Dù sao cũng là anh em ruột thịt, cho dù xa cách nhiều năm nhưng Vệ Ưng vẫn hiểu rất rõ em trai mình, hắn hiểu được ý trong lời nói.
“Như vậy vi huynh cũng yên lòng rồi.”
Vệ Ưng nhìn rất tiều tụy, mái tóc bình thường luôn rất chỉnh tề giờ tóc mai đã xuất hiện màu muối tiêu, vẻ mặt tràn đầy chán nản, mệt mỏi.
Vệ Từ nhịn không được nói: “Tuy nói như vậy nhưng việc tiểu đệ có thể làm cũng có hạn, nếu như muốn hơn nữa e là lực bất tòng tâm.”
Vệ Ưng biết em trai mình ám chỉ điều gì, hắn bật cười, nói: “Nhiều năm như vậy trôi qua, đệ không được hưởng ân huệ gì từ gia tộc mà bây giờ vẫn có thể nhớ đến người nhà, tình nguyện giúp đỡ một hai chuyện, đúng là không dễ dàng gì. Vi huynh cũng không phải người mặt dày, làm sao có thể yêu cầu đệ nhiều hơn nữa?”
Chuyện năm đó quả thật đã gây ra tổn thương quá lớn cho Vệ Từ.
Bởi vì bát tự, mọi người liền đổ tội danh khắc chết mẹ đẻ lên đứa bé mới sinh là Vệ Từ, cũng vì lý do đó mà cha sinh lòng căm ghét Vệ Từ.
Mãi đến năm Vệ Từ mười một, mười hai tuổi cha của Vệ Từ mới dần nguôi ngoai, nhưng lúc đó đã muộn rồi.
Do sự lãnh đạm của cha và sự đối xử lạnh nhạt từ họ hàng nên tuổi thơ của Vệ Từ rất khổ cực.
Mọi người khinh thường anh đến mức nào?
Khi Vệ Ưng đi du học trở về thì phát hiện em trai vốn nên học vỡ lòng từ hai năm trước ngay cả một chữ cũng không biết, hiển nhiên là do không ai nhớ cần cho anh học vỡ lòng.
Hắn cố tình đi tìm cha nói chuyện này thì cha mới hậu tri hậu giác mời cho Vệ Từ một gia sư chẳng ra làm sao.
Vệ Ưng không đành lòng để em trai tư chất xuất sắc bị dạy hỏng mất nên đành tự mình dạy dỗ, ban ngày Vệ Từ học kiến thức cơ bản với gia sư, buổi tối lại học lớp đặc biệt.
Nhưng Vệ Ưng cũng chỉ là một thiếu niên, kiến thức mới học được có hạn, cuối cùng trăn trở gửi em trai đến lớp học của Uyên Kính tiên sinh.
Liệt kê những chuyện trong tuổi thơ của Vệ Từ, học vỡ lòng chậm hai năm vẫn là chuyện nhỏ, chuyện nghiêm trọng nhất là một lần anh suýt nữa mất mạng.
Do người làm không tận tâm, Vệ Từ bị nhiễm gió lạnh, sốt cao hai ngày mới có người phát hiện ra, nhưng mọi người chỉ cho là nóng sốt bình thường nên mời một thầy lang y thuật tầm thường đến. Khi Vệ Ưng về phủ thì phát hiện em trai sắp sốt đến ngu rồi, vội vàng đưa đến chỗ một người có y thuật cao siêu mới nhặt được cái mạng về.
Vệ Ưng nhớ rõ chuyện năm xưa nên không tiện mở miệng yêu cầu em trai cống hiến gì cho gia tộc.
Hơn nữa, Vệ Từ là người có tính đã nói là làm, nếu đã đồng ý chăm sóc người nhà vậy anh chắc chắn sẽ làm được.
“Huynh trưởng...”
Vệ Từ nhìn Vệ Ưng, một lúc lâu không nói được câu nào, giống như có thứ gì đó chặn ở cổ họng.
Vệ Ưng hiểu rõ em trai nhà mình, thế nên làm sao Vệ Từ lại không hiểu anh trai mình được chứ?
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, tính cách của Vệ Ưng đều không thay đổi, kiếp trước bởi vì bạn thân mất sớm nên uất ức mà chết, kiếp này sợ là... Nghĩ đến đây, Vệ Từ liền cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói bị nghẹn ở cổ họng, trong lòng chỉ còn lại sự bất lực, một câu cuối cùng cũng không thể nói ra được.
Trái lại Vệ Ưng suy nghĩ rất thoáng, hắn nói: “Chẳng lẽ đệ muốn khuyên ta tham sống sợ chết để sống tiếp?”
Đến cả danh xưng “vi huynh” Vệ Ưng cũng không dùng, dưới ánh sáng của ngọn nến, giữa hai đầu lông mày của hắn nhiều thêm vài nét u buồn.
Đôi tay đang đặt trên đầu gối của Vệ Từ siết chặt vạt áo, khó khăn nói: “Sao huynh trưởng không suy nghĩ cho đại tẩu và chất tử chất nữ một chút?”
Mặc dù Vệ Từ không thích dùng tình thân máu mủ để lôi kéo anh trai nhưng nếu để hắn sống tiếp... Cho dù chỉ còn sống thôi cũng được…
Ánh mắt Vệ Ưng mang theo vài phần dịu dàng, hắn than thầm trong lòng.
