“Chủ công, bên phía ải Trạm Giang...”
Dù nhìn bề ngoài Tần Cung rất tự tin, nhưng thực tế hắn cũng rất để tâm đến việc ải Trạm Giang có thể giữ vững khi bị đánh lén không.
Khương Bồng Cơ nói: “Yên tâm đi, trước khi đại quân xuất phát, ta đã dặn Văn Chứng chú ý rồi, ải Trạm Giang chắc chắn sẽ không mất đâu.”
Lòng Tần Cung thấy yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn thấy hơi nghi ngại.
Khương Bồng Cơ cũng nhìn ra được, cô cười trấn an: “Nếu ải Trạm Giang bị phá, ta sẽ quỳ bàn phím trước mặt lão thủ trưởng đến chết.”
Tần Cung: “...”
Lão thủ trưởng?
Bàn phím?
Cái quỷ gì vậy?
Khương Bồng Cơ ho nhẹ, vo lại lời nói vừa rồi một cách hoàn hảo, cô nói dối nhiều rồi, càng lúc càng thành thạo.
“Lão thủ trưởng là người tặng sách lạ cho ta trong mộng năm xưa, sau đó còn xuất hiện trong nhiều giấc mơ của ta để chỉ bảo, cũng xem như vừa là thầy vừa là bạn.”
Lúc này Tần Cung mới hiểu ra: “Thì ra là thế.”
Cô nói như vậy cũng không phải hoàn toàn là nói dối, trong những năm lão thủ trưởng chọn người kế thừa vị trí cho đến lúc cô ta xuất ngũ, quả thật cô ta đã dạy dỗ cô rất nhiều.
Vừa là thầy vừa là bạn, miêu tả quan hệ giữa hai người bằng sáu chữ này không sai chút nào.
Khương Bồng Cơ giống sói, thuộc tính xâm lược mạnh, còn thích gây sự.
Mỗi giờ mỗi phút, cô đều muốn khiêu chiến địa vị và quyền uy của sói đầu đàn, hai đời quân đoàn trưởng cũ và mới vì không hợp ý kiến mà đánh nhau rất nhiều lần.
Lão thủ trưởng thuộc kiểu người bên ngoài thì cười nhưng trong lòng hung dữ, tính cách cứng rắn, Khương Bồng Cơ lại là kiểu cả trong lẫn ngoài đều cứng rắn, kiêu ngạo.
Một người là sói đầu đàn sắp xuất ngũ, một người là sói đầu đàn mới sắp lên chức, không gây gổ nhau mới là lạ.
Đương nhiên, lão thủ trưởng người ta tốt xấu gì cũng là quân đoàn trưởng hơn một trăm năm, là nhân vật của thế hệ trước đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, lúc ấy Khương Bồng Cơ chỉ là một tay mới vừa ra đường, cho dù giỏi đánh nhau, ban đầu cô cũng bị hành đến mức khó chịu, sau này mới miễn cưỡng đánh ngang tay với cô ta.
Chỉ duy nhất một lần đánh ngang cơ, Khương Bồng Cơ vô cùng nghi ngờ đối phương nhường nhịn mình.
[Ngày mai tôi phải đi rồi, Quân đoàn 7 là quân đoàn chiến tranh số một Liên Bang, mong rằng cô sẽ không làm hỏng thanh danh của nó.]
Rõ ràng Khương Bồng Cơ đã mệt đến mức tay chân không muốn cử động nữa, nhưng miệng vẫn vừa cứng vừa thối như cũ.
[Tương lai thuộc về những người trẻ tuổi ưu tú hơn, Quân đoàn 7 trong tay tôi sẽ trở nên càng ngày càng mạnh mẽ lợi hại, trở thành mũi nhọn, không ai dám động vào!]
Xem cô nói gì này, chỉ thiếu điều nói thẳng người ta đã già rồi, nên rút lui sớm cho lành.
Lão thủ trưởng lại cười nói: [Được, niềm tin của Quân đoàn 7 giao hết cho cô đấy.]
Hai người phụ nữ đầy mồ hôi nằm trên sân huấn luyện, so với dáng vẻ chật vật của Khương Bồng Cơ, ít nhiều gì thì người kia vẫn còn đứng được.
