Mọi người quay mặt nhìn nhau, đều trở nên trầm tư.
Kỳ Quan Nhượng hỏi: “Ngoại trừ cái đó ra thì Nhiếp doanh có động tĩnh nào khác không?”
Khương Bồng Cơ nói: “Vừa rồi ta nhận được tình báo từ trinh sát ngoài tiền tuyến, quân Nhiếp quả thật là có dấu hiệu đang từ từ lui binh, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Nếu không phải trinh sát có chút năng lực, chiến mã cũng nhanh, e là cũng không về được. Hôm nay chúng ta phái đi năm đội trinh sát, cuối cùng chỉ có bốn người trở về...”
Trinh sát là binh chủng có tính cơ động phản trinh sát cùng điều tra tình hình quân địch, tầm quan trọng của bọn họ là không thể nghi ngờ, trinh sát dưới trướng Khương Bồng Cơ đều là bộ đội đặc chủng đã trải qua các hạng mục huấn luyện, có rất nhiều kỹ xảo điều tra và phản trinh sát đều là nhờ Khương Bồng Cơ viết ra thành sách cho bọn họ, trinh sát địa hình và mặt đất, nước uống, thậm chí cả vẽ lại bản đồ địa hình cũng không phải chỉ nói suông. Với những kỹ thuật đánh tay đôi bọn họ cũng thuộc dạng đứng đầu trong quân doanh.
Để tiện cho công việc trinh sát, chiến mã Khương Bồng Cơ trang bị cho bọn họ đều là ngựa tốt từ Bắc Cương, yên ngựa cũng được làm riêng, không chỉ có tốc độ nhanh chóng, sức chịu đựng tốt, tính bứt phá cũng mạnh, tính cơ động lại vô cùng nổi trội, đụng phải một lượng lớn quân địch cũng có thể lập tức chạy trốn, bảo vệ tính mạng.
Dưới tình hình này, đội trinh sát lại có thể có sự thương vong lớn tới như vậy, chỉ có thể chứng minh một chuyện - quân địch có hành động lớn bí mật.
Kỳ Quan Nhượng lại hỏi: “Bên Trung Chiếu đã có tin tức gì chưa?”
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Hai nơi cách nhau khá xa, chờ tới khi tin tức truyền được đến đây, chắc quân Nhiếp đã sớm lui binh xong rồi.”
Một lần nữa cô lại không nhịn được phải ghét bỏ phương tiện truyền tin quá lạc hậu ở cái thế giới này, đồng thời hoài niệm khoa học kỹ thuật có thể thuận lợi trò chuyện ngay cả khi cách xa nhau cả tinh vực trong kiếp trước. Quả nhiên, khoa học kỹ thuật đã thay đổi cuộc sống cùng với hình thái chiến tranh. Nếu như bây giờ cho cô một chiếc cơ giáp, cô có thể đăng cơ làm hoàng đế ngay lập tức.
Dưới tình hình không có đủ tin tức, bọn họ chỉ có thể dựa vào những manh mối hữu hạn để phán đoán tình hình thực tế của quân địch ở bên kia.
Tôn Văn nhíu mày nói: “Nhiếp Lương rất có năng lực, lúc còn sống hắn ta có thể áp chế được mấy vị thúc bá ở Nhiếp thị. Có điều hắn ta qua đời quá đột ngột, hậu sự gì cũng không kịp dặn dò lại, một đám cựu thần vội vàng để con trai Nhiếp Lương là Nhiếp Thanh lên nắm quyền. Tính cách của Nhiếp Thanh ôn hòa lại nhân từ, e là không thể áp chế được đám yêu ma quỷ quái của Nhiếp thị. Nhiếp Thanh đưa linh cữu về quê, bên cạnh có tới hơn chục nghìn binh mã, nếu như Nhiếp thị xảy ra binh biến...”
Lời ông lão Tôn Văn nói ra khiến cho hai người Vệ Từ và Kỳ Quan Nhượng phải suy ngẫm.
