Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1492

“Cảm... cảm ơn.”



Cá muối Âu hoàng bỗng nhiên thẹn thùng, cô ta cảm giác đây chính là món quà tuyệt nhất mà cô ta từng được nhận, khiến hôn lễ của cô ta có ý nghĩa hơn bao giờ hết.



“Ban đầu tôi định tổ chức lễ cưới kiểu Tây, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi. Tôi phải làm thế nào để gửi ảnh áo cưới cho cô đây?”



“Hình như không thể gửi đâu.” Khương Bồng Cơ bình thản nói: “Có điều, cho dù không có ảnh chụp áo cưới, ta cũng cảm thấy chắc chắn ngươi là một cô gái rất xinh đẹp, ngày kết hôn, ngươi cũng sẽ là cô dâu đẹp nhất. Ngoài ra, ta cũng phải xin lỗi ngươi về Tử Hiếu. Hành động của huynh ấy ban nãy cũng chỉ vì huynh ấy muốn bảo vệ ta cẩn thận. Nếu có gì không đúng, mong ngươi đừng để bụng mà bỏ qua cho huynh ấy.”



Hai má của cá muối Âu hoàng đỏ lên, hai tay ôm mặt, thẹn thùng nói: “Thật ra cũng là do tôi sai trước, nếu phải xin lỗi thì tôi nên xin lỗi Vệ Từ mới đúng. Dù sao đối với anh ta mà nói, xưng hô như vậy đúng là hơi... vô lễ thật. Cũng đâu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không bị thương. Streamer, tôi phát hiện con người thật của cô còn tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều. Nếu không phải cô là nữ, tôi rất muốn đổi chú rể thành cô.”



Câu cuối cùng này mới là câu mà cô ta muốn nói.



Streamer vừa ấm áp, vừa biết trêu chọc người khác lại còn vừa đẹp trai vừa xinh gái, hơn nữa cũng rất có trách nhiệm, may mà cô là con gái, nếu cô là nam, cô ta thật sự muốn đẩy ông chồng bây giờ của mình đi.



“Những câu như vậy, trước kia ta nghe nhiều lắm rồi.” Khương Bồng Cơ cười khanh khách: “May mắn ta còn biết đánh nhau, nếu không, ta đã bị người ta đánh chết lâu rồi.”



“Sức hút của mình không đủ còn muốn đi đánh tình địch, làm vậy chẳng phải là thừa nhận mình không bằng tình địch à.” Cá muối Âu hoàng lắc đầu, ngay sau đó, cô ta chuyển chủ đề: “Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện này, cô tặng tôi món quà quý giá như vậy, những người khác sẽ cảm thấy ghen tị đấy.”



Khương Bồng Cơ liếc nhìn màn hình livestream đang chạy đầy bình luận, ra vẻ trầm trọng mà nói với cá muối.



“Bọn họ đang làm ầm lên này, cả đám ai cũng ngưỡng mộ, ghen tị với ngươi, còn có người định gửi dao đến chỗ ngươi nữa.”



Cá muối Âu hoàng vô cùng lạc quan nói: “Vậy cũng tốt, tôi không cần nhập hàng cũng có thể mở một cửa hàng bán dụng cụ gọt cắt rồi.”



Khương Bồng Cơ có ấn tượng rất tốt về cá muối Âu hoàng lạc quan này.



Có điều vì thân phận bên ngoài của cô nên cô cũng không tiện quá quan tâm đến đối phương.



Khương Bồng Cơ phái người chuẩn bị vài món ngon cho cá muối Âu hoàng, tính thời gian, đến lúc cô ta ăn xong cũng nên trở về.



Thức ăn trong doanh trại không phải là quá ngon, nhưng cá muối Âu hoàng vẫn rất nể mặt mà ăn hết bữa, sau đó, cô ta cầm đồ trang sức và vài món quà mà idol tặng mình về thế giới của mình. Khương Bồng Cơ tạm thời không có sức quan tâm chuyện phía cá muối đó nữa.



“Trí nhớ của Sử Trung thế nào? Nếu như hắn là kiểu nhìn thấy rồi sẽ không quên, thì dù đánh mất bản vẽ, hắn vẫn có thể vẽ lại đúng không?”



Mặc dù cô đã thu lại bản vẽ, nhưng Sử Trung vẫn chạy được đến Nhiếp doanh, suy cho cùng, để hắn sống sót là một tai họa.



Vệ Từ trấn an cô: “Thật ra ngài cũng không cần quá lo lắng chuyện này, không nói đến việc Sử Trung có thể vẽ lại nguyên nội dung của bản vẽ hay không, cho dù hắn có thể, đúc một số lượng lớn cần bao nhiều lâu? Từ vừa mới phái người đi hỏi tên cướp kia, vì sợ hãi nên hắn đã nói ra mọi thứ. Hắn nói mình đã chém vào tay, mặt, xương đòn, bả vai của Sử Trung, Sử Trung bị thương như vậy, cho dù không chết cũng mất nửa mạng, nếu vết thương hơi sâu một chút...”



Cầm bút còn khó khăn, sao có thể vẽ bản đồ chính xác được?



Khương Bồng Cơ nghe vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn.



Cô nghĩ sang chuyện khác, đột nhiên Khương Bồng Cơ tò mò không biết bên phía Nhiếp Lương có phản ứng như thế nào.



Quân cờ Sử Trung bị phá hoại hoàn toàn, trộm gà không thành lại mất nắm gạo, cho dù Sử Trung không phải do Nhiếp Lương phái ra, nhưng chắc chắn hắn cũng rất phiền muộn.



Đúng như những gì Khương Bồng Cơ đoán, lúc này quả thật Nhiếp Lương rất phiền muộn, nếu không phải hắn kiềm chế tốt, e là đã nổi giận rồi.



Vệ Ưng áy náy nói: “Thần làm việc không tốt, nếu như thần cẩn thận hơn, phái người đi tiếp viện sớm hơn, có lẽ...”



Nhiếp Lương cắt đứt lời của hắn, thở dài một hơi: “Thôi, ngay cả ông trời cũng muốn giúp Liễu Hi, huynh còn có thể làm được gì? Sử Trung đi cả đoạn đường mà không hề đụng phải người truy bắt, nhưng đến lúc vượt núi thì lại bị cướp chặn đường, không thể không nói... có lẽ đây là số mệnh.”



Lúc vận may tốt thì làm chuyện gì cũng thuận lợi, lúc xui xẻo thì uống một ngụm trà cũng có thể bị nghẹn.



Vệ Ưng không khỏi tự trách.



Chuyện này là do hắn suy nghĩ không chu toàn, nếu hắn cẩn thận hơn một chút, phái người đi tiếp viện cho Sở Trung, có lẽ kết quả sẽ khác.



Nhiếp Lương lại hỏi: “Bây giờ, vết thương của Sử Trung thế nào rồi?”



Hắn nhớ rõ Tử Thuận từng nói, Sử Trung có đôi mắt nhìn một lần sẽ không quên, mất bản vẽ cũng không sao cả, chỉ cần người còn sống thì có thể vẽ ra được.



Vệ Ưng thở dài nói: “Không được tốt lắm, quân y nói tay phải của hắn bị đao chém trúng, trong khoảng thời gian ngắn không thể cầm bút ngay được, vết thương trên mặt quá sâu, có lẽ sẽ không giữ được mắt bên trái, vết thương bên vai trái kéo dài tới tận xương quai xanh, miệng vết thương khó mà khép lại được, rất dễ bị nứt ra.”



Sử Trung có thể sống sót quay về, không thể không nói đã là kỳ tích rồi, còn việc khác thì tạm thời có lòng mà không có sức.



Nhiếp Lương nghe vậy, im lặng hồi lâu.



Có điều, hai người đều không biết quyết tâm tiến lên phía trước của Sử Trung lớn thế nào.



