Âu hoàng ngoài cười nhưng trong không cười nói xong lời này nhưng trong lòng lại ảo não cực kỳ.
Cô ta không hiểu, thần hóa Streamer để đả kích tinh thần quân địch không tốt à, nhưng vì sao Streamer lại từ chối?
Lý do của Khương Bồng Cơ cũng đơn giản.
Thứ nhất, cô có sức mạnh đánh tan Nhiếp thị, không cần phải đi đường tắt này, thắng lợi cũng không vẻ vang, ngược lại còn bị người ta lên án nói là “Thiên mệnh sở quy”. Nói qua thì rất dễ nghe nhưng đối với phái thực lực mà nói, nó không có tác dụng. Nói thành quả của cô là dựa vào vận may để có được, trong lòng cô sẽ dễ chịu à?
Thứ hai, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất… nhân cơ hội lần này giải quyết cho xong mảnh vỡ hệ thống, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Trừ đao Trảm Thần trong tay cô ra, người bình thường căn bản không có cách nào đối phó với hệ thống thuộc loại sinh mạng tinh thần thể này.
Chỉ giết Nhiếp Dương thôi thì vô dụng, mảnh vỡ hệ thống con sẽ có cách chạy trốn.
Bỏ qua cơ hội lần này, về sau muốn bắt lại cũng sẽ khó khăn.
Nếu nói một cách khó nghe, món đồ chơi này chính là một đống phân, nó luôn nhảy ra vào lúc cô không để ý đến, làm cho cô ngột ngạt khó chịu, phiền phức vô cùng.
Nếu giết chết, thì đó mới thực sự là “một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã”.
Khương Bồng Cơ không giải thích với Âu hoàng, Âu hoàng cũng không tiện mở miệng hỏi thăm ngay trước mặt mấy người Vệ Ưng, chỉ có thể chôn giấu nghi hoặc dưới đáy lòng.
Lúc này, giọng nói của Nhiếp Thanh vang lên, hỏi một câu khiến cô ta trở tay không kịp.
“Không phải vừa rồi ngươi nói Liễu Hi là chủ công của ngươi à? Vì sao lại lật lọng? Rốt cuộc ngươi là người Liễu Hi phái đến hay là quỷ núi ranh ma quỷ quái?”
Dưới sự trợ giúp của Khương Bồng Cơ, Vệ Ưng bị lừa gạt cho qua rồi, nhưng Nhiếp Thanh lại không dễ bị gạt như vậy.
Cậu còn nhớ rõ Âu hoàng đã nói với cậu rằng chủ công của Âu hoàng là Khương Bồng Cơ, đã gọi là chủ công thì có thể thấy được cô ta không phải là không có lập trường.
Nhiếp Thanh nói với giọng nghiêm nghị: “Ngươi đừng có lừa gạt nhạc phụ của ta!”
Âu hoàng âm thầm toát mồ hôi, tự trách mình lúc trước lắm mồm, bây giờ không biết dàn xếp sao cho tốt.
Bởi vì Khương Bồng Cơ không nghe được cuộc trò chuyện của Nhiếp Thanh và Âu hoàng nên không có cách nào giúp cô ta. Cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
May mắn là cô ta cũng coi như nhạy bén, nghĩ ra được lý do thoái thác: “Mới vừa rồi, ta nói như vậy không phải là vì trấn an ngươi à? Nếu chủ công của ta thật sự là Liễu Hi thì ta giúp ngươi làm gì? Ha ha, ta nên trực tiếp cắt cổ, bức tử nhạc phụ ngươi, lại để cho Nhiếp thị các ngươi rơi vào vòng xoáy nội đấu vô tận mới phải.”
Nhiếp Thanh nghẹn họng bởi lời nói của cô ta, giọng nói hơi áy náy: “Thật có lỗi, là tại hạ hiểu lầm tiên tử.”
“Ta là người rất rộng lượng, một chút hiểu lầm này không tính là gì.” Âu hoàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, không thèm để ý nói: “Nhưng mà ngươi... Lão đại ca, ta cảm thấy vấn đề của ngươi lớn lắm đấy. Ngươi thành thật lương thiện như vậy, từ đầu đến chân Liễu Hi đều đen như mực, ngươi sẽ chịu rất nhiều thua thiệt.”
