“Là… Là giả ư? Tấm bản đồ này sao có thể là giả được? Đây là có người cố ý vu cáo hãm hại...”
Trống ngực tộc trưởng Triệu thị đập thình thịch, mặt cắt không còn giọt máu, chỉ còn sót lại vẻ hoảng sợ, hai mắt trợn trừng như mắt cá vàng. Hắn không ngu ngốc, hắn biết rõ nếu tấm bản đồ kia là giả thì toàn tộc Triệu thị sẽ phải đối mặt với hậu quả gì, diệt tộc coi như còn nhẹ.
Phong Chân chỉ cười nhạt, còn trong mắt Phù Vọng tràn ngập sát ý, tộc trưởng Triệu thị thấy vậy không dám nhìn thẳng vào gã.
Hắn hốt hoảng đến nỗi tay chân không biết để đâu cho đúng, chỉ có thể nắm chắc cơ hội thanh minh cho mình: “Tên oắt con Dương Đào mấy lần chèn ép Triệu thị, bọn ta e ngại quyền thế của đối phương nên đành phải nuốt giận vào trong, lần nào cũng nhượng bộ. Cuối cùng Lan Đình Công đại giá quang lâm, ước mơ thành hiện thực, toàn tộc Triệu thị hân hoan phấn khởi vì rốt cuộc có thể thoát khỏi miệng cọp rồi. Bọn ta... Bọn ta làm sao có thể giúp Dương Đào chứ?”
Dương Tư hỏi hắn: “Nhưng tấm bản đồ kia chính là các ngươi dâng lên có đúng không?”
Tộc trưởng Triệu thị hơi do dự rồi gật đầu: “Vâng.”
“Tấm bản đồ giả đó khiến kế hoạch của bọn ta gặp sai lầm, trúng gian kế của địch, hao tổn hơn mười nghìn quân tinh nhuệ, có phải thế không?”
“Tất nhiên là do bản đồ đã bị người ta đánh tráo rồi, bản đồ Triệu thị dâng lên tuyệt đối không có vấn đề gì.” Tộc trưởng Triệu thị càng nghe Dương Tư nói càng cảm thấy tuyệt vọng, ấp úng nói: “Trên dưới Triệu thị đều thật lòng quy thuận Lan Đình Công, cầu xin tướng quân và quân sư hãy cẩn thận điều tra thêm, bọn ta hoàn toàn trong sạch mà.”
Dương Tư nở một nụ cười rét lạnh: “Bản đồ giả là Triệu thị các người đưa lên, phần trách nhiệm này dĩ nhiên phải do các người gánh lấy. Hơn nữa, nếu như bản đồ bị người ta đánh tráo thật, vậy các ngươi đã sơ suất trong việc giám sát, mang tính mạng toàn tộc các ngươi ra đền chưa chắc đã đủ đâu.”
Tộc trưởng Triệu thị vừa nghe câu này đã biết ý định của Dương Tư, trong lòng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng vậy.
“Quân sư phí lời với hắn làm gì? Nhốt toàn tộc Triệu thị lại, từ từ tra hỏi từng người một.” Trước giờ Phù Vọng không phải một người có tính tình tốt, chỉ riêng chuyện hao tổn hơn mười nghìn thủy quân, nếu chủ công nhà mình truy cứu thì gã sẽ phải nhận trách nhiệm đầu tiên, nhưng nghĩ lại thấy hận đến nghiến răng, không nhịn được trút giận lên đầu tộc trưởng Triệu thị: “Nếu như là giả vờ đầu hàng... Vậy thì tất cả đều phải nghiền xương thành tro.”
Dù cho tộc trưởng Triệu thị có kêu oan như thế nào thì vẫn không thay đổi được số mệnh toàn tộc phải vào đại lao.
Sau khi điều tra kỹ càng, đám người Phong Chân nghi ngờ một người trong Triệu thị. Trước khi xảy ra chuyện đối phương đã thu thập hành lý chuẩn bị chạy trốn, kết quả lại kém may mắn một chút, chạy được nửa đường thì bị truy binh chặn ở một bến tàu, trói lại bắt về.
Người này tuy xuất thân dòng thứ nhưng cuộc sống không tệ, bình thường cũng là con em sĩ tộc đeo vàng đeo bạc, có bao giờ bị đối xử như thế này?
“Mau thành thật khai báo! Có khi còn cho ngươi được toàn thây.”
Phong Chân cũng quá tự tin, cả đời chơi với ưng, không ngờ suýt chút nữa bị ưng mổ cho mù mắt.
Lần này hao tổn hơn mười nghìn thủy quân tinh nhuệ là một bài học đau đớn nhưng cũng chưa đến mức tổn thất quá lớn, nếu không anh ta có chết vạn lần cũng không đền bù được.
“Các ngươi bắt ta làm gì?”
“Vậy ngươi thu thập hành lý chạy trốn cả đêm để làm gì?” Phong Chân hỏi ngược lại: “Toàn tộc Triệu thị bị ngươi liên lụy, sắp diệt tộc đến nơi. Ngươi là người của Triệu thị, đương nhiên là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, cùng nhau bước xuống suối vàng. Vậy ngươi nói xem ta bắt ngươi lại để làm gì?”
Hai tay người kia bị trói ngoặt sau lưng, hai đầu gối quỳ dưới đất, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.
“Làm sao thế? Không có gì để nói à?” Phong Chân cười lạnh, bình tĩnh nói: “Tấm bản đồ giả kia là do ngươi đánh tráo phải không?”
Người nọ hơi run rẩy một chút, yết hầu theo động tác nuốt nước bọt mà chuyển động không ngừng.
