Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1543

Ván cờ này của Khương Bồng Cơ, trừ đám người Kỳ Quan Nhượng ra, những người khác đều không rõ ràng lắm, kể cả Bách Ninh và Tần Cung.



“Chủ công, quân địch tháo chạy rồi, chúng ta đuổi bắt bọn chúng hay là cứu viện ải Trạm Giang?”



Tần Cung lau vết máu trên mặt, lộ ra nét mặt thoải mái sung sướng, trận chiến tối nay thật là sảng khoái.



Khương Bồng Cơ nhìn ải Trạm Giang ở nơi xa, ánh mắt thâm trầm u ám giống như đầm sâu, bên trong ẩn chứa sự lạnh nhạt người ngoài không thể phát hiện ra.



“Bắt lấy tàn binh đi, có lẽ bên ải Trạm Giang sắp đánh xong rồi.”



Tần Cung ngẩn người ra, dường như không hiểu rõ lời này của Khương Bồng Cơ là có ý gì.



Cái gì gọi là “có lẽ bên ải Trạm Giang sắp đánh xong rồi”?



Quân ta thắng lợi hay là quân địch thắng lợi?



Trước đó hắn cũng nhìn về phía ải Trạm Giang ở nơi xa, bên kia khói lửa ngất trời, nhuộm đỏ cả màn trời đen kịt, đủ thấy tình hình trận chiến khốc liệt bao nhiêu.



Nếu như quân địch dốc toàn bộ lực lượng, dưới tình huống ải Trạm Giang không bố trí phòng ngự rất có khả năng tan tác nghìn dặm.



Có điều, chủ công nhà mình lại mang dáng vẻ đã tính trước mọi việc, chẳng lẽ... Bên trong chuyện này còn có tình huống nào khác?



Khương Bồng Cơ lên tiếng cắt ngang phỏng đoán của hắn: “Ngớ ra đó làm gì?”



Tần Cung nói: “Mạt tướng chỉ là tò mò, nếu như kẻ địch dốc toàn bộ lực lượng, dường như ải Trạm Giang... Rất có thể không giữ được.”



Khương Bồng Cơ nói: “Vì sao không thể? Biết cái gì gọi là ôm cây đợi thỏ, bắt rùa trong chum không?”



Tần Cung nói: “Mặc dù tài học vấn của mạt tướng không bằng mấy vị tiên sinh, nhưng cũng nghe hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ. Ý của chủ công là quân Nhiếp đánh lén ải Trạm Giang không thành công, ngược lại bị quân ta bao vây tiêu diệt địch sao? Không đúng! Binh mã quân ta đều đang trông giữ cửa ải, ở đâu dư thừa binh lực dùng để mai phục?”



“Huynh đoán đúng một nửa.” Khương Bồng Cơ nói: “Ngoài ra, ai nói với huynh là binh mã còn dư của quân ta đều đang trông giữ cửa ải?”



Nếu là người cẩn thận, có lẽ sẽ phát hiện ra một chỗ rất kỳ lạ.



Nhân mã Khương Bồng Cơ mang đến trông giữ cửa ải không kém quân Nhiếp mấy chục nghìn.



Tối nay, binh lực đánh lén Khương Bồng Cơ là một lượng gấp đôi nơi này của cô, binh mã trông giữ ải Trạm Giang cũng ít hơn nhiều so với bên Nhiếp thị.



Như vậy câu hỏi đặt ra là, phần binh lực “biến mất” dưới trướng Khương Bồng Cơ kia đã đi đâu?



Trong chốc lát Tần Cung không đáp lại được, vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Bồng Cơ nở nụ cười nhẹ.



Lúc này, cô liếc mắt thoáng nhìn thấy một đoạn tin nhắn lão thủ trưởng gửi tới cho cô.



