Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1526

Biết rõ giết Triệu thị rồi thì Dương Đào sẽ vỗ tay ăn mừng nhưng Khương Bồng Cơ vẫn phải giết, cô muốn mượn hành động này để cho đám sĩ tộc Chương Châu biết đường mà tính toán, cũng để cho bọn họ biết một đạo lý, đó là chư hầu tranh đoạt thiên hạ không phải củ cải trắng mà bọn họ có thể tùy tiện chọn lựa!



Đi ăn máng khác cũng được, sau khi đi ăn máng khác rồi thì yên phận một chút, nếu mà còn kiểu hai lòng, chân trong chân ngoài vậy thì đừng có trách tại sao đao Trảm Thần trong tay cô lại sắc như vậy.



“Ta hận nhất là phản bội!”



Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô thì cô cũng rất dễ nói chuyện thôi.



Một khi đã chạm đến rồi thì, hừ, vậy không còn gì để nói nữa.



Trừ chuyện này ra, còn phải xử phạt Phong Chân vì đã phán đoán sai lầm, cô định đợi chiến sự kết thúc rồi mới về tính sổ sau.



“Không thể khinh thường Nhan Lâm được, nhưng thật sự Phong Chân cũng quá khinh địch.”



Kỳ Quan Nhượng và Vệ Từ cùng đi ra ngoài, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi. Người sáng suốt đều nhìn ra được Khương Bồng Cơ muốn nhẹ tay để cho Phong Chân một cơ hội, không có ý định nghiêm trị anh ta... Dĩ nhiên chuyện này cũng không có cách nào nghiêm trị được, bởi vì đó không phải lỗi của một mình Phong Chân.



“Nửa câu đầu Từ tán thành, nửa câu sau thì không dám gật bừa.” Vệ Từ cười nói: “Nhan Lâm có thể nâng đỡ người có tính cách hơi lỗ mãng như Dương Đào đi đến ngày hôm nay, nếu không có chút bản lĩnh thì đúng là không thể làm được. Nếu nói là Tử Thực khinh địch, ngược lại cũng không hoàn toàn đúng. Nếu như Văn Chứng là Tử Thực thì liệu huynh có trúng kế không?”



Vệ Từ biết tính tình của Kỳ Quan Nhượng, khá giống với tính cách chủ công nhà mình - đã nghi ngờ người thì không dùng người, mà dùng người thì không nghi ngờ người.



Bất luận quan sát từ góc độ nào thì việc Triệu thị đầu hàng cũng là hợp tình hợp lý, người ngoài cũng sẽ khó mà tin được Triệu thị có mâu thuẫn lớn với Dương Đào lại đi giúp anh ta hại người. Vì vậy sau khi tiếp nhận Triệu thị, dù là có nghi ngờ tấm bản đồ kia cũng không thể không nhận nó được.



Chỉ cần sử dụng tấm bản đồ này là kế sách của Nhan Lâm đã thành công một nửa, một nửa kia thì còn phải xem kết quả trận chiến giữa hai quân ra sao.



Căn cứ theo địa hình trên bản đồ giả, đi trước một bước suy đoán bố trí của quân địch, chọn đúng ba chỗ mai phục, như vậy có thể thấy được Nhan Lâm là một kẻ khó đối phó.



Dù Vệ Từ có kinh nghiệm từ kiếp trước nhưng khi gặp phải Nhan Lâm cũng không chiếm được lợi ích gì.



Kỳ Quan Nhượng nhíu mày một cái, hơi có vẻ âm trầm nói: “Cái này khó nói, hơn phân nửa vẫn sẽ trúng chiêu.”



Không phải cứ có tâm tư kín đáo và tính tình đa nghi là có thể tránh được thế cục mà Nhan Lâm bày ra.



Đối với câu trả lời của Kỳ Quan Nhượng, Vệ Từ không bất ngờ chút nào.