[Tôi... vẫn chưa hiểu được vì sao lão thủ trưởng lại phải xuất ngũ? Tuổi của chị còn lâu mới đến mức phải xuất ngũ mà...]
Tuổi thọ của người bình thường trong Liên Bang lên tới khoảng hai trăm năm mươi, kiểu giống như Khương Bồng Cơ, tuổi thọ có thể kéo dài đến năm trăm. Lúc ấy, lão thủ trưởng mới có hơn hai trăm một tí, đang trong thời gian sung mãn khỏe mạnh, bằng không, cô ta cũng không thể ngăn lại con sói chỉ có chiến lực không biết nói lý như Khương Bồng Cơ này lại.
Trên thực tế, địa vị của lão thủ trưởng ở Liên Bang cũng tương đương nguyên soái, lý lịch lâu đời.
Tuổi thọ năm trăm tuổi không có nghĩa là sẽ sống được đến năm trăm tuổi, tuổi thọ quân nhân bình quân chưa đến một trăm, cho dù quân đoàn trưởng là cấp cao trong quân đội, nhưng cũng là một nghề nghiệp nhiều nguy hiểm, chín trên chín quân đoàn trưởng đều chết trên tiền tuyến, có cực kỳ ít người sống thọ, chứ đừng nói là xuất ngũ giữa chừng.
Lúc ấy còn có không ít người châm chọc quân đoàn chiến đấu số một lại xuất hiện một kẻ nhát gan sợ chết.
[Sức khỏe của tôi không còn thích hợp giữ vị trí ấy nữa, bây giờ nhìn thì vẫn ổn, nhưng không biết lúc nào sẽ sụp đổ... Nội tình trong đó thì chờ đến khi cô lên chức cao rồi, cô sẽ biết thôi.” Lão thủ trưởng thở dài: “Quân đoàn 7 vẫn luôn là quân đoàn tiên phong có chiến lực mạnh nhất, tôi không chịu nổi bao lâu nữa đâu, nhưng Quân đoàn 7 này phải có người thừa kế có thủ đoạn và thái độ cứng rắn, mới có thể cầm được lá cờ này lên...]
Khương Bồng Cơ nghẹn lời, không nói được gì, bởi vì cô là người đánh giỏi nhất sao?
Trạng thái chiến đầu của lão thủ trưởng như vậy mà cũng bị coi là không được tốt lắm, vậy thời kỳ toàn thịnh là như thế nào?
Cô càng nghĩ càng khó chịu.
Lão thủ trưởng cười nói: [Cô đang nghĩ gì?]
[Tôi đang nghĩ đến một ngày nào đó, tôi có thể quang minh chính đại ấn chị xuống đất, đánh một trận tơi bời. À, vừa nãy chị nhường tôi, nhường còn hơn cả đập thủy điện xả lũ nữa!]
Cô là cá muối cần nhường nhịn à?
[Cô vẫn còn chưa thức tỉnh đâu, cho dù trạng thái của tôi tuột dốc, cũng không đến mức thất bại bởi một cô nhóc chưa thức tỉnh đâu.]
Khương Bồng Cơ nhìn lửa cháy ở Nhiếp doanh đằng xa, không hiểu vì sao bỗng nhiên nhớ lại chuyện xưa từ rất nhiều năm trước.
Lúc ấy cô quá mệt mỏi, chiến đấu kịch liệt một lúc xong thì sức cùng lực kiệt, cuối cùng vẫn được lão thủ trưởng khiêng như khiêng bao tải về khoang chăm sóc.
Đến lúc cô tỉnh lại, lão thủ trưởng đã thu dọn xong đồ đạc và rời khỏi quân đội rồi.
Khương Bồng Cơ vội vàng nhận chức, tiền tuyến Liên Bang lại bắt đầu khai chiến, cô quên mất phải điều tra chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.
Lão thủ trưởng nói thức tỉnh là sao nhỉ?
w●ebtruy●enonlin●e●com
Không nhớ ra thì thôi, nhưng bây giờ nhớ ra rồi, cô phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Chuyện này cũng giống như mắc chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, nếu không biết rõ, cô sẽ thấy khó chịu.
Có điều, trước đó cô vẫn còn một việc phải làm.
