Bách Ninh cảm thán: “Một người đánh cả một đội quân, có thể không phải là cơn ác mộng sao?”
Trong trận chiến này, lúc đầu bọn họ thiệt hại không nhỏ, nhưng thiệt hại sau đó cũng không lớn. Quân địch lại trái ngược với bọn họ, giai đoạn trước chiếm hết tiện nghi, trong giai đoạn sau bị đại quân phe mình đánh đến nỗi quỳ xuống gọi cha. Cho dù Phiền Thần dùng bạo lực trấn áp ổn định lòng quân thế nào, quân Nhiếp vẫn vỡ tan nghìn dặm.
Tuyệt đối không nghĩ tới, người thay đổi tình hình chiến sự lại là chủ công nhà mình, dựa vào bản lĩnh sức mạnh cứng rắn đánh bại kẻ địch kiêu căng phách lối.
Số lượng kẻ địch ban đầu nhiều hơn bọn họ, chủ công cứ thế thẳng tay chém giết dẫn đến số lượng binh lính hai phe ngang bằng nhau.
Thế gian lại có cách làm việc như vậy!
Tần Cung lẩm bẩm: “Người bình thường vung đao cả đêm, cánh tay cũng muốn phế bỏ luôn rồi. Chủ công thì ngược lại, lúc này vẫn còn tinh thần sáng láng.”
Bách Ninh cũng đáp lời: “Không phải người!”
Ngay lúc này, thậm chí hai người bọn họ nghi ngờ chủ công nhà mình chính là người trời hạ phàm, chuyên môn trêu chọc đùa giỡn người phàm bọn họ.
Nào ngờ vị chủ công được bọn họ nâng lên trời xanh, vào lúc này đang bị lão thủ trưởng ngủ một giấc tỉnh dậy dạy dỗ một trận.
Khương Bồng Cơ buồn bực, lão thủ trưởng có thể vui vẻ đánh một giấc, còn cô thì phải chiến đấu giết địch cả đêm.
Không có công lao cũng có khổ lao, lão thủ trưởng không thể hạ miệng lưu tình, giữ lại chút mặt mũi cho cô à?
[Cha Mày]: Trạng thái tinh thần của cô thật sự có vấn đề.
Quan lớn một cấp đè chết người*, lão thủ trưởng người ta không chỉ từng là cấp trên của Khương Bồng Cơ mà còn có ơn dìu dắt và dạy dỗ cô. Cho dù trong lòng đã rất buồn bực nhưng ngoài mặt Khương Bồng Cơ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, vừa nghe vừa ngáp một cái.
* Đề cập đến người có quyền lực lớn hơn người bị khuất phục.
[Cha Mày]: Cô thật sự cho rằng chém giết Thiên Não thì coi như là hoàn thành nhiệm vụ Liên Bang giao cho? Là cô đã có thể xong việc thối lui rồi?
Khương Bồng Cơ nghe xong hơi đau đầu, cô nói: “Lão thủ trưởng cụ thể chỉ cái gì đây? Trạng thái tinh thần của tôi rất bình thường mà.”
Cô thật sự không biết mình có vấn đề gì, có điều ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có lẽ lão thủ trưởng thật sự nhìn ra điều gì đó, cô kính cẩn lắng nghe.
[Cha Mày]: Cô đã sớm nghi ngờ có vấn đề, vì sao vẫn còn trúng mai phục của phe địch?
Khương Bồng Cơ mỉm cười nói: “Không phải như lời lão thủ trưởng nói à, giả heo ăn thịt hổ thời gian dài nên bị đồng hóa thôi, nhớ kĩ lần sau không phạm phải sai lầm nữa.”
Cô nói xong lời này, lão thủ trưởng bên kia im lặng hồi lâu, mãi sau mới gửi một đoạn thoại dài cho Khương Bồng Cơ.
[Cha Mày]: Đây là một phần nguyên nhân, nhưng một phần khác chẳng lẽ không phải là cô nóng lòng mong muốn thành công à?
Khương Bồng Cơ khẽ chau mày, cái gì mà “nóng lòng mong muốn thành công”, trông cô có vẻ rất vội vàng hả?
“Lão thủ trưởng, lời này của chị có thể đã sai rồi, tôi nóng lòng mong muốn thành công lúc nào? Nếu thật sự nôn nóng thì đã sớm làm phiền chị gửi tàu chiến cơ giáp hoặc là những súng ống khác qua bưu điện cho tôi, quét sạch thiên hạ không phải rất đơn giản ư. Nói đi cũng phải nói lại, dù gì tôi cũng có thể sử dụng năng lực của mình, nhưng tôi không hề làm vậy, sao có thể nói tôi ‘nóng lòng mong muốn thành công’ được?” Khương Bồng Cơ cảm thấy hơi oan uổng, tội danh này là “có lẽ có” nha.
[Cha Mày]: Cô nói không có à? Chẳng lẽ không phải là cô vội vàng công thành đánh trận, nóng vội giải quyết chuyện trước mắt, nóng lòng trở lại Liên Bang à? Vì mục đích này, trạng thái tinh thần của cô đã thay đổi, không nghiêm túc như lúc trước. Nói khó nghe một chút, ngay cả lòng kính sợ cơ bản đối với tính mạng mà cô cũng đánh mất đi rồi. Cô đã sớm biết được có điều gì đó không đúng, biết rõ lĩnh vực tinh thần có thể giúp cô thăm dò tình hình quân địch, tránh thương tổn, nhưng từ đầu đến cuối cô lại không nghĩ tới điều này. Thay vì nói cô bị đồng hóa nên đã quên mất năng lực này, chẳng thà nói tiềm thức cô không có ý định sử dụng chúng nó.