Nhiếp Thanh không hiểu “từ đầu đến chân đều đen như mực” có nghĩa là gì, nhưng gắn liền với từ “thành thật lương thiện” mà Âu hoàng nói về cậu, cậu có thể lý giải được.
Trong chốc lát, cậu nghĩ tới Nhiếp Dương, tâm trạng lại sa sút.
Thành thật lương thiện cũng không phải là thói hư tật xấu, nhưng Nhiếp Thanh phải thừa nhận, lòng thành thật lương thiện của cậu căn bản chính là không đúng lúc.
Không chỉ có thể hại chết bản thân mà còn có thể làm liên lụy đến những người bên cạnh.
Lần này may mắn gặp được quỷ núi, nên nhạc phụ không giết cậu, nếu như lần sau lại trúng chiêu, cậu còn có thể gặp may như vậy không?
Tư chất của Nhiếp Thanh không kém, chỉ là bình thường thích nghĩ mọi thứ theo chiều hướng tốt, trải qua lần này, cậu cũng nên trưởng thành thật sự rồi.
Âu hoàng an ủi: “Lương thiện cũng không phải chuyện gì xấu, nếu như đổi sang thời đại hòa bình, tính cách như ngươi có lẽ sẽ kết giao được bạn bè ở khắp thiên hạ. Chẳng qua bây giờ là thời buổi loạn lạc, cha của ngươi đã mất rồi, không ai có thể che gió che mưa cho ngươi, tiếp tục đơn thuần như vậy thì không được. Lòng dạ Liễu Hi quá đen tối, toàn thân đều là mưu kế, nếu như ngươi không nỗ lực cố gắng, làm sao ngươi giữ được tâm huyết của cha ngươi lúc còn sống chứ?”
Nhiếp Thanh lộ ra nụ cười khổ cứng nhắc.
“Cảm ơn tiên tử chỉ điểm.”
Âu hoàng thoáng bối rối, không nhịn được ôm đầu ảo não.
Cô ta đứng bên trận doanh Streamer mà, sao lại đi an ủi lãnh đạo đối địch với phe mình chứ.
Nếu Streamer biết được, liệu có khai trừ ghế fan của cô ta hay không?
Không nói đến chuyện Khương Bồng Cơ không biết, cho dù biết thì cũng sẽ không nói gì. Dù sao cá muối tới đây là để dạo chơi, tự trải nghiệm xuyên không, không phải tới đây làm thuộc hạ của cô, làm việc cho cô. Khương Bồng Cơ không thể giới hạn niềm yêu thích và lựa chọn của đám cá muối, cô sẽ chọn tôn trọng điều đó.
Âu hoàng an ủi Nhiếp Thanh, điều này chỉ chứng minh đây là một cá muối lương thiện, có tâm tư đơn thuần.
Giải quyết Nhiếp Thanh xong, Âu hoàng nói: “Bây giờ các ngươi không phái người đuổi bắt Nhiếp Dương thật sự trở về à?”
Vệ Ưng nói: “Chuyện này không vội, tốc độ đội ngũ đưa tang không nhanh, cho dù một ngày trôi qua cũng có thể đuổi kịp rất nhanh.”
Nếu đã nói như vậy, Âu hoàng cũng không gấp gáp nữa.
Đang không biết nên nói chuyện gì thì Khương Bồng Cơ nhắc nhở cô ta “làm thịt” Vệ Ưng một phen.
“Ta giúp đỡ các ngươi rồi, cứu được tính mạng Nhiếp Thanh, tiền hàng hai bên đã thoả thuận xong, cảm ơn đã chiếu cố.”
Vệ Ưng giữ vững tác phong: “Tiên tử thích cái gì thì chỉ cần nói ra, chắc chắn ta sẽ dâng lên cho tiên tử.”
“Ha ha, ta thích người hào phóng như vậy, không uổng công hôm nay ta lo lắng sợ hãi, sợ mình rơi xuống đất thành một cái hộp*.”
* Một từ thông dụng trên Internet, sử dụng để mô tả người chơi có kỹ năng kém sau khi chết biến thành cái hộp trong game Pubg.