Cái chết của Nhiếp Lương quá đột ngột, căn bản anh ta không có thời gian để trải đường cho con trai Nhiếp Thanh, tai họa ngầm bên trong Nhiếp thị rất nhiều, căn bản Nhiếp Thanh không thể ứng phó được.
Nếu như Nhiếp thị xảy ra binh biến đoạt quyền, Nhiếp Thanh sớm muộn cũng gặp nguy, ngược lại cũng không khó để giải thích hành động của Vệ Ưng nóng vội, âm thầm rút binh.
Có điều...
Sự việc thật sự là như vậy sao?
Khương Bồng Cơ nhíu chặt mày, giống như cô đang phải đưa ra một lựa chọn khó khăn.
Đám cá muối cũng học cô suy nghĩ, suy tới nghĩ lui vẫn lựa chọn cổ vũ cho đám Vệ Từ.
[Tinh Uyên Meo Meo]: Cá muối xem livestream căn bản không cần phải động não, chỉ cần học cách điên cuồng cổ vũ cho các đại boss quân sư là được rồi.
[Huyết Nguyệt Tường]: Dựa theo những manh mối đang có, hẳn là trong nội bộ Nhiếp thị đã có vấn đề rồi, bác Streamer không thể cứ trơ mắt thả hổ về rừng, mặc kệ đám Vệ Ưng rút lui được nhỉ? Bọn họ đi thì đi thôi, trở về bình ổn thế cục quốc nội nhưng bác Streamer chẳng khác nào uổng công đánh trận này. Theo nguyên tắc “bạn cháy nhà, tôi hôi của”, lúc này hẳn là bác Streamer nên xuất binh đuổi theo đại quân Nhiếp thị, khiến cho bọn chúng không thể lo liệu được cả hai đầu.
Hơn hai trăm nghìn quân bị Khương Bồng Cơ kéo chân, bên kia Nhiếp Thanh không có ai trợ giúp phải chết trong nội loạn của Nhiếp thị, kịch bản này quả thực rất nice!
[Tôi Không Phải Là Anti Fan]: Không phải, tui cảm thấy không đơn giản như vậy đâu. Nếu như đây là một kế gậy ông đập lưng ông lại thêm dụ rắn khỏi hang thì sao? Bác Streamer vừa phái binh rời ải đuổi theo quân địch, quân địch lại lén lút đi đường vòng để đánh lén ải Trạm Giang. Nói vậy, không phải là bác Streamer sẽ rơi vào thế bị động ư?
[Tôi Chính Là Anti Fan]: Có điều, dựa vào những manh mối đang có thì rõ ràng là Nhiếp thị đang rối loạn, khả năng Nhiếp Thanh rơi vào tình cảnh nguy hiểm sẽ còn lớn hơn. Chẳng lẽ bác Streamer phải để lỡ mất cơ hội này, trơ mắt nhìn quân địch nghênh ngang rời đi à? Thả hổ về rừng hậu họa khó lường!
Nhiếp Lương dẫn theo hơn hai trăm nghìn đại quân tới đây để đánh trận, Khương Bồng Cơ mang binh ra bảo vệ cửa ải, hao phí biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực?
Nếu cứ để cho quân địch rời đi như vậy, người ta cứ tới đây lượn qua lượn lại, không phải là tài chính của bên Streamer sẽ sụp đổ hay sao?
Khương Bồng Cơ nhắm mắt không nhìn những nội dung bình luận, cô yên lặng suy nghĩ.
Một lát sau, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vàng ở bên ngoài lều vọng vào.
“Báo cáo… Quân địch gửi chiến thư tới, hẹn quân ta tái chiến sau ba ngày nữa.”
Lính liên lạc giao chiến thư do Vệ Ưng tự tay viết cho Vệ Từ, rồi lại đưa từ chỗ Vệ Từ đến tay Khương Bồng Cơ.
Cô mở chiến thư ra xem, mày phải nhếch lên, trong mắt cô dường như có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Vietwriter.vn
Cho dù là bệ hạ ở kiếp trước hay là chủ công ở kiếp này, biểu cảm này đều thể hiện một điều - cô tức giận.
