“Từ lâu đã nghe nói tướng lĩnh dưới trướng Liễu Hi nhiều người tinh nhuệ, không ngờ rằng làm đến vậy mà vẫn không thể giữ chân bọn họ lại.”
Phiền Thần nhìn kẻ địch vừa đánh vừa lui, trong lòng dâng lên vài phần nôn nóng và bất lực không nói thành lời, nếu đổi thành binh mã của bên chư hầu khác, bất ngờ gặp quân mai phục như vậy, chắc chắn đã chạy tán loạn từ lâu rồi, đừng nói đến việc có thể phản ứng lại trong thời gian ngắn, lui trận hình lại, bọn họ không bị tiêu diệt toàn quân là nhờ có ông trời phù hộ. Người so với người, tức muốn chết đi được. Chẳng lẽ Khương Bồng Cơ sinh ra là để dạy các chư hầu khác cách làm người sao?
Khương Bồng Cơ không chỉ là “Con nhà người ta” trong truyền thuyết, mà còn là “Chủ công nhà người ta”, hâm mộ không chịu được.
Tướng quân thân cận phụ trách mai phục cưỡi ngựa tiến lên, xin ý kiến của Phiền Thần với vẻ mặt nặng nề: “Quân sư, có cần đuổi theo không?”
“Đương nhiên phải đuổi theo, Tử Thuận đã ra lệnh đánh đến cùng mà, phải cố gắng hết sức để kéo dài thời gian.” Phiền Thần giơ tay lau mồ hôi nóng rực trên trán, cổ áo ướt đẫm mồ hôi dính sát vào cổ, hắn nói: “Binh sĩ dưới trướng Liễu Hi đều rất thông minh lanh lợi, đoán chừng bây giờ bọn họ đã phát hiện ra số lượng binh sĩ mai phục không bình thường, dùng ngón chân cũng nghĩ ra chúng ta đang điều động binh mã đánh lén ải Trạm Giang...”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Tướng lĩnh không dám chậm chạp lề mề, hắn chỉnh đốn binh mã đuổi theo quân địch, tuyệt đối không thể để cho quân địch phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.
“Tướng quân, bọn họ đang đuổi theo!”
Trên mặt phó tướng dính đầy máu, chỉ có đôi mắt đen sẫm kia vẫn còn sạch sẽ.
“Đừng hoảng loạn, cứ vừa đánh vừa lui là được.” Vẻ mặt Tần Cung rất cứng rắn, trên mặt hắn dính rất nhiều máu không biết là của ai, vết sẹo nâu trên mặt hắn lại càng trở nên hung dữ đáng sợ hơn: “Đằng trước kia có phải là Nhiếp doanh không? Lúc chúng ta rời đi, đâu có nhiều ánh lửa như thế chứ...”
Phó tướng nói: “Ý của tướng quân là... bên kia cũng có kẻ địch sao?”
Sắc mặt Tần Cung trở nên nặng nề: “Phía chủ công gặp mai phục, dù thế nào chúng ta cũng phải chạy qua đó hội quân!”
Dựa vào lời nói của thám báo do chủ công phái tới, cô bị mai phục ở Nhiếp doanh, nhưng Nhiếp doanh vốn đã không có ai, quân phục kích chui từ đâu ra?
Tần Cung nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nghĩ tới dưới đất... khả năng cao là kẻ địch trốn dưới đất, tránh được tai mắt của quân ta.
Có điều, bọn họ đào nhiều hố giấu người như thế, sao đám bùn đất của bọn họ có thể trốn khỏi thám báo quân ta kiểm tra được?
Người sắp xếp trận phục kích này thật đáng sợ, dù là về việc tính toán lòng người hay là sắp xếp mọi chuyện đều có thể nói là không chê vào đâu được.
Phó tướng vừa nghe thấy vậy, hắn cảm thấy cực kỳ rắc rối, chủ công bị mai phục ở doanh trại địch, chuyện kỳ lạ gì đây?
“Vậy phía ải Trạm Giang thì sao?”
Phó tướng không chỉ lo lắng cho chủ công mà còn lo cho doanh trại quân ta, hắn rất lo lắng doanh trại sẽ bị quân địch làm loạn.
Tần Cung tự tin nói: “Binh lực ở ải Trạm Giang sung túc, có vài vị quân sư trấn giữ ở đó, không mất được đâu!”
Bởi vì quân địch đuổi theo không ngừng, quân Tần Cung thương vong mất một nửa mới có thể thoát ra được, giữa đường gặp tàn quân do Bách Ninh dẫn đầu.
Nếu không nhờ phản ứng đúng lúc, trong lúc tối lửa tắt đèn này, nói không chừng bọn họ sẽ xông vào đánh nhau.
“Tần lão đệ, cậu không chết!”
Tần Cung cười khổ rút mũi tên cắm trên cánh tay xuống, xé một mảnh vải ra để buộc chặt miệng vết thương lại, tạm thời cầm máu.
Hắn đau đến mức mặt trắng bệch cả ra, nhưng vẫn vô cùng hào sảng nói: “Không chết, vẫn còn tràn đầy sức sống đây này!”
Bách Ninh nói: “Chỉnh đốn binh mã lại đi, sau đó phải quay về giết sạch đám côn trùng bám lấy không tha này!”
Tần Cung thở hổn hển nói: “Chủ công bị mai phục, Bách tướng quân không nên ham chiến thì hơn.”
Bách Ninh vung tay, cẩu thả lại phóng khoáng nói: “Chuyện này dễ mà, Tần lão đệ dẫn một nửa binh mã đi trợ giúp chủ công, ông đây sẽ dẫn người giữ chân truy binh.”
Bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn, Tần Cung ôm quyền nói: “Bách tướng quân bảo trọng.”
