờ người được tôn vinh là có thể trị được bọn trẻ con khóc đêm lại có một trái tim mềm yếu như vậy, anh mới nói hai câu mà người kia đã khóc thật rồi.
Tính cách của Khương Bồng Cơ dù có xấu xa đến mức nào cũng sẽ không cố ý làm nhục người thật lòng đối xử với mình, Âu hoàng trước mặt này còn là fan của cô nữa.
“Tử Hiếu, nếu không ngại thì huynh hãy phái người kiểm tra đồ mà hắn cướp trước đi. Cho dù làm cướp gây ra nhiều tội ác, nhưng tấm lòng hiếu thuận vẫn đáng khen. Pháp luật cũng có tình người, cho dù muốn xử lý hắn, cũng nên sắp xếp cho mẹ già trong nhà hắn trước đã, không thể để người già rồi không có con trai lại không có người chăm sóc được.” Khương Bồng Cơ lên tiếng giải vây, lời nói của cô bay vào tai cá muối Âu hoàng giống như âm thanh của trời vậy: “Huynh thấy thế nào?”
Vệ Từ lùi lại hai bước, thở dài nói: “Tất cả nghe theo chủ công.”
Cá muối Âu hoàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai mắt của cô ta lại đỏ lên như thỏ, khí chất hung dữ độc ác cũng trở nên yếu đuối hơn.
Khương Bồng Cơ nói: “Để ta trông coi hắn là được, Tử Hiếu đi kiểm tra xem, có kết quả thì báo lại với ta.”
Vệ Từ không đồng ý, nói: “Dù sao tên này cũng là trộm cướp, chuyên làm chuyện giết người cướp của, sao chủ công có thể ở cùng chỗ với hắn được?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu hắn có năng lực tổn thương ta thì hắn cũng sẽ không phải làm trộm cướp.”
Đến lúc Vệ Từ đi xa rồi, vẻ mặt của cá muối Âu hoàng lập tức thay đổi, cô ta hạ giọng nói: “Streamer, cô giỏi quá!”
Cô ta vẫn nghĩ rằng Vệ Từ là văn nhân đáng yêu nho nhã, không ngờ đến lúc gặp mặt rồi mới biết khí chất của Vệ Từ dọa cô ta sợ nhũn cả chân.
Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi cứ ở đây vài canh giờ, không cần lo lắng chuyện an toàn.”
Trước kia thì không sao, dù sao cá muối này cũng ở rất xa cô, nhưng hiện giờ cá muối này lại ở ngay trước mặt cô, nơi này ngay cạnh nơi giao chiến của hai quân. Để cô ta chạy nhảy bên ngoài một mình, ai biết được cô ta có an toàn sống qua mười hai tiếng được không? Ít nhiều gì cũng nên quan tâm một chút.
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, cá muối Âu hoàng đã cảm thấy rất yên lòng rồi, cảm giác an toàn cực kỳ.
“Streamer, cô tốt quá, cô đúng là người tốt.” Cô ta đỏ mắt nói: “Nếu không phải có Từ mỹ nhân ở đây, tôi rất muốn ôm cô một cái.”
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Dù huynh ấy không ở đây, ngươi cũng không được ôm ta.”
“Vì sao?”
“Quá xấu.”
Cá muối Âu hoàng: “Hu hu!!!”
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Vệ Từ hớt hải bước nhanh vào trướng, trên tay anh đang cầm vài tấm vải được làm từ chất liệu tinh tế tỉ mỉ.
“Chủ công... ngài xem...”
Vệ Từ đưa mảnh vải cho Khương Bồng Cơ, Khương Bồng Cơ nhận lấy quan sát, lông mày nhíu lại, trên tấm vải có vẽ bản đồ cơ mật của phường nghề mộc!
Cô dùng mắt ra hiệu về phía cá muối, hỏi Vệ Từ: “Sử Trung?”
Vệ Từ lắc đầu: “Người này chắc chắn không phải Sử Trung.”
Kiếp trước, anh và Sử Trung không có cơ hội gặp nhau nhiều, nhưng cũng gặp nhau thoáng qua hai lần.
Nếu thân thể mà cá muối Âu hoàng đang dùng là Sử Trung, không có lý gì Vệ Từ lại không nhận ra từ lần đầu thấy cô ta.
“Nói như vậy, ‘lưu dân’ mà đêm qua bị hắn cướp là Sử Trung?”
Nhất thời, Khương Bồng Cơ có cảm giác dở khóc dở cười.
“Phán đoán này có khả năng rất lớn.” Vệ Từ bình tĩnh nói: “Trước giờ Sử Trung chưa từng phải trải qua việc như vậy. Ải Trạm Giang vốn là ranh giới giữa hai nước, tình hình luôn rất hỗn loạn, cướp bóc nhiều như mưa. Hắn muốn thoát khỏi tai mắt, muốn vượt qua núi cao, khó tránh việc gặp phải cướp chặn đường...”
Kiếp trước kiếp này, vận mệnh của mỗi người đều có nhiều thay đổi, nhưng Sử Trung vẫn đen đủi như xưa.
Khương Bồng Cơ nói: “Phái người lên núi lục soát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Khương Bồng Cơ không quan tâm Sử Trung có thật sự trung thành với cô không, nhưng hắn đã ở dưới trướng của cô vài năm, bây giờ lại đi ăn máng khác, không phải phản bội thì là gì?
Cô có thể dễ dàng tha thứ cho cấp dưới có khuyết điểm, nhưng tuyệt đối không tha thứ cho người phản bội cô.
Người phản bội, phải chết!
“Tốt nhất là tìm thấy người sống, ta phải tự tay xử lý hắn.”
Cá muối Âu hoàng nói chen một câu, hỏi cô: “Nếu đã chết rồi thì sao?”
“Xé xác.”
“Úi, cô nặng lời quá.”
Vệ Từ trầm mặt lại, quát lên: “Không được vô lễ!”
Cá muối Âu hoàng lập tức sợ tới mức im miệng lại, ánh mắt cũng không dám đảo loạn.
Từ mỹ nhân thật sự khác quân tử dịu dàng trong tưởng tượng nhiều quá, cô ta cảm thấy áp lực nặng như núi vậy.
Khương Bồng Cơ nghe thấy cô ta bình luận, cười nói: “Ngươi biết không? Cái này là sự khác biệt giữa truyện gốc và fanfic đấy.”
“Sâu sắc lắm!”
Cá muối giơ ngón cái với Khương Bồng Cơ.
Tính cách con người rất phức tạp, đối mặt với mỗi người sẽ có vẻ mặt khác nhau, Vệ Từ cũng vậy.
Đối với bạn bè, anh hiền lành săn sóc; đối với người ngoài, anh nho nhã đứng đắn; đối với chủ công, anh trung thành tận tâm...
Đối với người dám mạo phạm chủ công của anh, đương nhiên anh sẽ tức giận, nghiêm khắc.
Vệ Từ trong đầu cá muối là hình tượng do cô ta xem Vệ Từ trong livestream kết hợp với trí tưởng tượng nghệ thuật mà ra, đương nhiên sẽ khác so với người thật.
Vệ Từ phái người đi tìm thi thể Sử Trung, nhưng lúc lên núi lục soát lại chỉ tìm thấy một vết máu rải rác trên đường, trải dài đứt đoạn.
“Đêm qua, Sử Trung không bị chém chết, sau khi tỉnh lại đã xử lý qua vết thương rồi rời đi, tính toán thời gian, có lẽ hắn đã đến Nhiếp doanh rồi.” Vệ Từ nói: “Lúc Từ phái người đi lục soát trên núi, binh lính báo lại ở gần đây có dấu chân rất rõ ràng, nhân số trong khoảng từ mười lăm đến hai mươi người, hình như nhóm người này đang tìm gì đó, không tìm được nên mới trở về. Từ to gan đoán, có phải đám người này được Sử Trung phái đến hay không?”
“Khả năng cao là như vậy.”
Khương Bồng Cơ âm thầm nhẩm tính thời gian, cũng đoán được quá trình đại khái.
Tên cướp tấn công Sử Trung lung tung, nghĩ rằng Sử Trung đã chết nên hoảng loạn, trượt chân ngã xuống núi. Trên thực tế, Sử Trung chỉ bị hôn mê, đến lúc hắn tỉnh lại, biết một mình hắn không thể cướp lại đồ đạc trong tay tên cướp, chỉ có thể tiếp tục vượt núi tìm Nhiếp doanh để nương tựa, rồi sau đó lại dẫn người đi tìm tên cướp. Ai ngờ tên cướp bị cá muối Âu hoàng xuyên vào, cá muối tưởng rằng đồ này là đồ của tên cướp, nên tiện tay cầm xuống núi.
Nếu cá muối Âu hoàng không xuyên vào hoặc là không cầm đồ đi, mấy thứ đồ này sẽ bị Sử Trung lấy mất.
Nếu đoán như vậy, mọi thứ cũng trở nên rõ ràng rồi.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu nói vậy, tên cướp này vừa làm được chuyện tốt à?”
Cá muối Âu hoàng nói: “Vậy tôi được coi như lập công chuộc tội đúng không?”
Vệ Từ từ chối bình luận.
Khương Bồng Cơ tiện thể hỏi: “Miễn cưỡng coi là vậy, ngươi có mong muốn gì không?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Úi!
Cá muối Âu hoàng bỗng thấy căng thẳng, cô ta cố kiềm chế trái tim đang đập điên cuồng của mình.
Cô ta phải suy nghĩ kĩ xem mình muốn thứ gì đã, cơ hội chỉ có một lần, không thể quyết định qua loa được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cá muối Âu hoàng nhận ra mình là một người rất tham lam, cái gì cũng muốn.
Cuối cùng, cô ta xin chữ ký của mọi người, Khương Bồng Cơ chủ động tặng cô ta một bộ trang sức khá nổi tiếng với con gái ở đây.
“Lúc trước, ta có đọc bình luận, hình như ngươi sắp kết hôn rồi, thứ này xem như là quà tặng của ta.”
Cá muối Âu hoàng đơ ra, hai má đỏ hồng.
Ngay cả cô ta còn quên mất mình nói câu này lúc nào, không ngờ Streamer vẫn còn nhớ rõ.