Âu hoàng khịa Nhiếp Thanh, tâm trạng buồn rầu cuối cùng cũng giải tỏa được chút ít.
Có điều, đối với hành động chọn chọn lựa lựa của cô ta mà không phải vui vẻ nhận hết toàn bộ, cá muối vây xem cũng rất tò mò.
Vì sao không lấy hết tất cả những thứ Vệ Ưng đưa cho chứ, đây chính là cả một hộp trang sức châu báu lớn, nhìn qua cũng có chừng trăm món đấy!
Kết quả cá muối Âu hoàng ngồi dưới đất chọn chọn lựa lựa, chọn vật có hình dáng tương đối gọn nhẹ, quý giá lại đẹp mắt đặt sang bên cạnh, chừng mười món.
Khương Bồng Cơ chau mày, phát hiện sự việc cũng không đơn giản.
Xem phản ứng của Âu hoàng, hẳn là cô ta cũng muốn lấy hết toàn bộ, nhưng bây giờ lại lựa chọn lấy một phần, rõ ràng là bị hệ thống hạn chế.
Khương Bồng Cơ hỏi thăm lão thủ trưởng nhà mình, vừa vặn đối phương cũng đang online.
[Cha Mày]: Khương Tiểu Cửu, cô đã bao giờ gửi chuyển phát nhanh chưa?
Khương Bồng Cơ nói: “Lão thủ trưởng nghĩ tôi thành người gì vậy, thời này còn có ai chưa từng dùng chuyển phát nhanh của Tinh Tế?”
[Cha Mày]: Chuyển phát nhanh cũng chú ý đến trọng lượng đầu tiên, trọng lượng thêm vào. Thông thường mà nói, “Mộng Hồi Nghìn Năm” chính là gói bưu kiện trọng lượng đầu tiên xuyên không, còn phụ trách vé khứ hồi nữa. Vượt qua trọng lượng này, chi phí trọng lượng thêm vào phải bỏ ra là số tiền lớn ngoài mức quy định, những thứ này, người bình thường căn bản không gánh vác nổi. Ngoài ra, một nguyên nhân quan trọng khác chính là hiệu ứng cánh bướm. Nếu như mang đi quá nhiều đồ vật sẽ gây ra sự sai lệch nghiêm trọng trong lịch sử.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Lão thủ trưởng hiểu rất rõ cách vận hành của hệ thống đấy.”
[Cha Mày]: Bởi vì tôi có nuôi một con ở đây, mặc dù đầu óc của nó có chút vấn đề nhưng được cái ngoan ngoãn nghe lời.
Khương Bồng Cơ: “...”
Nói là hệ thống, trên thực tế nó cũng là một trong những sinh vật thuộc về tinh thần thể, lão thủ trưởng nhà mình lại có thể nuôi được một con à?
Khương Bồng Cơ không nhịn được hỏi thăm: “Lúc trước lão thủ trưởng có nói sau khi giải ngũ đã làm công việc mới, chị có tiện nói ra một chút tính chất công việc không?”
[Cha Mày]: Công việc ư, nói trắng ra cũng chỉ là làm công cho người ta. Lợi ích duy nhất chính là có thể đi du lịch bằng công quỹ, được chi trả toàn bộ chi phí, có rất nhiều người và câu chuyện thú vị để mở mang kiến thức. Cho dù địa phương công tác tương đối lạc hậu nghèo khó, nhưng tiền lương rất hậu hĩnh nên ta vẫn chấp nhận được.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Lời này của lão thủ trưởng không có chút giả dối nào, nhưng cái gì cũng không nói ra, chị không cần phải đề phòng với tôi như vậy chứ?”
Lời ấy có khác gì không nói đâu?
[Cha Mày]: Đối với cô, tôi phải đề phòng một chút.
Quân đoàn 7 có ai không biết Khương Bồng Cơ này khó đối phó chứ, nói chuyện với cô đều phải cẩn thận từng li từng tí, để tránh bị đối phương lột hết thông tin.