“Đệ nên hiểu cho sự lựa chọn của vi huynh.” Thần sắc Vệ Ưng không đổi, đáy mắt mơ hồ có chút lưu luyến: “Đệ thay mặt huynh viết một bức thư phóng thê để cô ấy có thể tìm được một phu quân tốt mà tái giá. Tình hình này của vi huynh, cho dù còn sống thì cũng chỉ là sự hành hạ đối với cô ấy, uổng phí cuộc đời của cô ấy mà thôi. Các con thì trừ đứa nhỏ nhất ra, mấy đứa còn lại đều có thể tự lập môn hộ rồi, không cần quá lo lắng.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Vệ Ưng có ba trai hai gái, đứa nhỏ nhất đã bắt đầu học vỡ lòng rồi.
Vệ Từ hơi mấp máy môi nhưng vẫn không nói được nửa lời, anh trai nhà mình thậm chí ngay cả những chuyện này cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
“Làm sao đại tẩu có thể đồng ý...”
Vệ Từ càng nói âm thanh càng nhỏ đi, nghe như bị hụt hơi vậy, bởi vì anh nhớ lại chuyện của kiếp trước.
Kiếp trước Vệ Ưng và chị dâu là đôi vợ chồng từ thuở thiếu niên, bọn họ cũng giống như mọi đôi vợ chồng khác ở trên đời này, đều do cha mẹ mai mối sắp đặt, trước khi cưới không hề biết nhau, sau khi cưới chỉ còn trách nhiệm. Nói là vợ chồng chẳng thà nói là bạn. Mấy năm sau khi Nhiếp Lương chết, sức khỏe của anh trai ngày càng kém. Sau đó anh cả chưa đến năm mươi tuổi đã mất, chị dâu trầm tĩnh mấy ngày liền nguôi ngoai, nói ra câu giống như rũ bỏ được thứ trách nhiệm nặng nề nào đó.
[Hắn hại người không ít đâu.]
Sau đó, Vệ thị yếu thế cầu tới cửa, Vệ Từ ở trong triều còn có tiếng nói nên nghĩ muốn giúp đỡ cả nhà anh trai.
Ba trai hai gái dưới gối anh cả, trừ đứa con trai trưởng hơi có vẻ tầm thường, thì hai đứa con trai còn lại không tệ, nếu như được rèn luyện trải nghiệm một phen thì tương lai có triển vọng.
Vệ Từ khá thân thiết với nhà anh cả, ngày lễ ngày Tết anh cũng sẽ đi thăm hỏi nhà chị dâu và các cháu.
Lúc nói chuyện phiếm anh nghe nói lúc chị dâu chưa kết hôn có một người bạn thanh mai trúc mã, nhưng người nọ đã qua đời vào mùa đông năm ngoái rồi.
Mấy ngày sau đó chị dâu cũng bị bệnh.
[Có cái gì mà không tiện nói chứ? Bây giờ cũng là bà lão gần đất xa trời rồi, còn sợ lời ong tiếng ve của người khác sao?]
Khi Vệ Từ đến phủ viếng thăm mới biết chuyện này, chị dâu ngược lại không hề giấu giếm.
Sau khi Vệ Ưng mất không lâu chị dâu ở góa, vị thanh mai trúc mã kia cũng góa vợ nhiều năm, tình cờ hai người lại liên lạc với nhau. Dường như đối phương còn chưa hết tình cảm, nhưng mà chị dâu cảm thấy tuổi tác đã cao, một đống tuổi rồi mà còn tái giá thì cực kỳ mất mặt.
Hơn nữa, cháu trai chị dâu cũng dần dần đi học vỡ lòng rồi, dù sao cô cũng cần giữ danh tiếng cho con cháu.
Cô từ chối mấy lần, vị thanh mai trúc mã kia đợi mấy năm thì bệnh mà qua đời, khi chị dâu biết tin, suy nghĩ không thông, tích tụ trong lòng nên cũng lâm bệnh.
[Vệ Tử Thuận hắn từ lâu đã không có ý muốn tiếp tục sống, nói rõ ra thì tốt rồi, sau khi biệt ly, chỉ mong cả hai đều sẽ có được một cuộc sống tự do thoải mái, mỗi người đều có vui vẻ hạnh phúc của riêng mình, tội gì dây dưa nhiều năm như vậy?]
[Hắn hại người không ít đâu.]
Vệ Từ yên lặng lắng nghe, không chỉ trích gì, chuyện này quả thực do anh cả mình không tốt. Kiếp này tình cảnh của anh cả còn tệ hơn kiếp trước, dù cho lần này có “tham sống sợ chết”, theo tính cách của hắn sợ cũng không sống được bao lâu, có khi sống mà tự mình uất ức tích tụ trong lòng mà chết.
Nhưng Vệ Ưng không biết em trai nhà mình suy nghĩ gì, hắn hỏi một câu: “Bây giờ đệ đã lập gia đình chưa?”
Vệ Từ “a” một tiếng, không biết tại sao anh cả lại chuyển tới đề tài này.
“Đệ vẫn chưa.”
Vệ Ưng hỏi anh: “Do bản thân đệ hay còn có nguyên nhân gì khác nữa? Dù gì đệ cũng cần có con để nối dõi chứ.”
Giữa anh em trong nhà không có lời gì là không thể nói, Vệ Từ không muốn trả lời lấy lệ, anh nghiêm túc trả lời.
“Không phải nguyên nhân do bản thân đệ, đệ đã có người trong lòng, chẳng qua do hoàn cảnh bên ngoài nên không có cách nào kết hôn được mà thôi.”
Vệ Ưng có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được em trai nhà mình “cấu kết” cùng kẻ đối đầu với mình, hắn còn tưởng rằng Vệ Từ nhìn trúng một người đàn bà đã có chồng. Dù hắn làm anh cũng không thể ủng hộ em mình mạnh dạn đi cướp vợ người ta được, vì vậy vấn đề này không tiện nói nữa.