Lão tướng quân vốn là người nên ở nhà hưởng thụ cuộc sống tuổi già, nhưng bởi vì con cháu không có chí tiến thủ nên ông ta đành phải khoác giáp ra trận một lần nữa vì con cháu đời sau, khẩn cầu Dương Đào cho ông ta cơ hội mang binh đi đánh giặc. Dương Đào là người nhớ tình cũ, đối phương không chỉ là sư phụ dạy võ nghệ của Dương Kiển thuở thiếu thời mà ông ta còn mấy lần giúp Dương Kiển cản vết thương trí mạng, đi theo chủ nhân cống hiến sức lực hơn hai mươi năm, cho nên Dương Đào không tiện từ chối ông ta, đành phải đồng ý.
Đáng tiếc, cây bảo đao này đã già rồi.
Ông ta luôn ra vẻ tự cao tự đại, dùng phần tình cảm năm đó đối với Dương Kiển để ép người, tính tình Dương Đào tốt nên không để trong lòng.
Khi còn trẻ ông ta rất thích uống rượu, coi rượu như mạng, nhưng lúc còn trẻ tuổi vẫn biết nặng nhẹ, không dám phá hỏng kỷ luật quân đội.
Dương Đào biết điều này nên cảm thấy bình thường ông ta ham uống rượu cũng không có vấn đề gì, đừng để vào những lúc quan trọng biến thành sâu rượu là được.
Nhưng bây giờ lại khác rồi, đại khái là ở nhà dưỡng lão vài năm, tính tình ông ta trở nên kiêu ngạo, làm việc đã lẩm cẩm lại còn tùy hứng.
Kế hoạch quan trọng như vậy mà ông ta không những không đề cao cảnh giác mà ngược lại còn uống say bí tỉ trên tiền tuyến, dẫn đến việc quân địch chủ động rút lui mà một đám binh lính trố mắt nhìn nhau, “ngáo” tập thể, không biết nên đuổi theo hay nên làm gì, không có chủ tướng ra lệnh nên bọn họ không dám tự tiện hành động.
Phó tướng chỉ có thể đau khổ gào thét với ông ta, cuối cùng vì quá bực tức bèn đi múc một chậu nước sông giội tỉnh lão.
Tỉnh được thì cũng muộn rồi, bọn họ vội vàng đuổi theo quân địch nhưng thuyền chiến của người ta sớm đã dùng hết tốc lực chạy rất xa rồi, đuổi cũng không kịp nữa.
Vì vậy, trên đoạn đường này trừ lúc ban đầu đụng phải đá ngầm chìm mất mấy chiếc thuyền ra thì đội thủy quân này không có những tổn thất khác.
Còn hai đội thủy quân còn lại thì một đội bị đánh lén, trở tay không kịp, một đội gặp phải trận chiến bất ngờ, đội ngũ của phe địch gấp đôi số lượng bọn họ.
Hai đội thủy quân tổn thất tổng cộng hơn mười nghìn người và trăm chiếc thuyền chiến.
Kết quả này không tính là tệ, nhưng người nào sáng suốt đều nhìn ra được, dựa theo tính toán của Nhan Lâm, đáng lẽ quân địch phải tổn thất nhiều hơn nữa!
Nếu như biểu hiện xuất sắc hơn một chút thì tiêu diệt hai mươi nghìn thủy quân của địch không thành vấn đề, cơ mà cuối cùng lại để mười nghìn quân địch chạy thoát, hay lắm!
Trên chiến trường cơ hội chớp mắt là biến mất, bỏ qua cơ hội tốt lần này không biết bao giờ lại mới có cơ hội nữa.
Nhan Lâm cũng không phải loại người tùy tiện nổi giận, càng không bao giờ tùy tiện trách cứ tướng lĩnh vô tội, anh ta tỉnh táo lại một chút, cẩn thận hỏi lại tình huống ở tiền tuyến. Không lâu sau, anh ta chú ý tới một vấn đề rất quan trọng. Bất luận là đội quân bị đánh lén hay là đội quân gặp phải trận chiến bất ngờ thì quân địch đều dựa vào sức mạnh để đột phá vòng vây. Thủy chiến mà dám lỗ mãng như vậy, hơn phân nửa chỉ dựa vào một thứ - đó là thuyền chiến.