Khương Bồng Cơ vuốt nhẹ cằm, cô luôn cảm thấy lão thủ trưởng nhà mình đang che giấu điều gì đó.
Chẳng qua, đối phương đã không muốn nói thì Khương Bồng Cơ cũng không có cách nào ép buộc cô ta mở miệng, dù sao cô ta cũng sẽ không làm hại đến cô.
Từ cái hệ thống mới tinh này đến sự xuất hiện của lão thủ trưởng, Khương Bồng Cơ mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng suy đoán của cô còn phải chờ chứng thực.
[Cha Mày]: Bị vướng mấy điều lệ bảo mật nên có mấy lời cô muốn thăm dò cũng thăm dò không ra đâu, bởi vì tôi không thể nói cho cô biết. Chỉ có thể tiết lộ nội dung duy nhất… hãy giày vò vùng đất nhỏ của cô thật tốt đi, nhân loại Liên Bang trông chờ vào vùng đất này để hồi sinh đấy.
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ mơ hồ, bỗng nghĩ đến mấy hệ thống con bị cô chém giết.
Hệ thống chính là thiên não tiền nhiệm có thù oán với Liên Bang, nếu đúng là thế thì trọng trách trên người cô khá nặng nề.
Tuy nhiên…
Toàn bộ nhân loại Liên Bang trông chờ vào vùng đất này của cô để hồi sinh, nghe hơi khoa trương nhỉ.
[Cha Mày]: Ừm, điều này không khoa trương chút nào, sau này cô sẽ biết.
Khương Bồng Cơ bị đối phương khơi dậy hứng thú, trong lòng ngứa ngáy không thôi.
Không biết có một bí mật như vậy thì cũng thôi đi, nhưng lão thủ trưởng lại nói cho cô biết có bí mật nhưng lại không chịu nói rõ nội dung ra, thật quá đáng mà.
“Lão thủ trưởng biết trên Internet có loại tiểu thuyết gọi là ‘xuyên nhanh’ không?”
Khương Bồng Cơ đang muốn dò xét thêm gì đó thì ảnh chân dung bánh bao thịt của lão thủ trưởng lập tức tối sầm lại.
[Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng xuất.]
Khương Bồng Cơ: “...”
Hình như cô biết được gì đó rồi.
Lão thủ trưởng, chị sa đọa rồi.
Cô hơi đau đầu xoa trán, phong thái nửa đời trước của mình rất bình thường mà, tại sao sau khi xuyên không, bọn đầu trâu mặt ngựa gì đó cứ thò hết ra thế.
“Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để phỉ nhổ, điều quan trọng nhất vẫn là giải quyết mảnh vỡ hệ thống này trước.”
Mặc dù hệ thống không phải thứ tốt, nhưng sự tồn tại của nó chính là một bug, giải quyết xong sớm cũng yên tâm hơn chút.
Mặt khác, đám người Vệ Ưng không dám rời khỏi Âu hoàng nửa bước.
“Các ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, ta có cảm giác mình đang là phạm nhân đấy.”
Âu hoàng không nhịn được lải nhải với Nhiếp Thanh về cách hành xử của đám người Vệ Ưng. Nếu cho cô ta hai cây gậy, cô ta đã có thể mô phỏng hình ảnh rơi lệ sau song sắt rồi.
Lúc này, tâm trạng của Nhiếp Thanh đã khôi phục lại chút ít, trong tiếng cười cũng không mang đậm vẻ mệt mỏi nữa, nghe lời nói tùy hứng lại không đề phòng như vậy của Âu hoàng, cậu không nhịn được mỉm cười: “Nhạc phụ không thể chỉ vì vài ba lời nói mà xua tan nghi ngờ được, ngươi nói mình nhập vào người ta chỉ có sáu canh giờ, nhưng bọn họ chưa chắc sẽ tin hết. Nếu không theo dõi sát sao một chút, không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác, kính xin tiên tử lượng thứ.”