Tay phải không thể cầm bút thì cầm tay trái, mắt trái mù thì vẫn còn mắt phải, vết thương trên vai không thể cử động nhiều thì nằm vẽ...



Hắn phải chịu khổ nhiều năm mới đợi đến cơ hội lên chức tuyệt vời như vậy, sao hắn có thể bỏ dở giữa chừng được?



Trên thực tế, hắn nằm vùng ở phường nghề mộc nhiều năm, không phải chưa từng nghĩ tới chuyện nổi loạn, nhưng suy nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn không được bao lâu đã biến mất. Ai bảo phường nghề mộc này là một nha môn trong sạch, cho dù Khương Bồng Cơ rất coi trọng phường nghề mộc, nhưng dường như những người đứng đầu không có ai tham chính cả.



Một trong ba người đứng đầu phường nghề mộc - Trương Bình đã từng làm hai năm, nhưng đó là vì Khương Bồng Cơ thiếu người nên mới kéo người qua đấy. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Nhóm người Trương Bình được hưởng đãi ngộ rất tốt, chỉ có điều trong tay không có thực quyền, có thể nói phường nghề mộc là một khu không cầm quyền.



Sử Trung ở nơi như vậy, cho dù có cố gắng như thế nào cũng chỉ lên được vị trí ngang với đám Trương Bình.



Không có thực quyền, vị trí có cao tới đâu cũng có ích gì, hắn còn ở lại đó làm gì?



Có điều Sử Trung là một người thuận tay phải, tay trái không thể dùng bút được, như vậy thì sao có thể vẽ ra được một bản vẻ tỉ mỉ chính xác đây?



Hắn phí công phí sức mấy ngày cũng không có tiến triển gì.



Lúc này, bên phía Khương Bồng Cơ đã chuẩn bị xong xuôi, kiểm kê số quân nhu đang được chuyển tới lần lượt.



“Cứ bế tắc như vậy cũng không phải cách hay, hay là chúng ta nghĩ cách tìm đường đột phá.”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Nhiếp Lương kéo dài không chịu ứng chiến, lần này đã là lần thứ tư hắn treo thẻ miễn chiến rồi.”



Cho dù Nhiếp Lương treo thẻ miễn chiến, Khương Bồng Cơ muốn đánh nhau thì vẫn có thể đánh được.



Nhưng mà người ta lui về doanh trại, doanh trại có hai trăm nghìn đại quân, Khương Bồng Cơ còn phải thủ ải Trạm Giang, không thể dồn hết lực lượng đi toàn lực tấn công được.



Vì vậy, bên kia treo thẻ miễn chiến, cô chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.



“Muốn đối phó với tình hình như vậy, chỉ có hai biện pháp này. Thứ nhất là đi tìm cách làm phiền bọn họ, thứ hai, không tìm được thì tự tạo phiền toái.”



Kỳ Quan Nhượng liếc mắt nhìn chủ công một cái, cô toàn suy nghĩ kỳ quái.



Có người đề nghị: “Hay là dẫn binh tập kích ban đêm thử xem?”



Khương Bồng Cơ nói: “Dẫn hơn nghìn người đi tập kích doanh trại có hai trăm nghìn người đang đóng quân? Không thể tạo ra tổn hại gì cho bọn họ, cùng lắm chỉ có thể quấy nhiễu giấc ngủ thôi.”



Ý kiến này tệ quá luôn.



Nhưng mà...



Quấy rối giấc ngủ của bọn họ?



Hiện tại Nhiếp Lương đang bị bệnh, hẳn là không chịu nổi bị người khác giày vò đâu nhỉ.



Bách Ninh nói: “Mạt tướng có cách này.”



Khương Bồng Cơ nói: “Nói ta nghe thử xem.”



Lúc này, Bách Ninh đang cố gắng muốn lập công, nói gì thì nói, tội danh con gái của ông trông nom không tốt vẫn chưa được hủy bỏ đâu.

Bình Luận (0)
Comment