Phong Chân lại nói: “Cha mẹ và vợ con ngươi... Nói là bị thủy phỉ giết nhưng thực tế là bị Dương Đào giam giữ đúng không?”
“Nếu ngươi đã biết rồi thì cần gì phải hỏi lại nữa?” Người nọ thấy ngay cả chuyện này Phong Chân cũng đoán ra được nên dứt khoát nói thẳng, trực tiếp nhận tất cả tội trạng: “Chuyện này đều do một mình ta gây ra, ta làm thì ta tự chịu, không liên quan đến người trong tộc của ta.”
Phong Chân cười, anh ta không biết nên nói người này ngu dốt hay là nói người này thông minh.
“Ngươi nói câu này vì gỡ bỏ trách nhiệm cho gia tộc nhưng ngươi cảm thấy có thể chối bỏ trách nhiệm được ư?”
Người nọ hỏi ngược lại: “Làm sao? Chẳng nhẽ Lan Đình Công lại là người không phân rõ phải trái, chỉ vì một người mà xử phạt toàn tộc sao?”
Hắn luôn miệng nhận chuyện này là do hắn làm, nếu Khương Bồng Cơ truy cứu trách nhiệm toàn tộc thì không phải là lạm sát người vô tội à?
Nhưng mà Phong Chân cũng không phải người đơn giản, làm sao để hắn nói vài ba câu mà luồn lách được?
“Nếu diệt toàn tộc mà ngăn được chuyện như này phát sinh lần nữa thì có gì không thể chứ?” Phong Chân cười lạnh nói: “Rõ ràng Triệu thị có ý định làm phản, hết lần này tới lần khác đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu ngươi, thật sự cho rằng làm vậy có thể thoát khỏi số phận diệt tộc ư? Nằm mơ đi!”
Người nọ nghe xong lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
“Cha mẹ và vợ con của ngươi vẫn ở trong tay Dương Đào đúng chứ?” Phong Chân đưa tay nắm cằm của đối phương, ép hắn phải ngẩng đầu nhìn mình, bàn tay trông giống như gầy nhỏ nhưng sức lực lại lớn, nắm cái nhẹ mà đã để lại mấy vết bầm trên mặt người nọ: “Trên đường xuống suối vàng nhớ đi chậm một chút đợi bọn họ nữa.”
“Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì á? Ngày công phá Chương Châu, bắt được Dương Đào chính là ngày người thân của ngươi xuống suối vàng tìm ngươi bắt đầu cuộc sống mới đó.” Phong Chân nhịn xuống xúc động muốn bóp chết người, cười lạnh nói: “Nếu không bắt toàn tộc Triệu thị đền mạng thì hơn mười nghìn cô hồn táng thân nơi sông nước làm sao mà yên nghỉ được đây?”
Hai quân giao chiến khó tránh khỏi cái chết, nhưng chết cũng phải chết có ích một chút. Phong Chân sẽ không oán hận Nhan Lâm - kẻ đã bày ra mưu kế này, bởi vì đây là chuyện bình thường khi hai quân giao chiến, âm mưu hay dương mưu cũng là chuyện bình thường, ngươi có thể tính kế người khác thì người khác cũng có thể tính kế ngươi, chỉ là xem ai cao tay hơn mà thôi, nhưng mà những tên tiểu nhân trộn lẫn trong đó thì không thể nhịn được. Toàn tộc Triệu thị đi nương nhờ người khác mà lại dám dâng lên bản đồ giả, vốn dĩ đáng chết.
Bởi vì Phong Chân thua một trận, bên Dương Đào khí thế thịnh vượng, những sĩ tộc lúc trước “liếc mắt đưa tình” với Khương Bồng Cơ giờ lại không có động tĩnh gì nữa.
Mật báo Khương Bồng Cơ nhận được chính là chuyện về Triệu thị.
“Đám sĩ tộc Chương Châu này... Người nào người nấy đều ngứa da hay sao?” Không xem còn tốt, càng xem càng thấy bực, đặc biệt khi thấy số lượng tổn thất của phe mình, lửa giận trong lòng càng hừng hực: “Thật sự cho rằng chư hầu là củ cà rốt, củ cải trắng ngoài chợ mặc cho bọn họ chọn lựa à?”
Lúc Dương Đào yếu thế thì đám sĩ tộc Chương Châu liền liều mạng “liếc mắt đưa tình” và tỏ thái độ mập mờ với Khương Bồng Cơ.
Khi Dương Đào đại thắng một trận thì lập trường của mấy tên này lại thay đổi, những sĩ tộc ban đầu dựa vào Khương Bồng Cơ giờ cũng bắt đầu rục rịch.
Từ lúc nào mà cô bị chọn qua chọn lại như vậy? Vietwriter.vn
Thật sự cho rằng Khương Bồng Cơ cô rất dễ nói chuyện ư?
Về chuyện của Triệu thị, suy nghĩ của Khương Bồng Cơ và đám người Phong Chân giống nhau. Nếu để chuyện này mở ra tiền lệ, sau này những sĩ tộc muốn dựa vào cô mà giở trò, sau đó lại tùy tiện kéo một người trong tộc ra đứng mũi chịu sào thì cô làm gì còn uy tín danh vọng của một chư hầu nữa, làm sao mà cai quản đây?
Kỳ Quan Nhượng nói: “Hành động này... Ngược lại là thỏa mãn ý đồ của Dương Đào.”
Đúng vậy, mượn đao Khương Bồng Cơ giết toàn tộc Triệu thị, Dương Đào không những báo được thù cho cha mà danh tiếng lại không tổn thất chút nào.
Chiếm tiện nghi hơi nhiều đó!