Âu hoàng liếc mắt nhìn hệ thống đếm ngược một chút, ôm chặt hộp bảo bối.
Đồ trang sức châu báu trong hộp là bảo bối, chiếc hộp dùng để đựng chúng nó cũng được điêu khắc từ gỗ tử đàn, rất quý giá.
Mắt nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sắp đến lúc kết thúc, Âu hoàng do dự hồi lâu, cô ta để lại cho Nhiếp Thanh một câu nói: “Ta không thể hiểu được kiểu người coi vinh quang trách nhiệm còn nặng hơn cả ông trời như các ngươi, nếu so sánh với nhau, ta càng giống như một người tầm thường hơn. Ta chỉ biết người sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì, còn sống mới có hy vọng và cơ hội sáng tạo tương lai, người chết rồi thì chẳng còn gì nữa. Nhiếp Thanh tiểu ca... Ngươi bảo trọng!”
Nhiếp Thanh không hiểu rõ lắm nhưng vẫn mỉm cười nói cảm ơn.
Chẳng bao lâu sau, cậu cảm thấy cả người mình rất nặng nề.
“Xảy ra chuyện gì...”
Nhiếp Thanh vừa mới mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Nhiếp Dương, chậm chạp đưa tay lên, kinh ngạc phát hiện bản thân mình có thể kiểm soát cơ thể rồi. Lúc này cậu mới hiểu được, vị tiên tử kia đã rời đi.
Nhiếp Thanh không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Vệ Ưng và Phiền Thần, phản ứng của hai người không giống nhau nhưng đôi mắt ai cũng tràn đầy lo lắng, cậu không khỏi đỏ ửng vành mắt.
Vệ Ưng thăm dò gọi một câu: “Thiếu chủ?”
Cổ họng Nhiếp Thanh nức nở: “Nhạc phụ!” Nguồn : Vietwriter.vn
Phiền Thần bên cạnh không nhịn được giơ tay lên dụi mắt, kinh hãi: “Vị kia đúng thật là tiên tử.”
Lúc Âu hoàng rời khỏi, chiếc hộp cô ta ôm chặt trong lòng cũng biến mất theo, Vệ Ưng và Phiền Thần tận mắt nhìn thấy một màn này.
Cho đến lúc này, bọn họ mới hoàn toàn tin tưởng lời nói của Âu hoàng.
Nhiếp Thanh hít sâu một hơi, nói: “Việc khẩn cấp trước mắt là mau sớm truy đuổi ừm... Nhiếp Dương trở về, thay đổi thân phận lại cho nhau.”
Bây giờ Nhiếp Thanh lấy gương mặt Nhiếp Dương gặp mặt người khác, trừ hai tâm phúc Vệ Ưng và Phiền Thần sẽ tin cậu ra, các thần tử khác sẽ không tin.
Nếu như Nhiếp Dương trả đũa vào thời khắc mấu chốt, không chỉ Nhiếp Thanh phải lo lắng tính mạng của cậu mà hai vị trưởng bối cũng sẽ bị cậu làm liên lụy đến chết.
Nói về lòng dạ ác độc, Nhiếp Thanh hoàn toàn không phải là đối thủ của Nhiếp Dương.
Nhiếp Dương nhẫn tâm mưu đồ, để cho chính tay nhạc phụ giết chết con rể của mình, nếu như thực hiện được, Vệ Ưng cũng sẽ bị bức tử, lập tức diệt trừ được hai mối họa lớn trong lòng, đây không phải là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn sao. Chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đã khiến cho Nhiếp Thanh vô cùng sợ hãi, giờ cậu mới nhận ra mình không thật sự hiểu rõ người đường đệ này. Người mà Nhiếp Thanh nhìn thấy chỉ là “người giả” mà Nhiếp Dương thông qua kỹ năng diễn xuất tinh xảo bịa đặt ra mà thôi.