Sau khi điều tra, chuyện này đúng như những gì Nhan Lâm đoán, thuyền chiến của quân địch thật sự rất độc đáo, khi hai thuyền đụng nhau, mức độ lay động của thuyền địch không lớn, trái lại thuyền chiến của phe mình lại lay động kịch liệt. Nếu như đụng thêm mấy cái, thuyền chiến của người ta còn có thể chống đỡ chứ thuyền chiến của phe mình đã bị tràn nước vào.
Mọi người nghe sự phân tích này, trong đầu ăn ý hiện lên tin tình báo lúc trước.
[Quỷ núi trao tặng thần thuật đóng thuyền.]
Cả đám trố mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, dùng ánh mắt không tiếng động trao đổi với nhau.
“Đó không phải đều là tin giả à?” Rốt cuộc có người không nhịn được lên tiếng phá vỡ yên lặng: “Trên đời này lấy đâu ra quỷ núi chứ?”
Bọn họ đối với quỷ thần có lòng kính sợ, nhưng không đồng nghĩa với việc bọn họ tin tưởng trên cõi đời này có thứ đó.
“Không có quỷ núi, nhưng quả thật bọn họ rất có tài trong việc chế tạo thuyền chiến thủy chiến.”
Bởi vì thuyền chiến vững chắc cho nên trực tiếp dựa vào sức mạnh phá được vòng vây mai phục của bọn họ, khiến bọn họ trơ mắt nhìn nửa miếng thịt béo bay đi mất.
Trận chiến này cũng không tính là đại thắng bởi vì đã để lại hơn mười nghìn quân địch, bọn họ cũng tổn thất thuyền chiến và binh lính.
Mặc dù không thê thảm như Khương Bồng Cơ nhưng hiện tại Dương Đào không dư dả cho lắm, quân nhu quân dụng trong tay không nhiều, tổn thất bao nhiêu thì đau lòng bấy nhiêu.
Có người nhịn không được lẩm bẩm: “Nhìn thuyền chiến của bọn họ... Thật không biết ả Liễu Hi này bắt đầu mưu đồ chiếm Chương Châu từ khi nào...”
Nhan Lâm cười lạnh một tiếng.
Từ khi nào ư?
Từ khi người ta vẫn chỉ là một vị huyện lệnh nhỏ nhoi!
Ai mà ngờ Khương Bồng Cơ lại mượn được Tề Khuông ở liên minh Hoàng Thủy, hắn lại còn giúp cô đào tạo ra nhiều thủy quân điêu luyện khó đối phó như vậy.
Đáng lẽ năm đó không nên để cô mang người đi!
Nghĩ như vậy, Nhan Lâm nhịn xuống xúc động muốn đi tìm người bạn nhỏ tính sổ.
Khương Bồng Cơ mượn được Tề Khuông đi còn không phải do Dương Đào đần độn nói một câu đã đồng ý à?
Ai mà ngờ lại nuôi ong tay áo chứ?
Đợi mọi người tản đi, Tiền Tố len lén đưa một bức thư tình báo cho chủ công Dương Đào, Nhan Lâm cũng đứng ở một bên.
“Đây là cái gì?”
Tiền Tố nói: “Tin tức hai ngày trước gửi đến ạ, Liễu Hi gây cho Nhiếp thị áp lực không nhỏ đâu.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Dương Đào tò mò mở ra nhìn một cái, đôi mày kiếm lập tức nhíu lại, đọc xong thì đưa cho người bạn nhỏ Nhan Lâm.
“Nói láo!” Nhan Lâm nói: “Loại tin tức hoang đường như thế này cũng dám gửi về à?”
