Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1493

Người tập trung toàn bộ sức mạnh muốn lập công không chỉ có một mình Bách Ninh, mà năm triệu cá muối trong kênh livestream cũng muốn nhúng một chân vào.



[Kích Hoạt Rung Động]: Bày mưu tính kế gom góp nhân phẩm, quỳ xuống xin một cuộc kỳ ngộ “Mộng Hồi Nghìn Năm”.



[Tôi Muốn Làm Học Bá]: Lội tìm hết nửa ngày, đột nhiên nhìn thấy một đống nội dung về trận trâu lửa của tướng nước Tề Điền Đan thời Chiến Quốc, tui cảm thấy vô cùng có triển vọng. Bác Streamer có muốn đi kiếm một nghìn con trâu về đây thử một lần không? Đầu trâu buộc đao, dưới đuôi buộc cỏ khô đốt cháy, một nghìn con trâu chạy về phía đại doanh quân địch.



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Tỉnh lại đi, đừng có đưa ra mấy ý kiến bốc mùi nữa. Nếu thím còn muốn dùng ý kiến này để đi gom nhân phẩm, e là kiếp sau cũng chưa có kỳ ngộ.



Đại lão quả nhiên là đại lão, vừa mở miệng ra đã thấy phong thái của cao nhân.



[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Không hiểu trận trâu lửa nhưng nghe cũng xịn đấy, thực tế thì tính khả thi của nó rất thấp. Nếu tui nhớ không nhầm, trong cuộc nội chiến trước thời kỳ dựng nước, hai đảng đều từng dùng thử trận trâu lửa, có điều hiệu quả đều rất tệ, bởi vì đàn trâu khi đã bị dọa chấn kinh rồi thì căn bản sẽ không chạy về phía quân địch. Buộc đao vào sừng? Cẩn thận đao sẽ đâm trúng quân mình đấy. Trận trâu lửa? Còn chẳng bằng trực tiếp làm ra cái trận bò, tính khả thi còn cao hơn được chút.



Dù sao động vật cũng không nghe hiểu tiếng người, càng không thể nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh giống như binh lính.



Mặc dù trong lịch sử cũng có ghi chép về trận trâu lửa, nhưng cũng không thể tin hẳn vào lịch sử, dù sao cũng phải nghĩ tới độ khó của thao tác thực tế.



Một kế không được thì nghĩ kế khác.



[Tu Dưỡng Tự Thân Của Học Tra]: Không dùng trận trâu lửa được, vậy thì chúng ta có thể học theo Tào Tháo, chiến dịch tập kích ban đêm Ô Sào kinh điển trong trận chiến Quan Độ. Bác Streamer phái binh đánh lén kho thóc hậu cần của bọn họ, chỉ cần đốt hết lương thực của bọn họ thì trận này dễ đánh hơn rồi.



[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Ha ha, vậy bác có biết kho thóc của Nhiếp Lương ở đâu không?



Cá muối đam mê “bày mưu tính kế” đến vậy, chỉ bởi vì món quà mà Khương Bồng Cơ tặng cho Âu hoàng khiến cho bọn họ phải “tung chảo” tập thể.



Tên Âu hoàng đó quả thật là đỏ đến mức biến dạng, nếu như nói người đó là người may mắn có được tấm vé số trúng năm triệu, thì những tên Âu hoàng khác cùng lắm chỉ được năm đồng thôi.



So người với người, tức chết mất!



Tên Âu hoàng đó mặc dù vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nhưng mà đã tung ảnh chụp đồ cưới lên mạng rồi.



Bỏ ra một số tiền lớn để đặt vải làm riêng cao quý, lại mời nhà may chuyên nghiệp làm riêng một bộ đồ cưới, phỏng theo làm giống y hệt bộ lễ phục trong hôn lễ của Liễu Chiêu. Cả một bộ trang sức, chia lẻ ra lên tới hơn hai mươi chi tiết, đeo tất cả chúng lên rồi lại mặc bộ đồ cưới và trang điểm, quả thực là khiến người ta hâm mộ vô cùng!



Tên Âu hoàng đó còn bồi thêm một câu.



[Cái này sau này sẽ coi như là đồ gia truyền luôn, chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam, hy vọng con gái sau này cũng có thể xinh đẹp.]