[Cha Mày]: Đúng sai trong hành động lần này của cô, tôi không có cách nào xen vào, chỉ hy vọng cô ổn định giữ vững trái tim mình. Ngoài ra, có một chuyện tôi quên nói cho cô biết, thật sự là vì thời gian gen của cô thức tỉnh sớm hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi. Gen lại giống* của tổ tiên nhà họ Khương tồn tại thiếu sót, cụ thể một chút chính là ảnh hưởng đến tính tình của cô, làm cho cô nóng nảy dễ tức giận, không có cách nào kiềm chế được ý nghĩ giết chóc và tâm trạng u ám trong lòng.




* Lại giống: Hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xăm bỗng nhiên lại xuất hiện ra ở con cháu.



Khương Bồng Cơ nói: “Lão thủ trưởng cho rằng hành động tôi hy sinh binh mã dưới trướng là bị ảnh hưởng bởi sự thức tỉnh sao?”



[Cha Mày]: Không phải, tôi chỉ nhắc nhở cô, chớ bị Thiên Não lợi dụng sơ hở, tôi không muốn tự tay giết chết người kế nhiệm của mình.



Khương Bồng Cơ khẽ chau mày, lời này của lão thủ trưởng có ý nghĩa rất thâm sâu.



“Tôi cũng không phải là đứa bé ba tuổi, sao có thể bị đối phương mê hoặc được?”



[Cha Mày]: Không có chuyện gì là tuyệt đối, mấy trăm năm trước nhà họ Khương hưng thịnh như vậy, người tài trong gia tộc đông đảo, còn không phải là bị hủy diệt rồi ư?



Năng lực Khương Bồng Cơ lại có thể mạnh hơn những con cưng của trời kia à?



Người ta đều thua dưới tính toán của Thiên Não, huống chi Khương Bồng Cơ chỉ là một cô bé mới ngoài năm mươi tuổi?



Khương Bồng Cơ xoa xoa ấn đường, cam kết: “Tôi sẽ chú ý.”



[Cha Mày]: Cô cũng không cần quá lo lắng di chứng huyết mạch Thượng Cổ thức tỉnh để lại, lĩnh vực tinh thần của cô rất ổn định, sẽ không xui xẻo giống như tổ tiên của cô. Nhiệm vụ trước mặt của cô chính là điều hành cái nông trường rách nát này của mình thật tốt, cũng qua mười năm rồi, chẳng lẽ lại thiếu ba năm năm?



Khương Bồng Cơ âm thầm cười khổ.



Lão thủ trưởng nói thật nhẹ nhàng nhưng cô ta cũng không phải là cô.



Khương Bồng Cơ ở cái nơi thời đại lạc hậu lại ngu dốt này đủ lâu rồi, ban đầu cho rằng không thể quay trở về Liên Bang, cô đã tuyệt vọng rồi, điều hành tất cả mọi thứ trước mắt thật tốt. Ai ngờ lão thủ trưởng xuất hiện, nói cho cô biết đây có lẽ là một cuộc sắp đặt nhằm vào Thiên Não, đồng thời kiểm tra đánh giá cô có tư cách trở thành nguyên soái hay không. Khương Bồng Cơ có thể trở lại thời đại mình ở, tại sao cô phải lãng phí thời gian tinh thần sức lực ở nơi xa lạ chứ?



Theo thời gian trôi qua, ý nghĩ như vậy càng trở nên rõ ràng hơn, ít nhiều ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của cô.



Nhưng mà…



Cho dù nói thế nào, cô cũng không hối hận lần sắp đặt này.



Thật sự muốn nói hối hận ở đâu, có lẽ là hối hận lừa gạt Tần Cung, Bách Ninh cùng với binh lính dưới trướng, để cho bọn họ dưới tình huống không biết rõ tình hình giẫm lên cạm bẫy quân địch giăng ra, gây ra thương vong ngoài ý muốn. Ngoài ra, cô không hối hận chút nào hết, không thẹn với lương tâm là tốt rồi.



Cho cô thêm một cơ hội nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy.



Vì thắng lợi toàn cuộc hy sinh một ít người, cô không hối hận.



Khương Bồng Cơ đột nhiên nhớ lúc còn bé rất thích ăn kẹo trái cây, cô muốn trở lại Liên Bang, cho dù nơi đó nguy cơ bốn phía!