“Thật sự là bụng dạ hẹp hòi, viết một bức chiến thư còn không quên mắng chửi người khác vài câu, hắn thật sự khinh ta thất học có phải không?” Khương Bồng Cơ lầm bầm trong miệng hai câu, kìm xúc động muốn vo bức chiến thư lại thành một nắm xuống: “Ta đã giết vợ của Vệ Tử Thuận hắn hay lật cả mộ phần tổ tiên nhà hắn lên?”
Cùng lắm chỉ là làm chủ công của Vệ Ưng tức chết, lừa đệ đệ của hắn đi, cũng đâu phải nhiều thù hận lắm đâu, sao phải chửi người ta độc như thế?
Vệ Từ nghe cô nói xong liền biết bên trong chiến thư viết cái gì.
Huynh trưởng nhà mình thường ngày thì trông ôn hòa nho nhã, đoan trang lễ phép, nhưng lúc mắng chửi người thì cũng rất cay độc.
Anh vẫn còn nhớ kiếp trước, ngay trước linh đường Nhiếp Lương, hắn đã viết ra một bài văn tế, nửa đoạn đầu tiên khen Nhiếp Lương lên tận trời, đoạn ở giữa lại trào phúng xỉ vả kẻ tiểu nhân đầu độc Nhiếp Lương, từ đầu đến chân, từ cha mẹ đến tổ tông xa xôi của kẻ đầu độc, dường như tất cả đều bị hắn ân cần hỏi thăm bằng những lời lẽ cay độc một lần. Vệ Từ không biết người đầu độc là ai, nhưng sau đó có nghe nói hai vị chú bác của Nhiếp Lương đã tức đến ngất xỉu ngay tại linh đường.
Kỳ Quan Nhượng liếc mắt nhìn nội dung của chiến thư một cái, những lời mời chiến chân chính cũng không có bao nhiêu, còn lại đều là những câu thăm hỏi ân cần mang theo vẻ trào phúng.
Đương nhiên, văn nhân mắng chửi người khác thì lời lẽ cũng chẳng thô bỉ được tới đâu, càng khỏi phải nói đây còn là một bức chiến thư, nhưng đủ chọc tức người ta.
Kỳ Quan Nhượng nói giọng bình thản: “Cũng chỉ là thích thể hiện miệng lưỡi ghê gớm mà thôi, chủ công đừng tức giận với người này làm gì.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta đâu có nhỏ mọn như vậy chứ?”
Văn nhân mắng chửi người khác có khó nghe tới đâu thì cũng chỉ vậy thôi, khi Khương Bồng Cơ vừa mới bắt đầu livestream, anti fan trong kênh livestream mắng chửi mới gọi là “nguy nga tráng lệ”.
Ngay cả loại mắng chửi thấp kém tận cùng, mang cha mẹ mười tám đời tổ tiên ra để mắng chửi mà cô còn mặc kệ được, càng đừng nói tới loại trình độ như Vệ Ưng này.
So với việc đó, cô lại càng để ý tới mục đích Vệ Ưng khiêu chiến hơn.
Trinh sát vừa mới truyền tin tức về, ngay sau đó Vệ Ưng đã viết một phong chiến thư mời chiến, muốn nói là không có dụng ý gì, ai cũng không tin được.
Hiển nhiên là mọi người cũng nghĩ giống như Khương Bồng Cơ.
Rốt cuộc bức chiến thư này của Vệ Ưng là mời chiến, hay là để giấu đầu hở đuôi đây?
Ngón tay của Khương Bồng Cơ gõ gõ lên mặt bàn bằng đồng mới tinh, nhíu mày lại - chiếc bàn trước đây đã được trả về nơi sản xuất dưới sự chà đạp vô tình của cô rồi.
Tần Cung nói: “Mạt tướng nguyện xin ra trận giết giặc.”
Ải Trạm Giang cũng không phải là vườn hoa sau nhà Nhiếp thị, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, dù thế nào cũng phải đuổi theo đánh tơi bời một trận mới được.
Khương Bồng Cơ xua tay nói: “Không phải gấp, ba quân cứ chuẩn bị trước cho chiến tranh thật tốt đã, chờ xem tin tức ngày mai.”