Dựa theo những gì xảy ra ở kiếp trước, người chân chính đấu với Nhan Lâm không phải Phong Chân mà là Kỳ Quan Nhượng, anh ta cũng ăn mấy lần thua thiệt từ Nhan Lâm. Mặc dù sau này vẫn thắng nhưng cũng không được thoải mái, nếu không phải Kỳ Quan Nhượng lấy chính mình ra làm mồi nhử để tính kế bắt Nhan Lâm thì dựa theo tình huống thực lực hai quân lúc bấy giờ - sinh mệnh của Dương Đào có thể so với con gián, vẫn còn sung sức nhảy nhót được mấy tháng - e rằng hai quân sẽ hao tổn lớn hơn.



Dĩ nhiên cũng không thể vì thế mà nói Kỳ Quan Nhượng không bằng Nhan Lâm.



Mặc dù kiếp trước Kỳ Quan Nhượng lên được đầu bảng văn thần của Kim Lân Các là nhờ vào yếu tố chính trị nhưng phần lớn vẫn là nhờ thực lực cá nhân của anh ta.



Văn nhân có sở trường riêng, nếu muốn ganh đua cao thấp thật thì rất khó khăn.



Nhan Lâm có ưu thế sân nhà, bất luận là Kỳ Quan Nhượng hay là Phong Chân, chuyện thua thiệt trong tay anh ta là điều nằm trong dự liệu, khác nhau ở chỗ cái thua thiệt này lớn hay nhỏ. Như đã nói lúc trước, đây chính là mười nghìn thủy quân tinh nhuệ, còn có trăm chiếc thuyền chiến, tổn thất quả thật khá lớn.



Thời điểm bệ hạ chinh phạt Dương Đào ở kiếp trước, Vệ Từ vẫn còn ở dưới trướng An Thôi, quan hệ của hai người từ tốt đẹp dần trở nên cứng nhắc.



Bởi vì không được đích thân trải qua cho nên hiểu biết của Vệ Từ đối với trận chiến này cũng không nhiều, chỉ biết đại khái sắp xếp biên chế, trang bị quân sự và thương vong của hai quân mà thôi.



Đây nhất định sẽ là một trận chiến dài, thắng thua tạm thời chưa nói lên điều gì cả.



Vệ Từ nói: “Văn Chứng phải có lòng tin với Tử Thực, đừng thấy hắn bình thường không đứng đắn chút nào, thực ra vào thời khắc quan trọng vẫn rất đáng tin.”



Kỳ Quan Nhượng hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.



“Ấy, kia không phải đại lang của Phong gia à? Tại sao lại đứng ngẩn người ở chỗ này thế?”



Vệ Từ lanh mắt nhìn thấy Phong Nghi đứng đợi ngoài lều của mình, cười gọi cậu một tiếng.



Phong Nghi chắp tay hành lễ với Vệ Từ và Kỳ Quan Nhượng: “Chào hai vị thúc bá.”



Vệ Từ vén mành của lều lên, cười nói: “Bên ngoài mặt trời vẫn chói lắm, vào đây ngồi một lúc đi.”



Phong Nghi “vâng” một tiếng.



Kỳ Quan Nhượng hỏi cậu: “Ngươi tới vì chuyện của phụ thân ngươi à?”



Phong Nghi đáp: “Dạ, trong lòng tiểu tử rất bất an, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn muốn tới hỏi ý của hai người ạ.”



“Ngược lại ngươi rất biết điều đó, đổi thành phụ thân ngươi, vào lúc này tám phần là không đáng tin cậy chút nào.” Kỳ Quan Nhượng lộ ra một nụ cười mất tự nhiên trên khuôn mặt cứng nhắc: “Ngươi không cần lo lắng chuyện này, chủ công cũng không có ý hỏi tội. Đợi phụ thân ngươi chiến thắng trở về, lấy công chuộc tội là được.”



“Có lời này của bá phụ, tiểu tử cũng an tâm rồi.” Phong Nghi thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lộ ra chút lúng túng ngượng ngùng, cậu quanh co giải thích: “Lúc nãy có nhận thư của mẫu thân ở nhà gửi đến, tiểu tử đang lo chuyện này truyền về nhà sẽ khiến bà ấy lo lắng.”



Hóa ra là như vậy.



