Cho dù tiếng chém giết trên chiến trường che lấp tiếng hú chói tai lúc pháo hoa bay lên không trung, nhưng lúc nó nở rộ ra vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người. Vệ Ưng cũng nằm trong số đó, nhìn thấy pháo hoa đỏ rực đẹp mắt kia, một loại dự cảm chẳng lành tràn ngập trong tim hắn.
“Quang Thiện, chúng ta sẽ thắng đúng không?”
Vệ Ưng nhìn pháo hoa biến mất nơi chân trời, chợt lẩm bẩm một câu, lời này trừ chính hắn ra, không có người thứ hai nghe thấy được.
Mặc dù có chút dự cảm không rõ ràng nhưng Vệ Ưng cũng không thể ra lệnh lui binh hay là bất cứ điều gì khác.
Giỡn mặt sao, lúc này hai quân đều đang đâm lao thì phải theo lao, rơi vào giai đoạn giằng co đấu sức, ai hiện ra vẻ mệt mỏi thì người đó thua rồi.
Vệ Ưng kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, vừa theo dõi sát sao biến hóa trên chiến trường, vừa ra lệnh cho binh lính đề cao cảnh giác, phòng ngừa khả năng xuất hiện đánh lén.
Đáng tiếc Vệ Ưng không biết về mặt tâm lý học có một thứ gọi là hiệu ứng Murphy*, càng cảm thấy chuyện gì đó có thể xảy ra thì lại càng có thể xảy ra.
* Nếu một việc đã có diễn biến xấu thì nó sẽ diễn biến đúng như thế, chính chúng ta mới là người khiến cho định luật Murphy xảy ra.
Chưa tới một khắc đồng hồ, chợt có lính liên lạc toàn thân đẫm máu chạy tới, gần như đứt hơi khản tiếng hô: “Báo…”
Trái tim Vệ Ưng đập càng nhanh hơn, hỏi gã: “Có chuyện gì?”
Binh lính nói: “Phía sau đột ngột xuất hiện mấy chục nghìn quân địch!”
Phía sau?
Trái tim Vệ Ưng đập càng dữ dội hơn, chợt quay đầu lại nhìn về phía ải Trạm Giang bọn họ công phá trước đó không lâu, thật sự xuất hiện một số lượng lớn quân địch ở bên kia, đánh lén đại hậu phương phòng ngự yếu kém. Trước có quân địch thế tấn công hùng mạnh, sau có sói nhìn chằm chằm, quân Nhiếp lại bị vây chặt.
Cửa ra ải Trạm Giang chỉ có mấy chỗ như vậy, nói cách khác, quân Nhiếp lúc này căn bản không có đường lui, không có đường có thể rút lui.
Thời điểm quân địch xuất hiện tương đối khéo léo, không chỉ đánh từ hai mặt trước sau mà còn lấy sức mạnh đánh tan trận địa quân Nhiếp, khiến đại quân hoàn toàn bị rối loạn. Thấy vậy, Vệ Ưng không nhịn được siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch, cắn chặt hàm răng vì tâm trạng phập phồng mà run rẩy dữ dội.
Quân Nhiếp tập trung tinh thần chém giết quân địch trước mắt, bởi vì hai quân giao chiến giằng co không nghỉ, hắn cũng không nghi ngờ quân địch còn dư thừa lực lượng tách ra mai phục.
Ai có thể nghĩ rằng quân địch sẽ tàn nhẫn ngấm ngầm chịu đựng như vậy, mắt nhìn thấy ải Trạm Giang bị phá vỡ cũng không lộ ra lá bài tẩy này, thế nào cũng phải dẫn dắt quân Nhiếp vào ải Trạm Giang, sau khi hai quân giao chiến mới đánh ra lá bài tẩy tuyệt sát* này? Phần bản lĩnh ngấm ngầm chịu đựng này, Vệ Ưng thật sự thua tâm phục khẩu phục.