Âu hoàng đăng tải ảnh chụp, cả một đám cá muối bên dưới cùng nhận mẹ vợ.



Bởi vì những gì Âu hoàng này có được, cho nên cá muối lại càng nhiệt tình với “Mộng Hồi Nghìn Năm”.



Không biết ai nói nếu bình luận nhiều trong kênh livestream thì tỷ lệ trúng thưởng sẽ được nâng cao, mấy hôm nay, số lượng bình luận đã tăng lên gấp đôi.



Nhóm cá muối tận tâm tận lực “bày mưu tính kế”, Khương Bồng Cơ lại chẳng chịu tiếp thu một cái nào, ngược lại, đề nghị mà Bách Ninh đưa ra hơi khả thi.



Mọi người bàn bạc một hồi, đưa ra một kế hoạch tác chiến cơ bản.



Cái đó gọi là người không đánh mình, mình đánh người, Nhiếp Lương cứ co đầu rụt cổ thì sao chứ?



Ban ngày ban mặt không thể khiến bọn họ phải thương gân động cốt trên chiến trường, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách vào ban đêm thôi.



Ban đầu, Khương Bồng Cơ phủ định đề nghị tập kích ban đêm, có điều sau khi được Bách Ninh cải thiện, phương án tập kích ban đêm cũng có thể coi là một con đường.



Mọi người đều biết, trước khi Bách Ninh đi theo Khương Bồng Cơ thì ông bán pháo, tay nghề tổ truyền, vô cùng bảo đảm.



Vậy nên...



Đêm nay, Nhiếp doanh vẫn sóng yên biển lặng, binh lính tuần tra giao ban như bình thường, đống lửa bên ngoài doanh trại lại thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng nổ vang dội.



Bởi vì sức khỏe Nhiếp Lương không tốt, nên Nhiếp Thanh chủ động phụ trách những quân vụ vụn vặt, cố gắng hết sức để chia sẻ áp lực cho cha mình, thỉnh thoảng có những chỗ không hiểu, cậu còn hỏi nhạc phụ Vệ Ưng. Nhờ được Vệ Ưng cẩn thận hướng dẫn, Nhiếp Thanh lại là một người thông minh nên vừa chỉ đã hiểu ngay, cậu nhanh chóng giỏi giang hơn.



Cậu trở nên bận rộn, còn Nhiếp Dương vẫn rảnh rỗi như trước.



“Thật sự không hiểu là đệ kiêng kỵ chuyện gì, đệ không tin tưởng vi huynh đến vậy sao?”



Nhiếp Thanh biết nguyên nhân khiến Nhiếp Dương không chịu động vào việc quân, chỉ có thể là vì Nhiếp Dương là cháu ruột của tam phòng, bây giờ Nhiếp Lương đang cầm quyền Nhiếp thị lại là đích trưởng tử của ngũ phòng. Nhiếp Dương lo rằng nếu cậu ta đụng vào việc quân quá nhiều sẽ khiến Nhiếp Lương nghi kỵ và không thích cậu ta... Dù sao, mâu thuẫn bên trong Nhiếp thị vô cùng sâu sắc, Nhiếp lão thái gia lại không chịu nhận già, ai ai cũng cảm thấy bản thân mình có tư cách để quản lý Nhiếp thị, nên đều nhìn nhau không vừa mắt.



Nghĩ tới đây, Nhiếp Thanh không nhịn được khẽ cười.



Mặc dù cậu với Nhiếp Dương là đường huynh đệ, nhưng quan hệ của bọn họ còn tốt hơn cả huynh đệ ruột thịt, sao cậu lại tùy tiện nghi kỵ huynh đệ của mình được chứ?



Nhiếp Dương lười biếng trở mình một cái, cậu ta nói: “Không phải vì thế đâu, tiểu đệ vốn dĩ tầm thường bất tài, không khiến huynh trưởng phiền não hơn mới phải.”



Nhiếp Thanh kéo cây đèn lại gần thêm một chút, chống đôi mắt đã mỏi nhừ lên để phê duyệt thư từ.



Đến khi cậu xử lý xong một tập, liếc mắt đã nhìn thấy Nhiếp Dương ăn hết hai đĩa đồ ngọt rồi, cậu bất đắc dĩ lắc đầu.