“Ba năm năm? Ý của lão thủ trưởng là chờ thiên hạ thống nhất, chị định tới đây giúp tôi gánh vác một phần cục diện rối rắm này à?”



[Cha Mày]: Hừ, coi như tôi chưa nói lời gì.



Khương Bồng Cơ mỉm cười trêu chọc: “Lão thủ trưởng, gọi trước một tiếng ‘mẹ’ nghe xem nào.”



[Cha Mày]: Cút!



Khương Bồng Cơ gãi gãi đầu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống một cục.



Cô thật sự lo lắng rằng mình sẽ lãng phí cả đời ở cái thế giới này đây, nếu như lão thủ trưởng tới tiếp quản, ngay đến người nối ngôi cô cũng không cần sinh nữa.



“Bớt việc!”



Khương Bồng Cơ cảm thán một câu.



Tần Cung ngạc nhiên hỏi: “Chủ công nói cái gì bớt việc?”



Khương Bồng Cơ nói: “Sau này có người thừa kế toàn năng thì bớt việc. Cũng không cần phải dạy dỗ, nó biết bò là ta có thể bóc lột lao động trẻ em rồi.”



Tần Cung bỗng mở to hai mắt, ánh mắt không nhịn được nhìn xuống bụng Khương Bồng Cơ.



Chủ công... có thiếu chủ rồi à?



Lúc trước còn chém giết dữ dội như vậy?

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Chủ công, mạt tướng có cần phải gọi quân y tới nhìn xem cho ngài một chút không?”



Thiếu chủ nha, bảo bối mấy vị quân sư trông mong sắp mười năm, cuối cùng cũng đến rồi ư?



Khương Bồng Cơ lườm hắn một cái, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta rất khỏe, quét sạch ý nghĩ trong đầu huynh ra ngoài đi.”



Thật sự cho rằng cô không nhìn ra trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì à?



Cùng lúc đó, tình hình ải Trạm Giang cũng tiến triển như Khương Bồng Cơ dự liệu. Kỳ Quan Nhượng nắm lấy cơ hội phái binh tấn công, làm rối loạn trận địa quân Nhiếp, hai quân hỗn chiến, khắp nơi đều là âm thanh giết chóc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng binh lính kêu la thảm thiết do bị quả cầu lửa từ máy ném đá ném trúng thành máu thịt bầy nhầy.



Con ngươi Kỳ Quan Nhượng lãnh đạm gắt gao nhìn chằm chằm phía sau quân Nhiếp, như thể chờ đợi điều gì đó.



“Báo, quân sư…”



Khắp người lính liên lạc là máu, lớp da trán bị binh khí sắc bén của quân địch cắt xuống một mảnh lớn, trông cực kỳ đáng sợ.



Hắn lại làm như không hay biết gì, giọng nói rõ ràng bẩm báo biến động trên chiến trường.



“... Thế tấn công của phe địch rất mạnh, sợ là quân ta sẽ tan tác!”



Nỗi sợ hãi giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, chiến trường trước mặt binh lính trông giữ ải Trạm Giang còn bị quân địch đánh tan, sợ rằng không thể trở mình rồi.



Kỳ Quan Nhượng ngẩng đầu nhìn phía chân trời nơi xa, nói: “Thời cơ đã đến, người đâu, thả tín hiệu!”



Hộ vệ vẫn luôn theo sát Kỳ Quan Nhượng bước ra khỏi hàng nói: “Vâng!”



Nói xong, hắn gỡ một ống tre thô to lại kỳ lạ từ bên hông xuống, cẩn thận từng li từng tí châm mồi lửa.



Chít…



Chỉ nghe thấy một tiếng hú chói tai vang lên, ống tre bắn ra một đường sáng hồng, bay đến điểm cao nhất bỗng dưng nổ tung.



Kỳ Quan Nhượng nhìn quân Nhiếp đang chiến đấu dữ dội dưới tường thành thứ hai, bỗng nở nụ cười lạnh.



“Kết thúc rồi!”

Bình Luận (0)
Comment