Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1528

“Bên Liễu Hi không có động tĩnh gì, không phải là đã nhìn thấu mưu kế của chúng ta rồi chứ?”



Trong lòng Phiền Thần vô cùng kích động, nhưng Vệ Ưng lại không hoảng chút nào, nên hắn cũng chỉ có thể kiềm chế cảm xúc nôn nóng.



“Sao cô ta có thể nhìn thấu được chứ?” Vệ Ưng không buồn nhếch mày, cười lạnh nói: “Cục diện này, ngoại trừ những tướng lĩnh tâm phúc tham chiến, những người khác đều không biết, bọn họ đều nghĩ Nhiếp thị đang binh loạn, thiếu chủ gặp nạn. Dưới tình hình như vậy, nếu như Liễu Hi vẫn có thể tránh được...”



Vệ Ưng đột nhiên dừng lại một lát, sâu trong ánh mắt hiện lên một chút trào phúng.



“Vậy thì... Đại khái là thiên mệnh phải vậy rồi.”



“Huynh vẫn luôn không tin vào thiên mệnh mà.”



Quan hệ của Phiền Thần với Vệ Ưng không tệ, hắn cũng có những hiểu biết nhất định về Vệ Ưng, từ sau khi tiên chủ Nhiếp Lương bệnh nặng qua đời, Vệ Ưng đã thay đổi.



Cụ thể thay đổi ra làm sao, Phiền Thần cũng không nói chính xác được, nhưng chắc chắn không phải là thay đổi tốt.



Với chuyện này, Phiền Thần cũng có thể hiểu được.



Thế gian rộng lớn, những xác thịt vô vị thì đầy trước mắt, còn linh hồn thú vị thì phải đi cả ngàn dặm mới tìm được một, gặp được một vị tri kỷ là cuộc kỳ ngộ hiếm gặp tới mức nào chứ?



Sau khi tiên chủ Nhiếp Lương bệnh nặng qua đời, mặc dù Vệ Ưng không đạt tới được trình độ “đập nồi đục thuyền”, nhưng cũng có những suy nghĩ chán nản.



Nếu không phải trước khi tiên chủ chết đã giao con trai Nhiếp Thanh cho Vệ Ưng, e là Vệ Ưng sẽ thoái ẩn biến mất luôn.



Đây không phải do Phiền Thần bịa chuyện, chỉ riêng với xưng hô Vệ Ưng gọi Nhiếp Thanh và Nhiếp Lương thôi đã có thể hiểu được phần nào rồi.



Tất cả mọi người đã sửa miệng xưng hô Nhiếp Thanh là “chủ công”, chỉ duy nhất Vệ Ưng vẫn cố chấp gọi là “thiếu chủ”, rõ ràng là hắn không muốn chấp nhận sự thật là Nhiếp Lương đã qua đời. Nếu không phải Nhiếp Thanh là con rể kiêm đệ tử của Vệ Ưng, hai người tình như phụ tử, thì hẳn xưng hô này sẽ khiến hắn đắc tội Nhiếp Thanh.



Tiên chủ đã qua đời hạ táng, cựu thần vẫn còn không chịu chấp nhận sự thật.



Vệ Ưng định đặt tân chủ vào vị trí nào đây?



Cho dù là người có rộng lòng tới đâu, một khi đã đi tới vị trí này, Nhiếp Thanh cũng không thể hoàn toàn không thèm để ý.



Cho dù chỉ là một chút bất mãn thôi, tích lũy lâu dài cũng đủ để phá hủy tình cảm giữa Nhiếp Thanh và Vệ Ưng.



Nghĩ tới đây, Phiền Thần nhỏ giọng nhắc nhở hắn một câu, miễn cho sau này Vệ Ưng giẫm phải mìn: “Tiên chủ mất đã lâu, Tử Thuận cũng là người hiểu lý lẽ mà. Cho dù bây giờ chủ công có quan hệ tốt với huynh thế nào thì cũng không phải là phụ tử ruột thịt. Xưng hô của huynh... cũng nên sửa lại, đừng để chủ công phải khó xử.”



Vệ Ưng liếc nhìn ánh chiều tà màu da cam ở phía chân trời, hắn nhếch môi, thoang thoáng vẻ ngang ngược.



Phiền Thần nói: “Tiên chủ đã đi rồi, huynh làm như vậy ngoại trừ khiến cho người ngoài nhìn chủ công bằng ánh mắt khác thường, nghi ngờ địa vị và lai lịch của chủ công bất chính thì không có tác dụng nào khác. Nếu như có kẻ rắp tâm dùng hành động này để đặt điều bịa chuyện, không chỉ có chủ công phải bị động, huynh cũng không được tốt...”



Vệ Ưng nói: “Chủ công vẫn chưa đi thật đâu.”



Phiền Thần cảm thấy kinh ngạc, tiên chủ vẫn chưa chết ư?



Nhưng mà...



Vệ Ưng lại bổ sung một câu: “Cục diện mà ngài ấy bày ra trước khi lâm chung vẫn còn chưa chấm dứt, sao có thể nói là người đã đi rồi?”



“Lần sau huynh nói chuyện lưu loát một chút, nói một hơi cho xong!” Phiền Thần thiếu chút nữa đã không đứng dậy nổi rồi, hắn oán giận, nói: “Suýt nữa hù chết ta.”



Vệ Ưng bình tĩnh nói: “Đợi khi chuyện này chấm dứt, Ưng sẽ tự mình tới thỉnh tội thiếu chủ.”



Phiền Thần cười nói: “Huynh vẫn cứ ngang ngược như vậy.”



Cùng lúc đó, bên phía Khương Bồng Cơ đã điều tra được thêm nhiều chứng cứ chính xác về việc quân Nhiếp chuẩn bị lui binh, cho dù doanh trại của bọn họ vẫn còn đó, nhân mã tuần tra cũng bình thường, nhưng trinh sát âm thầm phát hiện tần suất những binh lính tuần tra đó xuất hiện rất cao. Một tên binh sĩ mặt sẹo nào đó xuất hiện tới ba lần trong một canh giờ ngắn ngủn. Rất rõ ràng, quân địch muốn dùng những hiện tượng giả này để xây dựng một doanh trại với đầy đủ binh lính, che giấu sự thật là họ đang âm thầm lui binh.



Kỳ Quan Nhượng nói: “Nói như vậy, chiến thư của Vệ Ưng đúng là giấu đầu hở đuôi.”



Nếu như chờ tới thời gian hẹn mới xuất binh, có lẽ doanh trại của người ta đã sớm trống không rồi, trực tiếp thả đám thất hứa hẹn chiến đó đi.



Bách Ninh bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: “Thời gian không đợi người, xin chủ công hãy sớm quyết định đi.”



Còn chần chừ nữa, người ta đi hết luôn rồi.



Khương Bồng Cơ nhắm mắt trầm tư, cô vẫn thấy hơi chần chừ, không lập tức hạ lệnh xuất binh.



Với tính cách vô cùng quả quyết của Khương Bồng Cơ mà nói, chuyện này rất hiếm thấy.



Kỳ Quan Nhượng hỏi cô: “Chủ công đang nghi ngờ có chỗ nào đó không bình thường?”



“Ta có cảm giác khó nói nên lời, ta chỉ cảm thấy quá thuận lợi, ngược lại thành hơi không bình thường.” Khương Bồng Cơ nói: “Nhiếp thị hùng hùng hổ hổ kéo hơn hai trăm nghìn quân tới đây tấn công ải Trạm Giang, lúc này lại chật vật trốn về chỉ vì nội loạn, ta vẫn cảm thấy rất... giả.”



Khương Bồng Cơ suy nghĩ hết nửa ngày mới tìm được một từ để hình dung tình hình bây giờ.



Nhiếp thị chân chính tấn công ải Trạm Giang vài lần rồi, vẫn bị Khương Bồng Cơ thành công ngăn cản, cuối cùng hai bên đều chưa chiếm được lợi lộc.



Tổn thất của phe Khương Bồng Cơ lớn, chẳng lẽ bên Nhiếp thị nhỏ sao?



Nhiếp Lương đã thua đậm rồi.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Kỳ Quan Nhượng nói: “Chiến trường chính là như vậy, cơ hội chỉ lướt ngang qua thôi, Nhiếp thị không chiếm được ưu thế lại có nội loạn, lui binh cũng là chuyện thường tình mà thôi.”



“Huynh nói cũng phải.”



Khương Bồng Cơ không chần chừ nữa.



Cô hạ liên tiếp mấy mệnh lệnh liền, võ tướng lần lượt từng người bước ra khỏi hàng, trong doanh trướng tràn gập không khí căng thẳng trước khi khai chiến.



Dựa theo điều tra của trinh sát, đại quân Nhiếp doanh có dị động lúc nửa đêm, ban ngày lại sóng yên biển lặng, hẳn là bọn chúng nhân lúc có bóng đêm che chở bèn rút lui theo từng nhóm.



Khương Bồng Cơ liền để thời gian tác chiến vào nửa đêm, tập kích đánh quân địch.



Màn đêm lặng lẽ buông xuống.



Phía bên này, tướng lĩnh Tần Cung đang cầm vũ khí trong tay lau hết lần này tới lần khác, lau tới bóng loáng, chiến mã cũng được cho ăn đủ cỏ rồi.



Bách Ninh cười trêu ghẹo Tần Cung: “Cậu như thế này không giống như đi đánh giặc đâu, giống lang quân đẹp trai nửa đêm lén đi gặp thiếu nữ xinh đẹp hơn đấy.”



Đừng nhìn tuổi tác của Tần Cung nhỏ hơn so với mọi người, Bách Ninh cũng không cậy già mà lên mặt, ngược lại còn giao tiếp bình đẳng, cho nên quan hệ của bọn họ không tệ.



“Bách tướng quân nói gì vậy?” Tần Cung đỏ mặt nói: “Mạt tướng đã có người trong lòng, nói những lời thế này dễ gây hiểu lầm lắm.”



Bách Ninh cười nói: “Người ta cũng đâu có ở đây, cậu có nói cười thế nào cũng không thể truyền tới tai nàng mà.”



Tần Cung nghiêm mặt nói: “Cho dù là thế, nếu như ta phụ họa lời nói của Bách tướng quân, đối với nàng ấy mà nói, không khỏi quá khinh thường.”



Bách Ninh bĩu môi nói: “Được rồi, lại là một tên sợ vợ.”



Tần Cung hiểu được “tên sợ vợ” có nghĩa là gì, hắn hơi ngượng ngùng.



Bách Ninh cười đặt tay lên vai Tần Cung, trêu ghẹo nói: “Cậu tính lúc nào thì lập gia đình, cho lão ca còn đi uống rượu mừng?”



Tần Cung lập một flag phổ biến.



“Đợi khi cuộc chiến này kết thúc, nàng cũng đến tuổi cập kê, chờ mạt tướng hỏi ý trưởng bối của nàng, rồi mới xin chủ công cho nghỉ để chuẩn bị hôn lễ.”



Cho dù cha mẹ, chú bác của Hứa Yến Tiêu đều đã qua đời, nhưng đại bá mẫu, đường huynh đệ, đường tỷ muội của cô đều vẫn còn sống, Hứa thị cũng có những tộc nhân khác. Hứa Yến Tiêu muốn kết hôn, những người đó không có quyền quyết định thì cũng có quyền được biết, không thể cứ hoàn toàn mặc kệ bọn họ. Gia tộc của Tần Cung vẫn tính là phụ thuộc của Hứa thị, Hứa Yến Tiêu là con gái của Hứa Phỉ, chi chính của Hứa thị, nếu cô gả cho hắn, nhất định sẽ có người bất mãn.



Có điều...



Tần Cung không sợ những chuyện này, Hứa Yếu Tiêu đồng ý gả, hắn sẽ bảo vệ cô cả đời.



Bách Ninh cười nói: “Nam nữ trên đời đa số là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thật ra cậu rất may mắn, đừng quên rượu mừng đấy.”



Tần Cung ngại ngùng nói: “Tất nhiên là không quên, Bách tướng quân phải uống tới không say không về mới được.”



“Nói hay đấy!”

Bình Luận (0)
Comment