* Tuyệt sát: Có nghĩa là tiêu diệt hoàn toàn đối thủ hoặc trò chơi mà không để cho đối thủ có cơ hội phản công.
Cho dù bị quân địch tấn công cả trước và sau, quân Nhiếp hỗn loạn trận hình, Vệ Ưng cũng không bỏ cuộc. Hắn cố gắng mang binh đột phá vòng vây, thế nhưng đám người Kỳ Quan Nhượng quyết tâm muốn giữ quân Nhiếp ở lại, không cho bọn họ giữ lại một con đường sống. Trận giết chóc này kéo dài từ lúc bình minh ló dạng đến xế chiều hoàng hôn khó khăn lắm mới dừng lại được. Sau một trận chiến ác liệt, quân Nhiếp thất bại mất gần hai trăm nghìn binh mã, cuối cùng chỉ có hai đến ba mươi nghìn tàn binh chạy thoát được.
Vận mệnh của nhóm tàn binh này cũng không tốt, lúc rút lui còn xui xẻo gặp phải Khương Bồng Cơ mang binh trở về, lại bị gọt đẽo một trận tàn nhẫn.
Khương Bồng Cơ mang binh trở về, năm triệu cá muối trong kênh livestream vẫn đang bật cười khúc khích, nhưng rất nhanh bọn họ không cười nổi nữa.
Khắp ải Trạm Giang đều là máu, tường thành vẫn còn xem là nguy nga trước kia trở nên loang lổ lồi lõm, mỗi một tấc trên vách tường đều bị máu tươi địch ta nhuộm đỏ.
Khương Bồng Cơ như thể không nhìn thấy những thứ này, cưỡi thẳng ngựa qua lỗ hổng tường thành, tiến vào ải Trạm Giang.
Tí tách!
Tí tách!
Đám cá muối hoảng sợ phát hiện cái ổ gà trên đất tích đầy máu đỏ tươi, vó ngựa Đại Bạch giẫm vào hố cạn khiến vết máu bắn lên tung tóe.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Streamer, tối qua... Trời có mưa à?
[Ăn Cơm Bằng Chân]: Trông... Không quá giống dáng vẻ của trời mưa...
Đám cá muối cẩn thận lên tiếng, một vài cá muối có giác quan nhạy bén còn phát hiện Streamer hôm nay có gì đó không đúng.
Loại cảm giác có gì đó không đúng này khiến cho bọn họ bùng phát khát vọng sống sót, từng người một câm như hến.
Lấy thí dụ, có lẽ chính là “áp suất thấp” nhỉ?
Chỉ cần nhìn vào cô đều sẽ có một loại cảm giác nặng nề, dồn ép khiến cho lòng người cảm thấy buồn bực, hít thở cũng cảm thấy nhọc nhằn.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Trời mưa ở đâu, rõ ràng đều là máu. Tối hôm qua ải Trạm Giang xảy ra chuyện gì, vì sao lại có nhiều máu như vậy? Quân Nhiếp lại chạy tới đánh lén à? Bác Streamer quả là không đúng, tối hôm qua nên mở kênh livestream nha, bỏ qua thật là đáng tiếc.
Đám cá muối ngoài miệng than phiền, đây không phải là lần đầu tiên Khương Bồng Cơ lén “ăn mảnh”. Lúc trước rất nhiều chiến dịch quan trọng đều diễn ra vào nửa đêm, cô khăng khăng không chịu mở kênh livestream. Chuyện này dẫn đến rất nhiều cá muối thức dậy vào ngày hôm sau phát hiện mình chỉ mới ngủ một giấc mà đã long trời lở đất rồi.
Khương Bồng Cơ nắm chặt đao Trảm Thần, đôi mắt hơi khép lại, không để ý đến những bình luận tám chuyện bát nháo của đám cá muối.
Đi về trước nữa, đám cá muối nhìn thấy rất nhiều binh lính đang vận chuyển thi thể, quét dọn chiến trường, hài cốt bị đứt rời tay chân kích thích ánh mắt bọn họ.