Trên thư viết rằng mấy trăm mũi tên bị một vầng sáng ngăn lại giữa không trung, không có cách nào làm tổn thương Khương Bồng Cơ.
Dương Đào nói: “Cũng may chuyện này không truyền ra ngoài, nếu không lại càng chứng minh chuyện ‘quỷ núi giúp đỡ Liễu Hi’ là thật.”
Tiền Tố nói: “Thần cũng băn khoăn chuyện này nên mới âm thầm giấu thư tình báo này đi. Nếu để Liễu Hi có được danh hiệu ‘thiên tử’ thì cuộc chiến này rất khó đánh. Binh lực của Nhiếp thị mạnh như vậy, Nhiếp Lương lại thủ đoạn vô biên, vậy mà cũng thua trên tay Liễu Hi, đó là bài học đối với chúng ta.”
Bởi vì có nhiều người không biết chữ cho nên ngu dân cũng nhiều, bọn họ là những người dễ bị kích động và dễ bị lừa nhất.
Nhan Lâm nói: “Phỏng chừng cũng chẳng lừa gạt được bao lâu. May mà quân ta vừa mới thắng một trận nhỏ, chắc là có thể xóa bỏ được ảnh hưởng của tin đồn này.”
Nếu là “thiên tử”, tại sao lại thua trong tay một người phàm?
Tiền Tố cũng cười nói: “Trận chiến này tới rất đúng lúc, nếu không tướng sĩ quân ta sẽ rất bị động.”
Nhưng Nhan Lâm thì không cười nổi, anh ta trù tính toàn quân, cực kỳ rõ ràng tình huống trước mắt của quân mình.
Nói tới nói lui vẫn là do tiêu hao quá nhiều trong trận chiến Nam Thịnh, còn chưa kịp khôi phục đã gặp phải Khương Bồng Cơ, bất lực thật sự.
Những tin tức này không thể truyền ra ngoài, để tránh ảnh hưởng đến lòng quân.
Trong doanh trại của Dương Đào nửa vui nửa buồn, còn Phong Chân bên này nổi trận lôi đình, giống như khi có vị đạo hữu nào đó độ kiếp phi thăng vậy.
Người nhà Triệu thị bị tạm giam, lúc tộc trưởng Triệu thị - người dâng lên tấm bản đồ kia bị tóm đến trước mặt mọi người, tộc trưởng người ta vẫn còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Dâng lên bản đồ giả, hại hơn mười nghìn tướng sĩ của ta hy sinh, tên tiểu nhân đáng chết này!”
Phù Vọng nghiến răng nghiến lợi, bội kiếm ra khỏi vỏ, vững vàng đặt trên cổ vị tộc trưởng kia, vạch ra một đường máu.
Tộc trưởng Triệu thị bị dọa sợ suýt nữa hồn phi phách tán, không ngừng nói: “Lời này của tướng quân có ý gì, tại sao lại đổ oan cho tại hạ?”
Phong Chân ném tấm bản đồ kia xuống trước mắt đối phương, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
“Đây chính là tấm bản đồ mà ngươi dâng lên!”
Tộc trưởng Triệu thị chưa bao giờ bị người khác nhục mạ như vậy.
Nhưng mà kiếm của người ta còn đặt trên cổ mình, vì cái mạng nhỏ hắn chỉ có thể im lặng không dám lên tiếng, hai tay run rẩy nhặt bản đồ lên nhìn kĩ.
“Đây... Đây chính là bản đồ tại hạ dâng lên ạ.”
“Nó là đồ giả.” Dương Tư đứng một bên cười lạnh nói: “Mẹ nó, ngươi thông đồng với Dương Đào dùng đồ giả hại người, quả thật là một con chó trung thành đó.”
Triệu thị với Dương Đào có mối thù lớn cỡ nào chứ, thế mà lại có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước?
Điên vì anh ta, cuồng vì anh ta, đâm đầu vào tường vì anh ta, thậm chí không tiếc đánh đổi tính mạng của toàn tộc, đây không phải là chân ái thì là cái gì chứ?