“Ban đêm không nên ăn quá nhiều đâu, dễ bị khó tiêu buồn nôn, đệ đã lớn thế này rồi vậy mà còn không chú ý nổi điểm đó.”



Nhiếp Thanh lại muốn lải nhải, trong lòng Nhiếp Dương lộp bộp, chuẩn bị sẵn tâm lý nghe Nhiếp Thanh “niệm kinh”.



Nhiếp Thanh tốt thì tốt, nhưng quản vừa nhiều vừa rộng, cái này thì hơi khó chịu.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Đang nói dở thì bên ngoài doanh trướng truyền tới tiếng bước chân dồn dập: “Báo...”



Nhiếp Thanh nói: “Có chuyện gì?”



Lính báo tin nói: “Phát hiện bóng dáng quân địch ở phía Đông Nam của doanh trại.”



Ngay lập tức, bốn chữ “tập kích ban đêm” to đùng hiện lên trong đầu hai người Nhiếp Thanh và Nhiếp Dương.



“Truyền lệnh tới các nơi, đề phòng kẻ địch nghiêm ngặt.” Nhiếp Thanh lại hỏi: “Nhân số quân địch là bao nhiêu?”



Đương nhiên lính báo tin không biết rõ chuyện này, có điều hắn ta dám khẳng định quy mô của quân địch không lớn, cùng lắm không vượt quá nghìn người.



Tập kích ban đêm quy mô nghìn người, đối với Nhiếp doanh với hơn hai trăm nghìn người mà nói, thật sự không ăn nhằm gì.



“Hơn nghìn binh mã thì có thể làm gì được? Càng khỏi nói đến còn bị quân ta phát hiện. Nói là tập kích ban đêm, chẳng thà nói là tự tìm đường chết.” Nhiếp Dương giả vờ kinh ngạc phân tích, tiện đà lại phỏng đoán: “Huynh trưởng, có lẽ quân địch vẫn còn binh mã khác nữa, bọn họ đang dương đông kích tây?”



Cho dù hệ thống khiến cậu ta phải hận đến ngứa cả răng, nhưng lại không thể không thừa nhận, có được một kẻ như vậy, chẳng khác nào có Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ.



Dựa vào phản hồi của hệ thống, quân địch tổng cộng sở hữu ba nghìn binh mã, chia thành ba đường, mỗi bên một nghìn người.



Một nhóm binh mã mà lính báo tin mới báo này có lẽ chỉ là đạn sương mù để thu hút sự chú ý của bọn họ, kẻ địch vẫn còn chiêu sau nữa.



Nhiếp Thanh nghiêm mặt nói: “Chuyện này phải lập tức báo cáo, không thể chậm trễ.”



Cậu vừa mới cất bước ra khỏi doanh trướng liền phát hiện một phương hướng nào đó đang có hỏa hoạn.



Đây là... Kẻ địch đã tấn công vào rồi?



Không chờ cậu suy nghĩ xong, lại có một chỗ truyền tới tiếng pháo nổ vang dội liên tục.



Dường như là để hùa theo biến cố từ hai nơi này, lại có một chỗ khác xuất hiện đánh lén, quân địch bắn mấy trăm mũi tên lửa vào trong doanh địa quân Nhiếp.



Vệ Ưng biết được tin tức, suýt nữa đã tức giận đến mức không mắng chửi nổi.



“Lính tuần tra đêm làm việc kiểu gì thế? Vì sao khoảng cách của kẻ địch đến doanh trướng không tới năm mươi trượng mà không ai phát hiện ra?”



Tầm bắn của mũi tên có hạn, cho dù là cung nỏ có tầm bắn xa hơn, muốn bắn mũi tên lửa vào doanh trướng cũng phải tới đủ gần mới bắn được.



Khoảng cách gần như vậy mà lại không ai phát hiện ra, Vệ Ưng quả thực muốn hộc máu.



Binh linh gác bên ngoài doanh trại cũng vô cùng uất ức.



Quả thật là bọn họ không nhìn thấy mà, tới khi ánh lửa lóe lên, bọn họ mới phát hiện là có quân địch.

Bình Luận (0)
Comment