“Không dám.” Bách Ninh cười nói: “Ta còn chưa uống rượu mừng của cậu và rượu mừng của con gái bảo bối đâu, có đến trước điện Diêm Vương cũng phải đòi lên cho bằng được!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Tần Cung dẫn một nửa số binh mã đi trợ giúp Khương Bồng Cơ, Bách Ninh thấy hắn đi rồi, ông mới tức giận nhổ một ngụm nước miếng dính máu ra, siết chặt binh khí dính đầy máu trong tay, vết máu đã hơi khô lại, nhưng vẫn còn chút nhiệt độ, ông hét một tiếng rất lớn về phía quân địch đang đuổi tới gần.
“Toàn quân dàn trận!”
Vừa dứt lời, binh sĩ đứng bên cạnh giơ kèn lên, thổi kèn báo quân lệnh. Quân lệnh vừa được hạ, binh sĩ cầm khiên chắn xếp thành hàng đầu tiên, tạo thành một bức tường phòng ngự dày dặn, tay còn lại cầm giáo mác ngăn quân địch xông về phía mình. Hàng quân thứ hai cũng cầm trường mâu trong tay, giúp hàng đầu tiên dọn sạch “cá lọt lưới”, cung thủ xếp thành đội thứ ba, cố gắng nắm bắt cơ hội gây thương tích cho quân địch.
Bách Ninh lớn tiếng nói: “Có lão phu đứng đây, ai cùng đừng mong bước qua được!”
Đừng thấy Bách Ninh không còn trẻ tuổi, nhưng tài bắn cung của ông cũng phải nằm top đầu trong quân đội đấy, kỹ năng sở trường của ông là bắn bảy mũi tên cùng lúc.
Bách Ninh dùng cung tên nặng hai thạch, mỗi lần tên được bắn ra, không chỉ có thể bắn thủng đầu của người mà còn có thể xuyên thẳng qua người đằng sau.
Binh mã hai bên chém giết nhau đỏ cả mắt, bao đựng tên của Bách Ninh đã hết sạch, ông cầm vũ khí xung phong liều chết, binh khí của quân địch bay khắp nơi.
Cùng lúc đó, tình hình bên phía Khương Bồng Cơ tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hai người Bách Ninh và Tần Cung.
Ngoại trừ đám quân đánh lén đầu tiên xuất hiện khiến bọn họ bất ngờ, sau đó hai bên đánh nhau bọn họ cũng không thiệt hại là bao.
Người bình thường không thấy được toàn bộ thế cục, nhưng Khương Bồng Cơ có lĩnh vực tinh thần, trong lĩnh vực đó, côn trùng ruồi muỗi cũng nằm trong sự kiểm soát của cô, chứ đừng nói đến con người. Khương Bồng Cơ biết quân mình không hề yếu đuối, đâu cần chi viện, quân địch sao có thể tìm đường thoát. Dưới sự chỉ huy của cô, đại quân ung dung rời khỏi địa điểm mai phục của quân địch. Sao quân địch có thể từ bỏ miếng thịt béo bở đã dâng đến miệng được? Đương nhiên bọn chúng sẽ xông lên cắn loạn như chó điên.
“Chủ công, viện quân đến rồi!”
Khương Bồng Cơ nhíu mày lại: “Sao lại có viện quân?”
Vào lúc này, không thể nào có viện quân đến đây được.
Khương Bồng Cơ là một người rất cẩn thận, cho dù có dẫn quân đi đánh doanh trại địch, cô cũng sẽ chuẩn bị phòng ngự thật tốt tránh trường hợp doanh trại mình bị đánh lén.
Chỉ sợ chuyện có xác suất nhỏ xảy ra, cho dù các tin tức mà cô có được đều cho thấy Nhiếp Lương không thể nào xử lý sạch sẽ nội bộ hỗn loạn của Nhiếp thị lúc này... Chuyện này, Khương Bồng Cơ còn từng cười nhạo hắn, châm biếm Nhiếp Lương quá nhẹ tay với người trong tộc, cuối cùng khiến bản thân mình bị bọn họ cắn lại... Trong tin tức cuối cùng mà cô có được về Nhiếp thị, lúc ấy chỉ còn năm ba ngày nữa là Nhiếp Lương sẽ chết bệnh, mấy khối u ác tính của Nhiếp thị vẫn còn sống sờ sờ.
Nếu phỏng đoán dựa theo thời gian tử vong của Nhiếp Lương, cho dù trước khi chết, hắn có dặn Vệ Ưng phải xử lý sạch sẽ những khối u đó, nhưng theo lý thuyết thì cũng đã quá muộn rồi.
Vì nhiều nguyên nhân khác nhau, Khương Bồng Cơ cảm thấy hai tin tức “Nhiếp thị nội loạn” và “Vệ Ưng giải tán quân” nửa đáng tin nửa không.
Bây giờ cô gặp mai phục, chứng minh rằng hai tin tức kia là giả.
Vệ Ưng không chỉ không giải tán quân, ngược lại còn có khả năng lớn đã điều binh đánh lén ải Trạm Giang rồi, mai phục chỉ là kế sách để bọn họ kéo dài thời gian thôi.
Rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu Khương Bồng Cơ, binh lính nói: “Là viện quân do Tần tướng quân dẫn đến.”
Sau khi binh lính nói xong, Tần Cung dính máu đầy người lập tức cưỡi ngựa tiến đến.
“Chủ công có gặp trở ngại gì không?”
“Không.” Khương Bồng Cơ hỏi: “Trên đường, huynh có gặp Bách tướng quân không?”
Tàn Cung nặng nề nói: “Bách tướng quân dẫn một nửa số tướng sĩ giữ chân truy binh...”