Khương Bồng Cơ dẫn theo Tần Cung và binh mã dưới trướng đi tiếp viện Bách Ninh.
Lúc này Bách Ninh hơi chật vật, cánh tay và đùi đều bị thương, áo giáp trên người cũng trở nên rách nát, rất nhiều chỗ bị binh khí của kẻ địch đâm thủng lỗ chỗ. Nếu không phải áo giáp được chế tạo tinh xảo, chặn được vài vết đâm cho Bách Ninh thì e là ông đã bị loạn quân đánh đấm, ngựa giẫm cho nát thịt từ lâu rồi. Ông còn chưa kịp xem tình hình vết thương đã vội vàng giết ba tên địch rồi mới lấy mảnh vài buộc lại để cầm máu, tay trái dường như đã mất cảm giác rồi.
Quân ta thương vong nặng nề, kẻ địch cũng không lợi hơn là bao, số lượng tử vong cũng rất lớn.
Nhưng bởi vì số lượng binh lính cách biệt, nên phe Bách Ninh sắp không chống chọi được nữa rồi.
Một khi trận hình bị kẻ địch đánh sụp, kết quả chắc chắn sẽ là thất bại thảm hại, bị kẻ địch vắt thành thịt vụn.
“Liều mạng với mấy thằng nhóc con này, chết ở đây cũng không thiệt!”
Bách Ninh giết người đỏ cả mắt, dù trên người ông toàn vết thương cũng không thèm để ý.
Giết một người hồi vốn, giết hai người kiếm thêm một chút, có chết ông cũng muốn kéo theo vài cái đệm lưng.
Đúng lúc Bách Ninh chuẩn bị phát động đợt tấn công cuối cùng, kẻ địch lại ra lệnh cho cung thủ bắn mưa tên thêm một lần nữa.
Kết quả, có biến cố ngoài dự đoán xảy ra.
Vì bây giờ là đêm tối nên gợn nước màu vàng nhạt bao phủ bên trên đại quân trông rõ ràng hơn hẳn.
“Thần... thần tích?”
Quân Nhiếp thấy thế, khí thế ngút trời bỗng tụt xuống hẳn.
Hàng trăm mũi tên trên không tạm dừng lại, giống như chúng đang bị gợn nước kia chặn lại, mất sức mạnh rồi rơi xuống, đụng vào đầu Bách Ninh.
“Chủ công đến rồi?”
Ông đã từng thấy cảnh tượng này, chắc chắn là chủ công rồi.
“Mạng của hắn quan trọng hơn ông sao?”
Khương Bồng Cơ dẫn binh tới đây chém giết, thấy dáng vẻ chật vật của Bách Ninh, nhất thời tức giận mà không biết trút đi đâu.
“Một đám vô dụng cũng đáng để ông bồi thường bằng mạng mình à?”
Khương Bồng Cơ nổi giận đùng đùng trách mắng Bách Ninh, vốn Bách Ninh đã ôm suy nghĩ chiến đấu đến chết, bây giờ thấy chủ công đến đây, ông không biết nên biểu hiện vẻ mặt gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe cô mắng. Ông không biết rằng chủ công nhà mình trông oai phong lẫm liệt như thế cũng đang bị người ta “răn dạy”.
[Cha Mày]: Bị người ta mai phục đánh lén, lĩnh vực tinh thần của cô đâu rồi?
Khương Bồng Cơ ngụy biện: “Tôi không muốn ăn gian quá nhiều, nên lĩnh vực chỉ bao quanh cơ thể khoảng mấy trượng thôi.”
[Cha Mày]: Rõ ràng là cô giả heo ăn thịt hổ lâu quá rồi nên bị đồng hóa, mấy lý do này có ích gì hả?
Miệng lưỡi của lão thủ trưởng độc quá.
[Cha Mày]: Cô giữ trạng thái này trở lại Liên Bang, Quân đoàn 7 sẽ bị cô đồng hóa thành chuồng heo rồi còn gì? Không sử dụng quá nhiều năng lực cũng không có nghĩa là cô phải giống y như người bình thường thời cổ đại, để người khác tính kế như thế. Khương Tiểu Cửu, tôi đã chuẩn bị bàn phím cho cô rồi.
Khương Bồng Cơ: “Hu hu hu!”