Trong lòng Vệ Từ thấy buồn cười, khó trách Phong Nghi luôn nói năng làm việc thận trọng lại đặc biệt tới hỏi dò tin tức.



Thấy Phong Nghi rời đi rồi Kỳ Quan Nhượng mới nói: “Tuy không phải mẹ con ruột nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ ngược lại cũng không tệ. Thật không biết tên Phong lãng tử kia làm sao mà làm được, bản thân không ra hồn, không chững chạc lại lấy được người vợ khôn khéo, con trai cũng là một mầm non tốt khiến người ta hâm mộ.”



Vệ Từ chua xót nói: “Có lẽ sau này hắn còn có mầm non tốt hơn.”



Phong Du đó!



Thời điểm tuyển chọn thư đồng cho người kế vị năm đó anh nên loại thằng nhóc này ra mới đúng.



“Con heo” nhà Phong Chân nuôi sao có thể nhìn chằm chằm “cây cải trắng” trong vườn nhà người ta chứ?



Kỳ Quan Nhượng thầm kín hỏi: “Phong lãng tử vẫn ‘được’ ư?”



Phong Chân vừa nát rượu vừa ăn hàn thực tán, mặc dù sợ uy quyền của chủ công nên đã nhịn bớt, thế mà “hạt giống” của anh ta vẫn có thể “nảy mầm” sao?



Vệ Từ lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.



Phong Chân có “được” hay không hỏi anh thì có ích lợi gì?



Nhưng mà quả thật là Vệ Từ biết, cái này rất “đau trứng” nha.



Vệ Từ chưa rối rắm được bao lâu thì có lính liên lạc chạy tới gọi đi - chủ công có chuyện!



Kỳ Quan Nhượng nghe xong lộ ra vẻ mặt phức tạp, vẫy tay với Vệ Từ một cái, tỏ ý anh cứ đi đi, không cần chào hỏi với anh ta.



Lính liên lạc lại nói: “Chủ công triệu tập, hai vị quân sư đều phải qua đó.”

Vietwriter.vn

Kỳ Quan Nhượng “ờ” một tiếng, mặt không biểu cảm nên nhìn không ra có chút lúng túng nào.



Anh ta vuốt vuốt nếp nhăn trên ống tay áo, hai người lại cùng nhau đến doanh trướng chủ soái.



“Vào lúc này lại xảy ra chuyện gì được nhỉ?” Kỳ Quan Nhượng tò mò hỏi.



Vệ Từ cũng không biết, đành nói: “Đi thì biết.”



Mọi người cũng giống hai người bọn họ, quay về lều vải ngồi chưa ấm đệm đã lại bị chủ công gọi qua.



Một ngày tới đây mấy lần, hai cái chân đi nhiều tới nỗi sắp gãy ra rồi.



“Hình như quân Nhiếp có ý lui binh.”



Mọi người vừa mới tới đủ Khương Bồng Cơ đã nói một câu như vậy, cả đoàn người hóa đá.



Lui binh?



Quân Nhiếp?



Không đến mức đấy chứ?



Nhiếp Lương ngã xuống mà bọn họ còn chưa chịu rút lui, bây giờ lại rút lui cái gì mà rút lui hả?



Vệ Từ cau mày nói: “Chẳng lẽ hậu phương xảy ra vấn đề gì?”



Vệ Từ cũng có nghe qua sự việc xảy ra ở Nhiếp thị. Khi Nhiếp Lương còn sống bọn họ còn biết kiêng kỵ một hai. Bây giờ Nhiếp Lương bệnh nặng qua đời, Nhiếp Thanh vội vã lên thay, mấy người chú bác kia làm sao đồng ý nhìn một đứa cháu đại tiện tiểu tiện lên đầu bọn họ?



“Hơn phân nửa là như vậy, hậu phương Nhiếp thị không yên, đại quân tiếp tục đợi ở tiền tuyến không chừng vừa thua trận, hang ổ lại còn bị người ta vét sạch ấy chứ.” Khương Bồng Cơ vuốt cằm, nói: “Nhưng mà không chừng đây là kế dụ rắn ra khỏi hang. Các ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment