“Có gì hay thế?”
Khương Bồng Cơ mặc quân trang đi ngang qua đó, bỗng nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện, cô bèn chen vào hỏi một câu.
Bách Ninh cười nói: “Phụng Kính chuẩn bị lấy một cô gái xinh đẹp rồi, đến lúc đó hẳn phải mở tiệc mời khách, để mạt tướng còn qua đó uống rượu, không say không về.”
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn Tần Cung, khuôn mặt hắn nở nụ cười ấm áp đầy xán lạn, có thể thấy được tâm trạng bây giờ của hắn đang rất tốt.
“Đừng nói mấy lời như kiểu ‘Kết hôn sau khi trận chiến này kết thúc, vợ con quây quần’ như thế nữa.” Sau khi Khương Bồng Cơ được khán giả phổ cập kiến thức, cô cũng biết được “flag chết chắc” là gì... Trên phim truyền hình thường có những đoạn như vậy, nhân vật chính nói câu này ra thì chắc chắn sẽ chết, để làm nổi lên không khí đau buồn trong phim... Cho dù Khương Bồng Cơ cũng lập vô số flag, nhưng trước khi ra trận mà nói những câu như vậy thì đúng là không được may mắn.
Tần Cung ngạc nhiên hỏi: “Còn có cách nói như vậy à?”
Khương Bồng Cơ trả lời: “Không nhớ đã nghe ở đâu rồi, nhưng người nói những lời này trước khi ra trận cơ bản đều một đi không trở lại.”
Tần Cung tái mặt, Bách Ninh đập lên vai hắn một cái, lớn tiếng nói: “Đừng sợ, nhổ nước bọt đi, thu lại lời là được.”
Vốn cô chỉ nói đùa như vậy thôi, không ngờ tên Tần Cung này lại còn nghiêm túc học rồi làm theo, trông vô cùng đáng yêu.
Khương Bồng Cơ không khỏi cười khúc khích: “Lừa huynh thôi, vậy mà hai người lại còn tin nữa.”
Tần Cung trợn đôi mắt vô tội lên, nhìn Khương Bồng Cơ tới mức cô không thể tiếp tục “gây chuyện” nữa.
Cô hỏi: “Huynh định cưới Hứa đại nương tử sau trận chiến này thật à?”
Tần Cung gật đầu, sau đó bỗng đơ ra một lát rồi hỏi cô: “Sao chủ công biết là nàng ấy?”
Khương Bồng Cơ hỏi lại: “Nếu không phải huynh có ý với người ta, cho dù người ta là con gái chủ cũ, huynh cũng không cần phải chăm sóc người ta mọi chuyện như thế chứ?”
“Mạt tướng có nghĩ như vậy.” Tần Cung nói: “Sau khi lập công trên chiến trường ta phải cưới nàng ấy, về sau cũng có thể danh chính ngôn thuận mà chăm sóc nàng, một mũi tên trúng nhiều đích.”
Cho dù bình thường Khương Bồng Cơ đối xử với con cái dòng dõi của chư hầu chiến bại không hề tệ bạc thiếu thốn gì, nhưng không thể ngăn được thủ hạ ngáng chân. Từ sau khi huynh đệ Hứa Phỉ, Hứa Bùi chiến bại, Hứa thị từng chói lọi như mặt trời ban trưa hoàn toàn bặt vô âm tín, dường như không nghe ngóng được động tĩnh gì.
Nếu Hứa Phỉ và phu nhân của hắn ta vẫn còn sống, Hứa Yến Tiêu là con gái của chư hầu, chắc chắn đối tượng kết hôn đều là người quyền cao chức trọng.
Bây giờ cha mẹ của cô đều mất, họ hàng thân thiết cũng không còn nữa, hôn sự của Hứa Yến Tiêu rơi vào trong tay đại bá mẫu.
Thật ra đại bá mẫu cũng không quá khắt khe với Hứa Yến Tiêu, nhưng cũng sẽ không quan tâm yêu thương như mẹ ruột được, hôn sự thì càng không nói đến, khả năng lớn là gả cho đích tử của gia đình sĩ tộc nhỏ, nếu không may mắn có lẽ sẽ gả cho con em hàn môn mới nổi gần đây. Một khi cô lập gia đình, Tần Cung cũng phải tránh hiềm nghi, không thể chăm sóc cô chu đáo như trước. Nếu đã lo lắng như vậy, chẳng bằng cưới người ta về nhà, hắn sẽ đối xử với cô như châu báu trong hòm.
Hiện tại Tần Cung đang là võ tướng mà Khương Bồng Cơ trọng dụng, Hứa Yến Tiêu gả cho hắn, sau này cũng không có ai dám khinh thường cô nữa.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Huynh khiến người khác phải hâm mộ đấy.”
Tần Cung không tin: “Chủ công hâm mộ mạt tướng à?”
Khương Bồng Cơ nói: “Tuổi trẻ tốt đẹp, chẳng lẽ không khiến người ta hâm mộ à?”
Tần Cung nghe xong vẫn thấy mờ mịt, không biết tuổi trẻ thì đáng ngưỡng mộ chỗ nào nữa, chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến lời chủ công nói lúc nãy đâu.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được, chủ công của mình rất ủng hộ hôn sự giữa hắn và Hứa Yến Tiêu, biết vậy Tần Cung mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không sợ bất cứ chuyện gì, chỉ sợ chủ công không đồng ý, nếu vậy Tần Cung cũng khó xử.
Hoặc là từ bỏ Hứa Yến Tiêu, không thì từ quan về quê, không màng sự đời.
Tần Cung đặt tay lên ngực tự hỏi, có lẽ khả năng hắn chọn vế sau sẽ cao hơn một chút.
“Nhớ để cho ta một chung rượu mừng đấy.”
Tần Cung cười nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”
Trong lúc hai người cười nói, đại quân đã xong xuôi chờ xuất phát rồi, Khương Bồng Cơ xoay người leo lên ngựa.
“Chủ công đang định…?”
Tần Cung ngạc nhiên, chủ công cũng muốn qua đó à?
“Lúc nào cũng rảnh rỗi thì không ổn lắm, xương cốt cứng hết rồi.” Khương Bồng Cơ nói: “Đại quân xuất phát!”
Tần Cung: “...”
Thật sự là vì lý do bốc đồng ấy sao?
Tần Cung cực kỳ tưởng nhớ chủ cũ Hứa Phỉ, tuy rằng đầu óc của Hứa Phỉ không tốt cho lắm, nhưng hắn ta cũng sẽ không to gan xông ra tiền tuyến như vậy.
Đại quân chia thành ba đường để xuất phát, vẻ mặt Khương Bồng Cơ không được tốt lắm, lông mày luôn luôn nhíu chặt lại.
Cô dẫn binh xuất phát, đương nhiên không phải vì lý do bốc đồng kiểu “muốn đánh giặc” như thế, chỉ là cô luôn có dự cảm không lành.
Đây là một loại trực giác trời sinh sau khi trải qua rất nhiều lần vào sinh ra tử, không thể nói ra rõ ràng, nhưng trực giác này đã cứu cô rất nhiều lần rồi.
Đại quân lặng lẽ đi tới gần doanh trại địch, lính trinh sát xuất phát trước nhanh chóng quay lại truyền tin tức cho bọn họ: “Hồi bẩm chủ công, doanh trại địch bây giờ đã trống không rồi, bóng đen trong doanh trại đều là do rơm rạ dựng nên. Phán đoán dựa trên tro tàn bị cháy trong doanh trại, chắc bọn họ rời đi chưa được nửa khắc đồng hồ.”