Trước mắt đều là cảnh tan hoang, từng bộ hài cốt phủ kín nơi tầm mắt chạm tới, tình trạng tử vong không giống nhau, có một vài thi thể vẫn còn đang bốc cháy.
Cho dù đám cá muối đã quen nhìn thấy sóng to gió lớn, lúc này cũng hơi không chịu đựng nổi, còn có người trực tiếp nghiêng đầu nôn ói.
Bách Ninh cưỡi ngựa đi theo sau lưng cô, đôi mắt khô khốc phủ đầy tia máu, ánh mắt lướt qua những thi thể này, chợt sinh ra chút xúc động.
“Trận chiến này, không biết coi là thắng lớn hay là thắng thảm đây...”
Rõ ràng binh mã quân địch hy sinh còn lớn hơn, gần như là toàn quân bị tiêu diệt, nhưng phe mình cũng thiệt hại bốn mươi, năm mươi nghìn binh lực.
Vẻ mặt Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Cho dù là thắng lớn hay là thắng thảm, cuối cùng cũng là chiến thắng.”
Bách Ninh cười khổ nói: “Chủ công nói đúng, mạt tướng chỉ là nhất thời xúc động, thời buổi loạn lạc này... Cảnh tượng như vậy còn phải lặp lại bao nhiêu lần đây?”
Vết thương của ông tương đối nặng, sau đó được quân y chữa trị khẩn cấp, ngược lại không có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng cũng phải nghỉ ngơi thật tốt trong một hai tháng.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đừng nhìn ông vẫn có thể cưỡi ngựa vững vàng, trên thực tế cũng là gắng gượng chống đỡ. Ông không phải làm bằng sắt, chiến đấu trong suốt hơn hai mươi bốn giờ liên tục, không ngủ không nghỉ, còn bị thương, mất máu, người bình thường đã sớm không trụ được rồi. À, chủ công nhà mình căn bản không thể coi là “người”!
“Phụng Kính thế nào rồi?” Khương Bồng Cơ hỏi thăm một câu.
Bách Ninh cười nói: “Người trẻ tuổi bây giờ không thể so với thế hệ mạt tướng trước kia có thể chịu được khổ cực, Phụng Kính chỉ mới chịu có mấy vết thương mà đã gục xuống rồi. Quân y bẩm báo là tình hình không nghiêm trọng nhưng vết thương rất sâu, yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt trong hai tháng, phải chú ý chăm sóc miệng vết thương, nếu không nó sẽ thối rữa.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ngồi xổm trong doanh trướng nghỉ ngơi hai tháng cũng tốt hơn không còn mạng trên chiến trường.”
Bách Ninh nghe thấy lời này, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Ông với Tần Cung lại không phải đồ ngu, có một số việc lúc ấy không phát hiện ra, nhưng sau khi chiến sự chấm dứt mới cẩn thận suy xét một hai, bọn họ cũng có thể đoán ra. Toàn bộ chi tiết sắp đặt bọn họ không đoán được nhưng vẫn nắm rõ hướng đi cơ bản. Nếu ông đoán không sai, chủ công ném ba mươi nghìn binh lực, bao gồm cả bọn họ ra làm mồi nhử. Biết được điều này, Bách Ninh không biết nên nói lời gì, đồng thời cũng không có tư cách gì để nói. Cô lấy tư cách là chủ công đem tính mạng bản thân ra làm tiền đặt cược, Bách Ninh bọn họ lại coi là cái gì?
Đừng nói còn nhặt về được một cái mạng, cho dù mất mạng rồi, lấy năm mươi nghìn đổi hai trăm nghìn quân địch cũng là một cuộc giao dịch có lời không lỗ.
Bách Ninh thầm than thở, chợt gắt một tiếng, mắng thầm: “Thời buổi loạn lạc này!”
Khương Bồng Cơ coi như bản thân không nghe thấy gì.