Khương Bồng Cơ càng nghe càng cau chặt mày, người ngoài nhìn thấy cô thì lại là đang cẩn thận chà lau vết máu trên thân đao Trảm Thần.
“Lão thủ trưởng có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì phải vòng vo như vậy?”
[Cha Mày]: Tính mạng binh lính dưới trướng, đối với cô mà nói có quan trọng hay không?
Cô xuất thân là chiến sĩ gen, từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục chính là có thể hy sinh tất cả mọi thứ vì toàn cuộc, kể cả mạng sống của mình.
Khương Bồng Cơ ngay cả tính mạng của mình cũng có thể hy sinh được thì còn có cái gì là không cách nào vứt bỏ?
Để đạt được mục tiêu, hy sinh tính mạng binh lính dưới trướng, thật sự là điều cực kỳ bình thường.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Tất nhiên là quan trọng.”
[Cha Mày]: Cô thật sự không biết quân địch bố trí mai phục, hay là nói... Biết rõ có mai phục nhưng vẫn cứ mắc câu?
Khóe môi Khương Bồng Cơ nở nụ cười nhạt: “Cái này có gì khác nhau?”
[Cha Mày]: Cho dù đây có phải là một trận mai phục hay không, cô cũng muốn mắc câu, vì vậy... Tất nhiên cô không cần phải sử dụng lĩnh vực tinh thần thăm dò tình hình quân địch. Cô không dùng, không phải là đề phòng mình biết rõ chân tướng, không nhịn được đánh rắn động cỏ ư? Cô lấy bản thân và binh lính dưới trướng ra làm mồi nhử dẫn quân địch cắn câu, thật sự không sợ một bước sơ sẩy sẽ lật thuyền à? Ở trong kế hoạch của cô, cô tính hy sinh bao nhiêu người để hoàn thành ván cờ này?
Khương Bồng Cơ chớp chớp mắt, cười nói: “Không hiểu lời lão thủ trưởng nói có ý gì.”
[Cha Mày]: Cô muốn diệt sạch binh mã Nhiếp thị có đúng không?
Khương Bồng Cơ nói: “Tôi ở đây đủ lâu rồi, sớm giải quyết Nhiếp thị sớm kết thúc chiến tranh không tốt ư?”
[Cha Mày]: Xem như cô thừa nhận rồi.
Khương Bồng Cơ từ chối cho ý kiến.
Ván cờ này không chỉ có Vệ Ưng tính kế cô, cô cũng đang tương kế tựu kế.
Nếu như Vệ Ưng rút lui thật, vậy thì tốt nhất, điều động binh mã ra ngoài có thể đánh lén Nhiếp doanh, lớn nhỏ cũng coi như là một trận thắng lợi.
Nếu như Vệ Ưng rút lui là một cái bẫy, như vậy sẽ là cái bẫy gì đây? Khương Bồng Cơ tự đặt mình vào vị trí của Vệ Ưng, cơ bản đoán ra được dự định của đối phương, không ngoại lệ là bố trí mai phục ăn tươi binh mã đánh lén Nhiếp doanh, bên cạnh đó bố trí quân mai phục đánh lén ải Trạm Giang…
Nếu như đánh lén ải Trạm Giang, chắc chắn phía Vệ Ưng sẽ dốc hết toàn lực, điều động tất cả binh mã.
Khương Bồng Cơ cân nhắc hai lựa chọn này, chân mày cô vẫn không giãn ra.
Cuối cùng, cô dự định tương kế tựu kế, không cần biết quân địch diễn kịch thật hay giả, gặp lại sẽ biết.
Không sử dụng lĩnh vực tinh thần thăm dò...
Điểm này đúng như lão thủ trưởng nói, một là cô không nhớ ra được, hai là cô không có ý định dùng đến nó.
Mặc kệ thứ này có phải là mưu kế của quân địch hay không, tóm lại đều đang nằm trong kế hoạch của cô.
Kế hoạch này trừ số ít người ra, Tần Cung và Bách Ninh cũng không biết được.
Lý do bí mật gọi là bí mật, điều quan trọng ở chỗ là có ít người biết đến, càng ít người biết thì lộ ra sơ hở càng nhỏ.
Cô có khả năng giữ được mạng sống hai người bọn họ, nhưng không có cách nào đảm bảo những binh lính khác cũng đều có thể sống sót.
Lão thủ trưởng tức giận trách mắng cô, hơn phân nửa cũng là vì điều này.
Để đạt được mục đích, Khương Bồng Cơ đã đẩy binh lính không biết chuyện đến đường cùng.
“Lão thủ trưởng, từ trước tới giờ tôi không phải là một người tốt. Nguyên tắc của một chiến sĩ gen chính là dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, sự hy sinh cần thiết là không thể tránh khỏi.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Nhìn chung, huỷ diệt Nhiếp thị bây giờ, trái lại thiệt hại tổng thể của quân ta nhỏ hơn một chút.”
Mặc kệ Nhiếp thị nhảy nhót, hai quân giao chiến với nhau một hồi đánh một trận, một hồi đánh một trận, thiệt hại tích lũy quá lớn.
Chẳng thà tập hợp binh lực, sắp đặt một ngõ cụt cho bọn họ, trực tiếp đè bẹp họ, làm cho bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề.
Cho dù…
Vietwriter.vn
Kế hoạch này sẽ hy sinh một phần binh lính vô tội.
[Cha Mày]: Nếu như là chiến sĩ Liên Bang, cô cũng sẽ hy sinh bỏ rơi không chút do dự sao?
Khương Bồng Cơ nói: “Dùng thiệt hại nhỏ nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất, sao chị cho rằng tôi sẽ không làm đây?”