Chia đại quân thành ba đường để bao vây tấn công doanh trại địch, không ngờ rằng kẻ địch đã rời đi từ lâu rồi.
Tần Cung và Bách Ninh chia ra mỗi người dẫn dắt một đội binh mã, sau khi hai người nghe tin báo của binh sĩ, lập tức hạ lệnh truy đuổi.
Kẻ địch rời đi vội vàng, trong doanh trại vẫn còn để lại một vài vật cồng kềnh nặng nề, quân nhu và lương thảo không tiện mang theo, có thể thấy kẻ địch bỏ đi vội đến mức nào.
Nếu bây giờ đuổi theo kẻ địch, tấn công trong lúc bọn họ không kịp chuẩn bị, nhất định có thể chiến thắng.
Khương Bồng Cơ lại cảm thấy không đúng lắm.
Suốt đường đi nhân mã của cô chưa làm gì cả, cô hỏi thám báo: “Lửa cháy thế nào?”
Thám báo nói: “Vẫn còn vài chỗ cháy, vài chỗ đã tắt, vô cùng lộn xộn.”
Khương Bồng Cơ lại hỏi: “Dấu chân gần đống lửa thì sao?”
Thám báo nhớ lại một cách kỹ càng rồi báo cáo theo sự thật, dấu chân gần đó rất hỗn loạn.
Khương Bồng Cơ hỏi liên tiếp vài câu nữa, ví dụ như tình hình bày biện trong doanh trướng kẻ địch, cô càng nghe thì càng nhíu mày chặt hơn.
Vài vị tướng được quân sư phái đi bảo vệ chủ công thấy vậy thì nghi ngờ, hỏi: “Chủ công, có điều gì không ổn ạ?”
Khương Bồng Cơ nắm chặt dây cương, giọng nói rất lạnh lùng: “Có nhiều điểm không thỏa đáng lắm. Bọn họ có sức để chuẩn bị cây rơm rạ dựng lên giả trang bóng người, có thể thấy được lúc bọn họ rời đi khá thong thả. Một khi đã như vậy, đống lửa cháy, công văn và đồ vật không thể lộn xộn như thế được!”
Phó tướng nghe vậy thì cảm thấy lạnh người, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ có bẫy?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh, nói: “E là chúng ta bị lừa rồi. Phái hai đội nhân mã gọi bọn Tần Cung về đi, e rằng phía trước sẽ có mai phục...”
Phó tướng hỏi: “Không cần phái binh trợ giúp ư?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Chúng ta cũng nên chuẩn bị đón khách chứ, cứ đối phó với kẻ địch trước mắt trước rồi tính tiếp, đi truyền lệnh đi... Tạo trận đón địch!”
Khương Bồng Cơ vừa mới dứt lời không lâu, doanh trại địch vốn đang không một bóng người bỗng nhiên vang lên tiếng la hét của kẻ địch, bọn họ giống như xuất hiện giữa không trung vậy, mũi tên bay từ trên xuống như mưa. Tốc độ đánh lén của kẻ địch nhanh đến bất ngờ, có không ít người còn chưa kịp nhận ra mình đã trúng bẫy.
“Bọn họ núp dưới đất!”
Khương Bồng Cơ lập tức nói rõ kẻ địch đã “bất ngờ xuất hiện” như thế nào.
Nguồn : Vietwriter.vn
Bên trong doanh trướng không phải không có ai, mà là bọn họ trốn dưới đất!
Bởi vì trong doanh trướng rất lộn xộn, binh sĩ kiểm tra cũng không thể nhấc từng đồ vật lên để kiểm tra được.
Binh sĩ chỉ cần tiện tay trải chiếu ngủ lên, che khuất lỗ hổng mình đang trốn đi, cơ bản sẽ không bị phát hiện.
Doanh trướng lộn xộn không phải là để tạo dựng dấu hiệu kẻ địch cuống quít chạy trốn mà là để che giấu quân địch đang ẩn nấp trong đó.