Nếu không phải cô ta đủ lanh trí, còn có hệ thống nhắc nhở và sự giúp đỡ của Nhiếp Thanh, chắc chắn cô ta xong đời rồi.
Bây giờ chuyển nguy thành an, cô ta không bắt chẹt nhiều đồ tốt một chút thì thật có lỗi với lần lo lắng sợ hãi này của mình.
Phản ứng đầu tiên của Âu hoàng là nghĩ đến đồ trang sức.
“Đồ trang sức, ta muốn một bộ trang sức đầy đủ. Nghe nói trước đây Liễu Hi có tặng một bộ trang sức quần áo nữ nhân tới đây, vẫn còn ở đây chứ? Ta muốn cái đó!”
Sắc mặt của Vệ Ưng và Phiền Thần hơi khó coi.
Cho dù Nhiếp Lương khéo léo hóa giải nỗi nhục tặng đồ trang sức quần áo phụ nữ, nhưng nhắc đến chuyện này vẫn không dễ chịu gì, thế mà Âu hoàng còn vạch trần vết sẹo của người ta.
“Đã đốt tế cờ rồi.” Giọng nói Vệ Ưng lộ ra chút lạnh lùng.
“Phí của trời thế.” Âu hoàng nói: “Vậy thì... Tìm một bộ tương tự như vậy đi.”
Thật là một đám phá của, không biết bộ lễ vật mà Streamer đưa qua kia đắt bao nhiêu à, có một tên thổ hào ra giá chục triệu mà cô cũng không chịu bán.
Tuy nói là quân doanh nhưng có rất nhiều chiến lợi phẩm, cẩn thận lục tìm một chút thì cũng có thể tìm được đồ trang sức, vàng bạc châu báu.
Vệ Ưng phái người xếp vào một hộp coi như quà cảm ơn cho Âu hoàng.
Dĩ nhiên Âu hoàng muốn vui vẻ nhận hết tất cả, kết quả hệ thống nhắc nhở cô ta rằng dịch chuyển trở về sẽ có hạn chế trọng lượng và thể tích, nếu vượt chỉ tiêu thì rất dễ xảy ra chuyện.
“Tại sao lại như vậy?”
Âu hoàng không nhịn được đau lòng, cô ta muốn lấy hết những thứ bảo bối này, đây là chiến lợi phẩm mà cô ta phải dùng mạng nhỏ để đổi đấy nhé. Vietwriter.vn
Hệ thống lại đưa ra câu trả lời.
[Hoạt động Mộng Hồi Nghìn Năm không chỉ vì đáp lại sự ủng hộ to lớn lâu dài của khán giả mà còn gánh vác trọng trách sửa chữa lịch sử, bảo đảm thế giới không bị sụp đổ. Nếu như người trải nghiệm mang đi quá nhiều vật phẩm, rất có thể sẽ làm dòng lịch sử bị thay đổi, xin hãy hiểu cho.]
Đối với lời giải thích này, Âu hoàng tỏ vẻ đã hiểu.
Lần này có thu hoạch đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi, cô ta cũng không phải người tham lam, tâm trạng đã bình thường lại rất nhanh.
Cô ta nhịn đau chọn chọn lựa lựa, chọn thứ mà cô ta cho là đẹp mắt nhất, yêu thích nhất và có giá trị nhất trong phạm vi cho phép của hệ thống.
Nhiếp Thanh không nhìn nổi nữa, cậu nói: “Những thứ này đều là quà cảm ơn mà nhạc phụ dâng tặng, tiên tử có thể lấy hết tất cả.”
“Ngươi không hiểu, cái này gọi là trao đổi đồng giá. Ta bỏ ra thứ gì thì cũng chỉ có thể thu lại được thứ ấy.” Trong lòng Âu hoàng chảy nước mắt ròng ròng, nhưng vẫn phải giữ thái độ đoan chính như một cao nhân, nói lời sâu xa: “Cái mạng này của ngươi chỉ đáng giá ít tiền như vậy, ta không thể lấy nhiều hơn, sẽ gặp báo ứng đấy.”
Nhiếp Thanh: “...”
Mạng của cậu không đáng tiền như thế à?